Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 809
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 809Tuy nhiên chỉ vừa kịp phun ra một chữ Trần Đức đã bất ngờ dùng một tay nắm chặt lấy cổ hắn ta, cưỡng ép nâng lên, năm ngón tay chậm rãi cắm sâu vào da thịt và khung xương: “Anh nói không sai, yếu chính là một cái tội”.“Nhưng kẻ có tội không phải là tôi mà là anh!”“Rắc!”Một giây tiếp theo, Thành Ngũ Hoa chết! Hắn ngay cả một câu nói cũng không kịp nói ra hoàn chỉnh mà trực tiếp chết đi, trên cổ là lỗ máu từ dấu năm ngón tay đâm thủng không ngừng túa máu, ánh mắt của hắn pha lẫn vẻ hoang đường, hoảng loạn còn có cả sợ hãi…Cứ như vậy chết đi sao?Đám tu võ giả còn lại đều chết lặng, bọn họ vốn cho rằng Thành Ngũ Hoa sẽ chống trả, sẽ ra tay, thậm chí còn nói thêm vài câu chê cười, khinh thường và mỉa mai.Thế nhưng…Từ đầu đến cuối căn bản không có lấy một cơ hội phản kháng!Không, nói một cách nghiêm khắc thì ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có!“Rắc!”“Rắc!”“Rắc!”Những tu võ giả còn lại mặt xám như tro tàn, nhịp tim tăng vọt, miệng lưỡi khô khốc, bọn họ rất mạnh, ngày thường ở thế giới bên ngoài tùy tiện lấy ra một người cũng là sự tồn tại trên hàng vạn người.Thế nhưng hiện tại bọn họ thực sự run sợ và hèn nhát, đối mặt với một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, bọn họ ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, gần như nghẹt thở.Sau khi diệt trừ Thành Ngũ Hoa xong, Trần Đức đảo mắt nhìn sang những tu võ giả còn lại, cuối cùng chỉ tùy ý chốt một câu: “Tôi chỉ cần lấy được thứ tôi muốn, đồ vật cất ở đâu?”“Trên tầng cao nhất của khách sạn, trong phòng 9999 tôn quý nhất”, bị ánh mắt của Trần Đức quét tới, những tu võ giả này không kìm được mà rùng mình, kinh sợ thốt lên.“Đưa tôi tới đó”.“Vâng, vâng…”Giờ phút này Trần Đức chính là đại ca, là lão đại, mệnh lệnh của anh không có ai dám làm trái, lập tức có một người bước ra dẫn đường, đi thẳng tới căn phòng cao cấp nhất.Rất nhanh, Trần Đức liền rơi vào trạng thái kích động.Rơi vào mắt anh là từng mảnh từng mảnh linh thạch được đặt ở trong phòng, nhìn thoáng qua cũng có ít nhất hai ba trăm kg.Tuy rằng vẫn còn kém một chút so với năm trăm kg mà Trương Thiên Dương điều tra được, rất có khả năng còn chưa thu thập xong, nhưng số lượng này cũng đã đủ rồi.“Chuẩn bị xe, tôi phải chở chúng đi hết”.Sau hơn nửa giờ.Trần Đức lái chiếc Mercedes Benz công khai rời khỏi khách sạn Hoàng Quân, trước cửa khách sạn, các tu võ giả đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, rõ ràng là bị cướp đoạt đồ, lại chỉ mong sao đối phương nhanh chóng lấy được đồ rồi rời đi…Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, nặng trĩu và khó chịu.Trong vòng chưa đầy nửa giờ, nhà họ Thành nổi giận rồi!Triệt để phẫn nộ!
Chương 809
Tuy nhiên chỉ vừa kịp phun ra một chữ Trần Đức đã bất ngờ dùng một tay nắm chặt lấy cổ hắn ta, cưỡng ép nâng lên, năm ngón tay chậm rãi cắm sâu vào da thịt và khung xương: “Anh nói không sai, yếu chính là một cái tội”.
“Nhưng kẻ có tội không phải là tôi mà là anh!”
“Rắc!”
Một giây tiếp theo, Thành Ngũ Hoa chết! Hắn ngay cả một câu nói cũng không kịp nói ra hoàn chỉnh mà trực tiếp chết đi, trên cổ là lỗ máu từ dấu năm ngón tay đâm thủng không ngừng túa máu, ánh mắt của hắn pha lẫn vẻ hoang đường, hoảng loạn còn có cả sợ hãi…
Cứ như vậy chết đi sao?
Đám tu võ giả còn lại đều chết lặng, bọn họ vốn cho rằng Thành Ngũ Hoa sẽ chống trả, sẽ ra tay, thậm chí còn nói thêm vài câu chê cười, khinh thường và mỉa mai.
Thế nhưng…
Từ đầu đến cuối căn bản không có lấy một cơ hội phản kháng!
Không, nói một cách nghiêm khắc thì ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có!
“Rắc!”
“Rắc!”
“Rắc!”
Những tu võ giả còn lại mặt xám như tro tàn, nhịp tim tăng vọt, miệng lưỡi khô khốc, bọn họ rất mạnh, ngày thường ở thế giới bên ngoài tùy tiện lấy ra một người cũng là sự tồn tại trên hàng vạn người.
Thế nhưng hiện tại bọn họ thực sự run sợ và hèn nhát, đối mặt với một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, bọn họ ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, gần như nghẹt thở.
Sau khi diệt trừ Thành Ngũ Hoa xong, Trần Đức đảo mắt nhìn sang những tu võ giả còn lại, cuối cùng chỉ tùy ý chốt một câu: “Tôi chỉ cần lấy được thứ tôi muốn, đồ vật cất ở đâu?”
“Trên tầng cao nhất của khách sạn, trong phòng 9999 tôn quý nhất”, bị ánh mắt của Trần Đức quét tới, những tu võ giả này không kìm được mà rùng mình, kinh sợ thốt lên.
“Đưa tôi tới đó”.
“Vâng, vâng…”
Giờ phút này Trần Đức chính là đại ca, là lão đại, mệnh lệnh của anh không có ai dám làm trái, lập tức có một người bước ra dẫn đường, đi thẳng tới căn phòng cao cấp nhất.
Rất nhanh, Trần Đức liền rơi vào trạng thái kích động.
Rơi vào mắt anh là từng mảnh từng mảnh linh thạch được đặt ở trong phòng, nhìn thoáng qua cũng có ít nhất hai ba trăm kg.
Tuy rằng vẫn còn kém một chút so với năm trăm kg mà Trương Thiên Dương điều tra được, rất có khả năng còn chưa thu thập xong, nhưng số lượng này cũng đã đủ rồi.
“Chuẩn bị xe, tôi phải chở chúng đi hết”.
Sau hơn nửa giờ.
Trần Đức lái chiếc Mercedes Benz công khai rời khỏi khách sạn Hoàng Quân, trước cửa khách sạn, các tu võ giả đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, rõ ràng là bị cướp đoạt đồ, lại chỉ mong sao đối phương nhanh chóng lấy được đồ rồi rời đi…
Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, nặng trĩu và khó chịu.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, nhà họ Thành nổi giận rồi!
Triệt để phẫn nộ!
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 809Tuy nhiên chỉ vừa kịp phun ra một chữ Trần Đức đã bất ngờ dùng một tay nắm chặt lấy cổ hắn ta, cưỡng ép nâng lên, năm ngón tay chậm rãi cắm sâu vào da thịt và khung xương: “Anh nói không sai, yếu chính là một cái tội”.“Nhưng kẻ có tội không phải là tôi mà là anh!”“Rắc!”Một giây tiếp theo, Thành Ngũ Hoa chết! Hắn ngay cả một câu nói cũng không kịp nói ra hoàn chỉnh mà trực tiếp chết đi, trên cổ là lỗ máu từ dấu năm ngón tay đâm thủng không ngừng túa máu, ánh mắt của hắn pha lẫn vẻ hoang đường, hoảng loạn còn có cả sợ hãi…Cứ như vậy chết đi sao?Đám tu võ giả còn lại đều chết lặng, bọn họ vốn cho rằng Thành Ngũ Hoa sẽ chống trả, sẽ ra tay, thậm chí còn nói thêm vài câu chê cười, khinh thường và mỉa mai.Thế nhưng…Từ đầu đến cuối căn bản không có lấy một cơ hội phản kháng!Không, nói một cách nghiêm khắc thì ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có!“Rắc!”“Rắc!”“Rắc!”Những tu võ giả còn lại mặt xám như tro tàn, nhịp tim tăng vọt, miệng lưỡi khô khốc, bọn họ rất mạnh, ngày thường ở thế giới bên ngoài tùy tiện lấy ra một người cũng là sự tồn tại trên hàng vạn người.Thế nhưng hiện tại bọn họ thực sự run sợ và hèn nhát, đối mặt với một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, bọn họ ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, gần như nghẹt thở.Sau khi diệt trừ Thành Ngũ Hoa xong, Trần Đức đảo mắt nhìn sang những tu võ giả còn lại, cuối cùng chỉ tùy ý chốt một câu: “Tôi chỉ cần lấy được thứ tôi muốn, đồ vật cất ở đâu?”“Trên tầng cao nhất của khách sạn, trong phòng 9999 tôn quý nhất”, bị ánh mắt của Trần Đức quét tới, những tu võ giả này không kìm được mà rùng mình, kinh sợ thốt lên.“Đưa tôi tới đó”.“Vâng, vâng…”Giờ phút này Trần Đức chính là đại ca, là lão đại, mệnh lệnh của anh không có ai dám làm trái, lập tức có một người bước ra dẫn đường, đi thẳng tới căn phòng cao cấp nhất.Rất nhanh, Trần Đức liền rơi vào trạng thái kích động.Rơi vào mắt anh là từng mảnh từng mảnh linh thạch được đặt ở trong phòng, nhìn thoáng qua cũng có ít nhất hai ba trăm kg.Tuy rằng vẫn còn kém một chút so với năm trăm kg mà Trương Thiên Dương điều tra được, rất có khả năng còn chưa thu thập xong, nhưng số lượng này cũng đã đủ rồi.“Chuẩn bị xe, tôi phải chở chúng đi hết”.Sau hơn nửa giờ.Trần Đức lái chiếc Mercedes Benz công khai rời khỏi khách sạn Hoàng Quân, trước cửa khách sạn, các tu võ giả đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, rõ ràng là bị cướp đoạt đồ, lại chỉ mong sao đối phương nhanh chóng lấy được đồ rồi rời đi…Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, nặng trĩu và khó chịu.Trong vòng chưa đầy nửa giờ, nhà họ Thành nổi giận rồi!Triệt để phẫn nộ!