Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 817

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 817“Ông Chu….”, người đứng đầu cảnh sát thành phố Vân Bắc đích thân tiến lên nghênh đón Chu Hồng Vận.“Cút!”Một sức ép mãnh liệt đổ ập về phía người đầu ngành cảnh sát kia, ông ta còn chưa đến gần Chu Hồng Vận tới một mét đã bị chấn động tới phải lùi lại bước chân.Chu Hồng Vận không hề tỏ ra khách sáo với quan chức Vân Bắc mà trực tiếp nhăn mặt dẫn theo người của mình đi thẳng vào khách sạn.Ông ta có tự tin, cũng có thực lực để làm vậy!Tại sảnh lớn của khách sạn đang đặt một thi thể được bao phủ bởi tấm vải trắng.Vừa tiến vào sảnh, thấy được thi thể kia, bước chân của Chu Hồng Vận cũng nặng nề hơn.Mỗi một bước chân là một hố sâu xuất hiện trên mặt sàn.Ông ta rất phẫn nộ, mí mắt, lông mày, môi tất cả đều đang co giật run rẩy.Sau đó ông ta cuối cùng cũng đi tới trước thi thể, cắn chặt răng vén lên tấm vải trắng.Giây tiếp theo, một thi thể không đầu hiện ra trước mắt ông ta.Nếu không có vết bớt đỏ trên vai của người này thì ông ta căn bản không nhận ra đây chính là con trai của mình, đứa con trai duy nhất, đứa con ông ta luôn yêu thương cưng chiều hết mực!Trái tim ông ta như chững một nhịp rồi đập nhanh ‘thình thịch’, sắc mặt già nua đột nhiên thay đổi.Sau đó, đậy tấm vải trắng lại.Tiếng gầm rú căm hận trong tưởng tượng không hề xuất hiện.Chu Hồng Vận nhắm lại hai mắt, không nói tiếng nào.Cả sảnh lớn chìm vào im lặng trong năm phút.Giống như mặc niệm.“Vụt…”Tròn năm phút Chu Hồng Vận mới phát ra một hơi thở thật dài, hít, thở, hít, thở…Lặp lại đủ ba lần ông ta mới dừng lại, sau đó mở ra hai mắt.Có thể nhìn thấy rõ ràng trong con ngươi ông ta giăng đầy sợi tơ máu, những sợi máu này đan xen vào nhau giống như mạng nhện lan tràn theo sự giãn nở của con ngươi, giống như ma quỷ kh*ng b* đến cực điểm!“Tra, kiểm tra camera, sau khi tra được ai giết thì đào hắn lên, băm thành mảnh vụn, nghiền thành bột cho chó ăn”, Chu Hồng Vận gằn giọng nói với trợ thủ đắc lực mà mình dẫn tới: “Ngoài ra, tất cả những người đã đến khách sạn hôm nay đều giết bỏ đi”.“Cái này… Gia chủ, còn nhân viên khách sạn thì sao? Vị giám đốc đó là…”“Giết!”Chu Hồng Vận không đợi nói xong lập tức cắt ngang.Người bên cạnh mặt mày trắng bệch không dám nói nhiều hơn nửa chữ: “Vâng, trong vòng một ngày chắc chắn hoàn thành”.Còn lại một số người đứng cạnh Chu Hồng Vận đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi.Ngày hôm nay, tất cả những ai đến khách sạn đều bị giết!Nên biết rằng…Có thể vào khách sạn Quân Hào đều là đại gia, những ông tổng có công ty lên sàn hay ngôi sao điện ảnh, vân vân.Thường ngày…

Chương 817

“Ông Chu….”, người đứng đầu cảnh sát thành phố Vân Bắc đích thân tiến lên nghênh đón Chu Hồng Vận.

“Cút!”

Một sức ép mãnh liệt đổ ập về phía người đầu ngành cảnh sát kia, ông ta còn chưa đến gần Chu Hồng Vận tới một mét đã bị chấn động tới phải lùi lại bước chân.

Chu Hồng Vận không hề tỏ ra khách sáo với quan chức Vân Bắc mà trực tiếp nhăn mặt dẫn theo người của mình đi thẳng vào khách sạn.

Ông ta có tự tin, cũng có thực lực để làm vậy!

Tại sảnh lớn của khách sạn đang đặt một thi thể được bao phủ bởi tấm vải trắng.

Vừa tiến vào sảnh, thấy được thi thể kia, bước chân của Chu Hồng Vận cũng nặng nề hơn.

Mỗi một bước chân là một hố sâu xuất hiện trên mặt sàn.

Ông ta rất phẫn nộ, mí mắt, lông mày, môi tất cả đều đang co giật run rẩy.

Sau đó ông ta cuối cùng cũng đi tới trước thi thể, cắn chặt răng vén lên tấm vải trắng.

Giây tiếp theo, một thi thể không đầu hiện ra trước mắt ông ta.

Nếu không có vết bớt đỏ trên vai của người này thì ông ta căn bản không nhận ra đây chính là con trai của mình, đứa con trai duy nhất, đứa con ông ta luôn yêu thương cưng chiều hết mực!

Trái tim ông ta như chững một nhịp rồi đập nhanh ‘thình thịch’, sắc mặt già nua đột nhiên thay đổi.

Sau đó, đậy tấm vải trắng lại.

Tiếng gầm rú căm hận trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Chu Hồng Vận nhắm lại hai mắt, không nói tiếng nào.

Cả sảnh lớn chìm vào im lặng trong năm phút.

Giống như mặc niệm.

“Vụt…”

Tròn năm phút Chu Hồng Vận mới phát ra một hơi thở thật dài, hít, thở, hít, thở…

Lặp lại đủ ba lần ông ta mới dừng lại, sau đó mở ra hai mắt.

Có thể nhìn thấy rõ ràng trong con ngươi ông ta giăng đầy sợi tơ máu, những sợi máu này đan xen vào nhau giống như mạng nhện lan tràn theo sự giãn nở của con ngươi, giống như ma quỷ kh*ng b* đến cực điểm!

“Tra, kiểm tra camera, sau khi tra được ai giết thì đào hắn lên, băm thành mảnh vụn, nghiền thành bột cho chó ăn”, Chu Hồng Vận gằn giọng nói với trợ thủ đắc lực mà mình dẫn tới: “Ngoài ra, tất cả những người đã đến khách sạn hôm nay đều giết bỏ đi”.

“Cái này… Gia chủ, còn nhân viên khách sạn thì sao? Vị giám đốc đó là…”

“Giết!”

Chu Hồng Vận không đợi nói xong lập tức cắt ngang.

Người bên cạnh mặt mày trắng bệch không dám nói nhiều hơn nửa chữ: “Vâng, trong vòng một ngày chắc chắn hoàn thành”.

Còn lại một số người đứng cạnh Chu Hồng Vận đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi.

Ngày hôm nay, tất cả những ai đến khách sạn đều bị giết!

Nên biết rằng…

Có thể vào khách sạn Quân Hào đều là đại gia, những ông tổng có công ty lên sàn hay ngôi sao điện ảnh, vân vân.

Thường ngày…

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 817“Ông Chu….”, người đứng đầu cảnh sát thành phố Vân Bắc đích thân tiến lên nghênh đón Chu Hồng Vận.“Cút!”Một sức ép mãnh liệt đổ ập về phía người đầu ngành cảnh sát kia, ông ta còn chưa đến gần Chu Hồng Vận tới một mét đã bị chấn động tới phải lùi lại bước chân.Chu Hồng Vận không hề tỏ ra khách sáo với quan chức Vân Bắc mà trực tiếp nhăn mặt dẫn theo người của mình đi thẳng vào khách sạn.Ông ta có tự tin, cũng có thực lực để làm vậy!Tại sảnh lớn của khách sạn đang đặt một thi thể được bao phủ bởi tấm vải trắng.Vừa tiến vào sảnh, thấy được thi thể kia, bước chân của Chu Hồng Vận cũng nặng nề hơn.Mỗi một bước chân là một hố sâu xuất hiện trên mặt sàn.Ông ta rất phẫn nộ, mí mắt, lông mày, môi tất cả đều đang co giật run rẩy.Sau đó ông ta cuối cùng cũng đi tới trước thi thể, cắn chặt răng vén lên tấm vải trắng.Giây tiếp theo, một thi thể không đầu hiện ra trước mắt ông ta.Nếu không có vết bớt đỏ trên vai của người này thì ông ta căn bản không nhận ra đây chính là con trai của mình, đứa con trai duy nhất, đứa con ông ta luôn yêu thương cưng chiều hết mực!Trái tim ông ta như chững một nhịp rồi đập nhanh ‘thình thịch’, sắc mặt già nua đột nhiên thay đổi.Sau đó, đậy tấm vải trắng lại.Tiếng gầm rú căm hận trong tưởng tượng không hề xuất hiện.Chu Hồng Vận nhắm lại hai mắt, không nói tiếng nào.Cả sảnh lớn chìm vào im lặng trong năm phút.Giống như mặc niệm.“Vụt…”Tròn năm phút Chu Hồng Vận mới phát ra một hơi thở thật dài, hít, thở, hít, thở…Lặp lại đủ ba lần ông ta mới dừng lại, sau đó mở ra hai mắt.Có thể nhìn thấy rõ ràng trong con ngươi ông ta giăng đầy sợi tơ máu, những sợi máu này đan xen vào nhau giống như mạng nhện lan tràn theo sự giãn nở của con ngươi, giống như ma quỷ kh*ng b* đến cực điểm!“Tra, kiểm tra camera, sau khi tra được ai giết thì đào hắn lên, băm thành mảnh vụn, nghiền thành bột cho chó ăn”, Chu Hồng Vận gằn giọng nói với trợ thủ đắc lực mà mình dẫn tới: “Ngoài ra, tất cả những người đã đến khách sạn hôm nay đều giết bỏ đi”.“Cái này… Gia chủ, còn nhân viên khách sạn thì sao? Vị giám đốc đó là…”“Giết!”Chu Hồng Vận không đợi nói xong lập tức cắt ngang.Người bên cạnh mặt mày trắng bệch không dám nói nhiều hơn nửa chữ: “Vâng, trong vòng một ngày chắc chắn hoàn thành”.Còn lại một số người đứng cạnh Chu Hồng Vận đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi.Ngày hôm nay, tất cả những ai đến khách sạn đều bị giết!Nên biết rằng…Có thể vào khách sạn Quân Hào đều là đại gia, những ông tổng có công ty lên sàn hay ngôi sao điện ảnh, vân vân.Thường ngày…

Chương 817