Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 846

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 846“Tôi muốn đuổi tận giết tuyệt đấy, ông làm gì được nào? Hoặc… nhà họ Kỳ các người có thể làm gì được tôi?”, Thành Cực An nói rất nhẹ nhàng. Với ông ta, chặt đứt hai cái chân của Kỳ Ngọc Thư chính là chuyện nhỏ, thậm chí còn không đáng để mình vui, chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.“Ông nhìn ông đi, giờ ngay cả đứng cũng không nổi mà còn muốn bảo vệ con mình? Chậc chậc… con trai cũng không bảo vệ nổi thì người làm bố như ông đúng là ăn hại”.Kỳ Ngọc Thư siết chặt nắm tay, cũng không biết là đau hay lời nói của Thành Cực An quá bén nhọn khiến cả người ông ta đều run lẩy bẩy.“Nhà họ Kỳ mấy người chỉ là rác rưởi mà thôi. Nói thật cho ông biết, hôm nay Thành Cực An tôi tới đây là để giết người trong gia tộc các người. Kỳ Hàn, Trần Bát Hoang không chết, vậy thì các người phải chết!”Thành Cực An gần như là hét lên lời này, điếc cả tai.Khí thế rào rạt khiến vài người không nhịn được lùi lại mấy bước.Hôm nay, ông ta đến là để tiêu diệt nhà họ Kỳ!Đừng nói là Kỳ Hàn, Trần Bát Hoang không xuất hiện, dù họ có ra thì nhà họ Kỳ cũng phải bị tiêu diệt thôi!Bởi vì mấy ngày nay, nhà họ Thành đã tổn thất quá lớn. Thành Cực An rất đau lòng, mà nỗi đau này phải dùng máu tươi và mạng sống để đền bù.Lục Phong vẫn vân vê hai viên bi sắt trong tay, nhắm mắt như chẳng nhìn hay nghe thấy gì.Kỳ Ngọc Thư trừng Thành Cực An, không nói lời nào.Nhà họ Kỳ cũng không ai nói gì vì chẳng ai dám đứng ra nói chuyện.Giờ, điều duy nhất họ có thể làm là im lặng tranh thủ thời gian cho đám trẻ, hy vọng họ có thể chạy thoát.Mặc dù trong lòng họ có chút oán trách Kỳ Hàn và Trần Bát Hoang, nhưng giờ phút này, lại không ai bán đứng, nói ra vị trí của họ.Hầu hết đều biết chuyện ngày hôm nay sẽ chẳng có kết cục tốt gì, nên đã chuẩn bị tốt để chết.“Bịch, bịch, bịch!”Đúng lúc này, bên ngoài đền thờ có 20 30 người bỗng bị ném vào.Đúng vậy, họ đều bị người ném vào trong đền thờ như những bao cát và rác rưởi.Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến mọi người trong nhà họ Kỳ đều giật mình.Người bị ném vào lớn nhát khoảng 20, nhỏ nhất cũng 5, 6, 7, 8 tuổi.Họ đều là lớp trẻ của nhà họ Kỳ, là những đứa trẻ mà họ định đưa đi.Nhưng giờ phút này, ai cũng quần áo nhuộm đầy máu.Trong đó, còn có một thanh niên, ngực có một lỗ máu!Trái tim của mọi người trong nhà họ Kỳ nặng trĩu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.“Thưa gia chủ!”, một người bước lên trước, quỳ một gối xuống trước mặt Thành Cực An nói: “Những người này định chạy trốn”.“Ha ha…”Khóe miệng Thành Cực An giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mấy người các người đúng là chán sống mà…”“Lão Chu, giết người là điều ông thích nhất, đám nhóc này giao cho ông đấy”.

Chương 846

“Tôi muốn đuổi tận giết tuyệt đấy, ông làm gì được nào? Hoặc… nhà họ Kỳ các người có thể làm gì được tôi?”, Thành Cực An nói rất nhẹ nhàng. Với ông ta, chặt đứt hai cái chân của Kỳ Ngọc Thư chính là chuyện nhỏ, thậm chí còn không đáng để mình vui, chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.

“Ông nhìn ông đi, giờ ngay cả đứng cũng không nổi mà còn muốn bảo vệ con mình? Chậc chậc… con trai cũng không bảo vệ nổi thì người làm bố như ông đúng là ăn hại”.

Kỳ Ngọc Thư siết chặt nắm tay, cũng không biết là đau hay lời nói của Thành Cực An quá bén nhọn khiến cả người ông ta đều run lẩy bẩy.

“Nhà họ Kỳ mấy người chỉ là rác rưởi mà thôi. Nói thật cho ông biết, hôm nay Thành Cực An tôi tới đây là để giết người trong gia tộc các người. Kỳ Hàn, Trần Bát Hoang không chết, vậy thì các người phải chết!”

Thành Cực An gần như là hét lên lời này, điếc cả tai.

Khí thế rào rạt khiến vài người không nhịn được lùi lại mấy bước.

Hôm nay, ông ta đến là để tiêu diệt nhà họ Kỳ!

Đừng nói là Kỳ Hàn, Trần Bát Hoang không xuất hiện, dù họ có ra thì nhà họ Kỳ cũng phải bị tiêu diệt thôi!

Bởi vì mấy ngày nay, nhà họ Thành đã tổn thất quá lớn. Thành Cực An rất đau lòng, mà nỗi đau này phải dùng máu tươi và mạng sống để đền bù.

Lục Phong vẫn vân vê hai viên bi sắt trong tay, nhắm mắt như chẳng nhìn hay nghe thấy gì.

Kỳ Ngọc Thư trừng Thành Cực An, không nói lời nào.

Nhà họ Kỳ cũng không ai nói gì vì chẳng ai dám đứng ra nói chuyện.

Giờ, điều duy nhất họ có thể làm là im lặng tranh thủ thời gian cho đám trẻ, hy vọng họ có thể chạy thoát.

Mặc dù trong lòng họ có chút oán trách Kỳ Hàn và Trần Bát Hoang, nhưng giờ phút này, lại không ai bán đứng, nói ra vị trí của họ.

Hầu hết đều biết chuyện ngày hôm nay sẽ chẳng có kết cục tốt gì, nên đã chuẩn bị tốt để chết.

“Bịch, bịch, bịch!”

Đúng lúc này, bên ngoài đền thờ có 20 30 người bỗng bị ném vào.

Đúng vậy, họ đều bị người ném vào trong đền thờ như những bao cát và rác rưởi.

Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến mọi người trong nhà họ Kỳ đều giật mình.

Người bị ném vào lớn nhát khoảng 20, nhỏ nhất cũng 5, 6, 7, 8 tuổi.

Họ đều là lớp trẻ của nhà họ Kỳ, là những đứa trẻ mà họ định đưa đi.

Nhưng giờ phút này, ai cũng quần áo nhuộm đầy máu.

Trong đó, còn có một thanh niên, ngực có một lỗ máu!

Trái tim của mọi người trong nhà họ Kỳ nặng trĩu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Thưa gia chủ!”, một người bước lên trước, quỳ một gối xuống trước mặt Thành Cực An nói: “Những người này định chạy trốn”.

“Ha ha…”

Khóe miệng Thành Cực An giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mấy người các người đúng là chán sống mà…”

“Lão Chu, giết người là điều ông thích nhất, đám nhóc này giao cho ông đấy”.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 846“Tôi muốn đuổi tận giết tuyệt đấy, ông làm gì được nào? Hoặc… nhà họ Kỳ các người có thể làm gì được tôi?”, Thành Cực An nói rất nhẹ nhàng. Với ông ta, chặt đứt hai cái chân của Kỳ Ngọc Thư chính là chuyện nhỏ, thậm chí còn không đáng để mình vui, chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.“Ông nhìn ông đi, giờ ngay cả đứng cũng không nổi mà còn muốn bảo vệ con mình? Chậc chậc… con trai cũng không bảo vệ nổi thì người làm bố như ông đúng là ăn hại”.Kỳ Ngọc Thư siết chặt nắm tay, cũng không biết là đau hay lời nói của Thành Cực An quá bén nhọn khiến cả người ông ta đều run lẩy bẩy.“Nhà họ Kỳ mấy người chỉ là rác rưởi mà thôi. Nói thật cho ông biết, hôm nay Thành Cực An tôi tới đây là để giết người trong gia tộc các người. Kỳ Hàn, Trần Bát Hoang không chết, vậy thì các người phải chết!”Thành Cực An gần như là hét lên lời này, điếc cả tai.Khí thế rào rạt khiến vài người không nhịn được lùi lại mấy bước.Hôm nay, ông ta đến là để tiêu diệt nhà họ Kỳ!Đừng nói là Kỳ Hàn, Trần Bát Hoang không xuất hiện, dù họ có ra thì nhà họ Kỳ cũng phải bị tiêu diệt thôi!Bởi vì mấy ngày nay, nhà họ Thành đã tổn thất quá lớn. Thành Cực An rất đau lòng, mà nỗi đau này phải dùng máu tươi và mạng sống để đền bù.Lục Phong vẫn vân vê hai viên bi sắt trong tay, nhắm mắt như chẳng nhìn hay nghe thấy gì.Kỳ Ngọc Thư trừng Thành Cực An, không nói lời nào.Nhà họ Kỳ cũng không ai nói gì vì chẳng ai dám đứng ra nói chuyện.Giờ, điều duy nhất họ có thể làm là im lặng tranh thủ thời gian cho đám trẻ, hy vọng họ có thể chạy thoát.Mặc dù trong lòng họ có chút oán trách Kỳ Hàn và Trần Bát Hoang, nhưng giờ phút này, lại không ai bán đứng, nói ra vị trí của họ.Hầu hết đều biết chuyện ngày hôm nay sẽ chẳng có kết cục tốt gì, nên đã chuẩn bị tốt để chết.“Bịch, bịch, bịch!”Đúng lúc này, bên ngoài đền thờ có 20 30 người bỗng bị ném vào.Đúng vậy, họ đều bị người ném vào trong đền thờ như những bao cát và rác rưởi.Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến mọi người trong nhà họ Kỳ đều giật mình.Người bị ném vào lớn nhát khoảng 20, nhỏ nhất cũng 5, 6, 7, 8 tuổi.Họ đều là lớp trẻ của nhà họ Kỳ, là những đứa trẻ mà họ định đưa đi.Nhưng giờ phút này, ai cũng quần áo nhuộm đầy máu.Trong đó, còn có một thanh niên, ngực có một lỗ máu!Trái tim của mọi người trong nhà họ Kỳ nặng trĩu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.“Thưa gia chủ!”, một người bước lên trước, quỳ một gối xuống trước mặt Thành Cực An nói: “Những người này định chạy trốn”.“Ha ha…”Khóe miệng Thành Cực An giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mấy người các người đúng là chán sống mà…”“Lão Chu, giết người là điều ông thích nhất, đám nhóc này giao cho ông đấy”.

Chương 846