Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 857
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 857Tuy Trần Bát Hoang thực sự, thực sự rất rất mạnh, là một thiên tài vạn người không được một, nhưng mà, còn lâu mới tới mức Học viện Vô Song không nhận vào thì không được.Ông ta có thể nhún nhường, đích thân mời anh đến Côn Luân Hư, cho anh một suất đặc cách không cần thi tuyển, đồng thời giúp đỡ anh giải quyết nhà họ Chu và nhà họ Thành, hai rắc rối lớn, đây đã là ngoại lệ của ngoại lệ rồi!Trong tưởng tượng của ông ta, Trần Bát Hoang hẳn phải cảm tạ ân đức, không đến mức phải quỳ gối lạy tạ, nhưng chí ít cũng phải cảm kích, tôn kính ông ta vô vàn, lập tức thuận lý thành chương, gật đầu đồng ý mới đúng.Vậy mà Trần Bát Hoang, cứ thế… từ chối ông ta? Không chỉ là từ chối, còn muốn chết? Đi tìm chết?Chẳng lẽ, thật sự tưởng rằng mình đủ sức làm đối thủ của Thành Khuê Phong à?Chỉ ngắn ngủi vài chữ, người nhà họ Kỳ ai nấy đều đờ ra, cổ họng như bị tắc nghẹn, ngay cả hít thở cũng khó khăn.Trần Đức làm gì thế này?Muốn chết?Thật sự muốn chết ư?Không, nhìn thần thái, giọng điệu của anh, anh hoàn toàn không phải tìm chết thật, mà là muốn trực diện đối đầu Thành Khuê Phong!“Lão già…”Một giây sai, không đợi ai kịp ngăn cản, Trần Đức tiếp tục nói: “Nhìn ông cũng bảy tám chín chục tuổi, xương khớp chắc cũng lỏng lẻo, đặt nửa chân vào quan tài rồi còn gì nhỉ!”“Tôi… cho ông ra tay trước đấy!”“…”Hết nói nổi, Trần Đức vừa nói xong, tất cả mọi người bao gồm Kỳ Hàn, Kỳ Hồng, Chu Hồng Diễu đều trợn trừng mắt, nỗi sợ hãi len lỏi càng lúc càng lớn dần.Điên hả?Quá… quá điên rồi còn gì nữa!Đây là đối đầu trực diện với Thành Khuê Phong đó!Một Thành Khuê Phong từng đứng đầu ba thành phố vùng Vân Bắc, mấy chục năm luyện võ, kinh nghiệm dạn dày.Trần Bát Hoang, có phải quá ngạo mạn rồi không???“Cậu chủ… Lão già này… mạnh lắm đấy”, cách đó không xa, Kỳ Hàn không nhịn nổi nhỏ giọng nhắc nhở, hắn không ngờ Trần Đức lại kiêu ngạo, phô trương như vậy, cho dù đã giết Thành Cực An, nhưng không có nghĩa sẽ giết được lão cáo già Thành Khuê Phong này.Lông mày Lục Phong càng lúc càng nhíu chặt.Giờ phút này…Ông ta cảm thấy không cần thiết phải tuyển Trần Đức vào học viện Vô Song nữa, tính cách kiêu ngạo, tự phụ này nếu đến Côn Luân Hư, vào học viên Vô Song sẽ sống không quá một ngày.Ông ta không cần thiết phải tuyển một xác chết.Đồng thời, ông ta lùi bước đứng sang một bên: “Mọi người cứ tự nhiên”.Thái độ rất rõ ràng, chuyện này ông ta không quan tâm.Thích thì đã sao nào!
Chương 857
Tuy Trần Bát Hoang thực sự, thực sự rất rất mạnh, là một thiên tài vạn người không được một, nhưng mà, còn lâu mới tới mức Học viện Vô Song không nhận vào thì không được.
Ông ta có thể nhún nhường, đích thân mời anh đến Côn Luân Hư, cho anh một suất đặc cách không cần thi tuyển, đồng thời giúp đỡ anh giải quyết nhà họ Chu và nhà họ Thành, hai rắc rối lớn, đây đã là ngoại lệ của ngoại lệ rồi!
Trong tưởng tượng của ông ta, Trần Bát Hoang hẳn phải cảm tạ ân đức, không đến mức phải quỳ gối lạy tạ, nhưng chí ít cũng phải cảm kích, tôn kính ông ta vô vàn, lập tức thuận lý thành chương, gật đầu đồng ý mới đúng.
Vậy mà Trần Bát Hoang, cứ thế… từ chối ông ta? Không chỉ là từ chối, còn muốn chết? Đi tìm chết?
Chẳng lẽ, thật sự tưởng rằng mình đủ sức làm đối thủ của Thành Khuê Phong à?
Chỉ ngắn ngủi vài chữ, người nhà họ Kỳ ai nấy đều đờ ra, cổ họng như bị tắc nghẹn, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Trần Đức làm gì thế này?
Muốn chết?
Thật sự muốn chết ư?
Không, nhìn thần thái, giọng điệu của anh, anh hoàn toàn không phải tìm chết thật, mà là muốn trực diện đối đầu Thành Khuê Phong!
“Lão già…”
Một giây sai, không đợi ai kịp ngăn cản, Trần Đức tiếp tục nói: “Nhìn ông cũng bảy tám chín chục tuổi, xương khớp chắc cũng lỏng lẻo, đặt nửa chân vào quan tài rồi còn gì nhỉ!”
“Tôi… cho ông ra tay trước đấy!”
“…”
Hết nói nổi, Trần Đức vừa nói xong, tất cả mọi người bao gồm Kỳ Hàn, Kỳ Hồng, Chu Hồng Diễu đều trợn trừng mắt, nỗi sợ hãi len lỏi càng lúc càng lớn dần.
Điên hả?
Quá… quá điên rồi còn gì nữa!
Đây là đối đầu trực diện với Thành Khuê Phong đó!
Một Thành Khuê Phong từng đứng đầu ba thành phố vùng Vân Bắc, mấy chục năm luyện võ, kinh nghiệm dạn dày.
Trần Bát Hoang, có phải quá ngạo mạn rồi không???
“Cậu chủ… Lão già này… mạnh lắm đấy”, cách đó không xa, Kỳ Hàn không nhịn nổi nhỏ giọng nhắc nhở, hắn không ngờ Trần Đức lại kiêu ngạo, phô trương như vậy, cho dù đã giết Thành Cực An, nhưng không có nghĩa sẽ giết được lão cáo già Thành Khuê Phong này.
Lông mày Lục Phong càng lúc càng nhíu chặt.
Giờ phút này…
Ông ta cảm thấy không cần thiết phải tuyển Trần Đức vào học viện Vô Song nữa, tính cách kiêu ngạo, tự phụ này nếu đến Côn Luân Hư, vào học viên Vô Song sẽ sống không quá một ngày.
Ông ta không cần thiết phải tuyển một xác chết.
Đồng thời, ông ta lùi bước đứng sang một bên: “Mọi người cứ tự nhiên”.
Thái độ rất rõ ràng, chuyện này ông ta không quan tâm.
Thích thì đã sao nào!
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 857Tuy Trần Bát Hoang thực sự, thực sự rất rất mạnh, là một thiên tài vạn người không được một, nhưng mà, còn lâu mới tới mức Học viện Vô Song không nhận vào thì không được.Ông ta có thể nhún nhường, đích thân mời anh đến Côn Luân Hư, cho anh một suất đặc cách không cần thi tuyển, đồng thời giúp đỡ anh giải quyết nhà họ Chu và nhà họ Thành, hai rắc rối lớn, đây đã là ngoại lệ của ngoại lệ rồi!Trong tưởng tượng của ông ta, Trần Bát Hoang hẳn phải cảm tạ ân đức, không đến mức phải quỳ gối lạy tạ, nhưng chí ít cũng phải cảm kích, tôn kính ông ta vô vàn, lập tức thuận lý thành chương, gật đầu đồng ý mới đúng.Vậy mà Trần Bát Hoang, cứ thế… từ chối ông ta? Không chỉ là từ chối, còn muốn chết? Đi tìm chết?Chẳng lẽ, thật sự tưởng rằng mình đủ sức làm đối thủ của Thành Khuê Phong à?Chỉ ngắn ngủi vài chữ, người nhà họ Kỳ ai nấy đều đờ ra, cổ họng như bị tắc nghẹn, ngay cả hít thở cũng khó khăn.Trần Đức làm gì thế này?Muốn chết?Thật sự muốn chết ư?Không, nhìn thần thái, giọng điệu của anh, anh hoàn toàn không phải tìm chết thật, mà là muốn trực diện đối đầu Thành Khuê Phong!“Lão già…”Một giây sai, không đợi ai kịp ngăn cản, Trần Đức tiếp tục nói: “Nhìn ông cũng bảy tám chín chục tuổi, xương khớp chắc cũng lỏng lẻo, đặt nửa chân vào quan tài rồi còn gì nhỉ!”“Tôi… cho ông ra tay trước đấy!”“…”Hết nói nổi, Trần Đức vừa nói xong, tất cả mọi người bao gồm Kỳ Hàn, Kỳ Hồng, Chu Hồng Diễu đều trợn trừng mắt, nỗi sợ hãi len lỏi càng lúc càng lớn dần.Điên hả?Quá… quá điên rồi còn gì nữa!Đây là đối đầu trực diện với Thành Khuê Phong đó!Một Thành Khuê Phong từng đứng đầu ba thành phố vùng Vân Bắc, mấy chục năm luyện võ, kinh nghiệm dạn dày.Trần Bát Hoang, có phải quá ngạo mạn rồi không???“Cậu chủ… Lão già này… mạnh lắm đấy”, cách đó không xa, Kỳ Hàn không nhịn nổi nhỏ giọng nhắc nhở, hắn không ngờ Trần Đức lại kiêu ngạo, phô trương như vậy, cho dù đã giết Thành Cực An, nhưng không có nghĩa sẽ giết được lão cáo già Thành Khuê Phong này.Lông mày Lục Phong càng lúc càng nhíu chặt.Giờ phút này…Ông ta cảm thấy không cần thiết phải tuyển Trần Đức vào học viện Vô Song nữa, tính cách kiêu ngạo, tự phụ này nếu đến Côn Luân Hư, vào học viên Vô Song sẽ sống không quá một ngày.Ông ta không cần thiết phải tuyển một xác chết.Đồng thời, ông ta lùi bước đứng sang một bên: “Mọi người cứ tự nhiên”.Thái độ rất rõ ràng, chuyện này ông ta không quan tâm.Thích thì đã sao nào!