Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 863

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 863Cũng may, không cần đến cô ra tay.“Mày… mày… rốt cuộc mày là ai?”Thành Khuê Phong hoang mang nhìn Trần Đức trừng trừng, da đầu tê dại từng cơn, sợ hãi cực độ, lão ta không tin Trần Bát Hoang chỉ một người bình thường trong dám phàm nhân thế tục, đạt tới mức độ này phải trải qua bao nhiêu khó khăn, lão ta hiểu rõ hơn ai hết!!!Câu hỏi vừa thoát khỏi miệng, cả đám người Lục Phong cũng tò mò không khác gì.“Tôi họ Trần, tên Đức, còn gọi là Bát Hoang”, Trần Đức thong thả đáp, người hơi ngả về trước, từ trên cao nhìn xuống, sát ý không giấu giếm: “Trần Bát Hoang tôi so với ông mà nói, chính là vô địch, ông có phục hay không?”“Phục… Tôi… tôi phục…”Thành Khuê Phong kinh hoàngTrần Bát Hoang có phải là vô địch hay không, lão ta không biết.Nhưng…Đối với lão ta mà nói, thật sự, thật sự là vô địch!Lúc này…Mạng sống của lão ta đang nằm trong tay Trần Bát Hoang, không phục mà được à?Thành Khuê Phong ở trên ngôi cao biết bao lâu nay rồi, đã quen trên cao nhìn xuống rồi, hôm nay rốt cuộc đã biết sợ, sống ngót 90 năm, đây là lần đầu tiên lão ta cảm thấy sợ hãi cái chết đang đến gần như thế!Ngay cả ngày xưa khi bại dưới tay Phương Tâm Ngọc, lão ta cũng chưa từng sợ hãi đến thế!Thân thể già nua không ngừng ho khan, run rẩy, trên mặt, từ da dẻ đến môi miệng đều trắng bệch.“Cậu… cậu Trần, lão phu có mắt không thấy Thái Sơn, xin cậu… xin cậu cho lão phu một con đường sống!”Thành Khuê Phong thật sự sợ, sợ thật sự, lông tóc đều dựng đứng lên hết cả, trước đó lão ta không thể ngờ Trần Bát Hoang lại mạnh đến thế.Lần này, đến nhà họ Kỳ đòi người là một nước đi sai quá sai, cực kỳ cực kỳ sai, một nước cờ đẩy nhà họ Thành xuống vực thẳm.“Đường sống?”Trần Đức cảm thấy buồn cười, bèn hỏi ngược lại: “Con trai ông dẫn người đến đây đòi người có từng nghĩ sẽ buông tha cho tôi và nhà họ Kỳ một con đường sống chưa?”“Tôi…”Thành Khuê Phong nghẹn họng, dù muốn tiếp tục van xin, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, đành bỏ cuộc.Những võ giả như bọn họ được hưởng tuổi thọ, địa vị, tiền bạc mà người bình thường không thể đạt tới, đồng thời cũng phải chịu đựng sự tàn nhẫn mà người bình thường không cách nào tưởng tượng ra.Trên cổ luôn lủng lẳng một lưỡi dao vô hình không biết khi nào sẽ rơi xuống.Thua rồi.Thì chỉ có chết!Trong lòng Thành Khuê Phong đầy tuyệt vọng.90 năm trên đời, nhà họ Thành vẫn luôn sừng sững kiên cố, hôm nay rốt cuộc sụp đổ trong tay lão ta.Lão ta còn mặt mũi nào xuống địa phủ gặp tổ tiên ông bà nữa?

Chương 863

Cũng may, không cần đến cô ra tay.

“Mày… mày… rốt cuộc mày là ai?”

Thành Khuê Phong hoang mang nhìn Trần Đức trừng trừng, da đầu tê dại từng cơn, sợ hãi cực độ, lão ta không tin Trần Bát Hoang chỉ một người bình thường trong dám phàm nhân thế tục, đạt tới mức độ này phải trải qua bao nhiêu khó khăn, lão ta hiểu rõ hơn ai hết!!!

Câu hỏi vừa thoát khỏi miệng, cả đám người Lục Phong cũng tò mò không khác gì.

“Tôi họ Trần, tên Đức, còn gọi là Bát Hoang”, Trần Đức thong thả đáp, người hơi ngả về trước, từ trên cao nhìn xuống, sát ý không giấu giếm: “Trần Bát Hoang tôi so với ông mà nói, chính là vô địch, ông có phục hay không?”

“Phục… Tôi… tôi phục…”

Thành Khuê Phong kinh hoàng

Trần Bát Hoang có phải là vô địch hay không, lão ta không biết.

Nhưng…

Đối với lão ta mà nói, thật sự, thật sự là vô địch!

Lúc này…

Mạng sống của lão ta đang nằm trong tay Trần Bát Hoang, không phục mà được à?

Thành Khuê Phong ở trên ngôi cao biết bao lâu nay rồi, đã quen trên cao nhìn xuống rồi, hôm nay rốt cuộc đã biết sợ, sống ngót 90 năm, đây là lần đầu tiên lão ta cảm thấy sợ hãi cái chết đang đến gần như thế!

Ngay cả ngày xưa khi bại dưới tay Phương Tâm Ngọc, lão ta cũng chưa từng sợ hãi đến thế!

Thân thể già nua không ngừng ho khan, run rẩy, trên mặt, từ da dẻ đến môi miệng đều trắng bệch.

“Cậu… cậu Trần, lão phu có mắt không thấy Thái Sơn, xin cậu… xin cậu cho lão phu một con đường sống!”

Thành Khuê Phong thật sự sợ, sợ thật sự, lông tóc đều dựng đứng lên hết cả, trước đó lão ta không thể ngờ Trần Bát Hoang lại mạnh đến thế.

Lần này, đến nhà họ Kỳ đòi người là một nước đi sai quá sai, cực kỳ cực kỳ sai, một nước cờ đẩy nhà họ Thành xuống vực thẳm.

“Đường sống?”

Trần Đức cảm thấy buồn cười, bèn hỏi ngược lại: “Con trai ông dẫn người đến đây đòi người có từng nghĩ sẽ buông tha cho tôi và nhà họ Kỳ một con đường sống chưa?”

“Tôi…”

Thành Khuê Phong nghẹn họng, dù muốn tiếp tục van xin, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, đành bỏ cuộc.

Những võ giả như bọn họ được hưởng tuổi thọ, địa vị, tiền bạc mà người bình thường không thể đạt tới, đồng thời cũng phải chịu đựng sự tàn nhẫn mà người bình thường không cách nào tưởng tượng ra.

Trên cổ luôn lủng lẳng một lưỡi dao vô hình không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Thua rồi.

Thì chỉ có chết!

Trong lòng Thành Khuê Phong đầy tuyệt vọng.

90 năm trên đời, nhà họ Thành vẫn luôn sừng sững kiên cố, hôm nay rốt cuộc sụp đổ trong tay lão ta.

Lão ta còn mặt mũi nào xuống địa phủ gặp tổ tiên ông bà nữa?

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 863Cũng may, không cần đến cô ra tay.“Mày… mày… rốt cuộc mày là ai?”Thành Khuê Phong hoang mang nhìn Trần Đức trừng trừng, da đầu tê dại từng cơn, sợ hãi cực độ, lão ta không tin Trần Bát Hoang chỉ một người bình thường trong dám phàm nhân thế tục, đạt tới mức độ này phải trải qua bao nhiêu khó khăn, lão ta hiểu rõ hơn ai hết!!!Câu hỏi vừa thoát khỏi miệng, cả đám người Lục Phong cũng tò mò không khác gì.“Tôi họ Trần, tên Đức, còn gọi là Bát Hoang”, Trần Đức thong thả đáp, người hơi ngả về trước, từ trên cao nhìn xuống, sát ý không giấu giếm: “Trần Bát Hoang tôi so với ông mà nói, chính là vô địch, ông có phục hay không?”“Phục… Tôi… tôi phục…”Thành Khuê Phong kinh hoàngTrần Bát Hoang có phải là vô địch hay không, lão ta không biết.Nhưng…Đối với lão ta mà nói, thật sự, thật sự là vô địch!Lúc này…Mạng sống của lão ta đang nằm trong tay Trần Bát Hoang, không phục mà được à?Thành Khuê Phong ở trên ngôi cao biết bao lâu nay rồi, đã quen trên cao nhìn xuống rồi, hôm nay rốt cuộc đã biết sợ, sống ngót 90 năm, đây là lần đầu tiên lão ta cảm thấy sợ hãi cái chết đang đến gần như thế!Ngay cả ngày xưa khi bại dưới tay Phương Tâm Ngọc, lão ta cũng chưa từng sợ hãi đến thế!Thân thể già nua không ngừng ho khan, run rẩy, trên mặt, từ da dẻ đến môi miệng đều trắng bệch.“Cậu… cậu Trần, lão phu có mắt không thấy Thái Sơn, xin cậu… xin cậu cho lão phu một con đường sống!”Thành Khuê Phong thật sự sợ, sợ thật sự, lông tóc đều dựng đứng lên hết cả, trước đó lão ta không thể ngờ Trần Bát Hoang lại mạnh đến thế.Lần này, đến nhà họ Kỳ đòi người là một nước đi sai quá sai, cực kỳ cực kỳ sai, một nước cờ đẩy nhà họ Thành xuống vực thẳm.“Đường sống?”Trần Đức cảm thấy buồn cười, bèn hỏi ngược lại: “Con trai ông dẫn người đến đây đòi người có từng nghĩ sẽ buông tha cho tôi và nhà họ Kỳ một con đường sống chưa?”“Tôi…”Thành Khuê Phong nghẹn họng, dù muốn tiếp tục van xin, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, đành bỏ cuộc.Những võ giả như bọn họ được hưởng tuổi thọ, địa vị, tiền bạc mà người bình thường không thể đạt tới, đồng thời cũng phải chịu đựng sự tàn nhẫn mà người bình thường không cách nào tưởng tượng ra.Trên cổ luôn lủng lẳng một lưỡi dao vô hình không biết khi nào sẽ rơi xuống.Thua rồi.Thì chỉ có chết!Trong lòng Thành Khuê Phong đầy tuyệt vọng.90 năm trên đời, nhà họ Thành vẫn luôn sừng sững kiên cố, hôm nay rốt cuộc sụp đổ trong tay lão ta.Lão ta còn mặt mũi nào xuống địa phủ gặp tổ tiên ông bà nữa?

Chương 863