Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 962

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 962Lục Thư Tuyết khéo léo từ chối, tuy Truy Phong Sư rất lớn, nhưng chỗ ngồi lại quá nhỏ, cũng chỉ có thể ngồi một người.Nếu cô ta lên thì đương nhiên sẽ phải ngồi gần sát Mục Lâm, mà Lục Thư Tuyết lại không muốn xảy ra chút gì đó với Mục Lâm.“Cô Thư Tuyết, đấy cũng là lòng tốt của cậu Mục nhà chúng tôi đó!”“Đúng vậy, cô Thư Tuyết, rừng rậm như này mà tự đi thì sao một cô gái yếu đuối như cô có thể chịu nổi”.“Truy Phong Sư như giẫm trên đất bằng, ngồi trên nó sẽ rất thoải mái!”“Ha ha, Truy Phong Sư là vật cưỡi riêng của cậu Mục, bình thường không ai có tư cách ngồi đâu. Nếu cô ngồi lên thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc”.Thoáng chốc, đám tôi tớ của Mục Lâm đều mở miệng nói giống như Mục Lâm mời Lục Thư Tuyết là niềm vinh hạnh lớn lao của cô ta vậy.Nếu từ chối thì có vẻ cô ta làm kiêu, chẳng biết điều!“Đúng thế, Thư Tuyết, anh cũng muốn tốt cho em thôi”, Mục Lâm thành khẩn nói: “Có Truy Phong Sư sẽ lên đường nhanh hơn, hơn nữa, ngồi ở trên cũng an toàn hơn”.“Nếu anh đã muốn tốt cho cô ấy thì sao không để cô ấy ngồi một mình?”, Trần Đức đứng cạnh chợt mở miệng.“Hừ, nhóc con, mày biết gì, Truy Phong Sư của cậu Mục rất khó tính, không có chủ nhân thì người thường sẽ khó mà khống chế nó”, một tên tôi tớ của Mục Lâm lạnh lùng nói: “Mày cho rằng Truy Phong Sư là loại sư tử vô dụng như trong thế tục của mày chắc?”“Dù sao cũng đến từ thế tục, chưa hiểu việc đời cũng bình thường”, khóe miệng Mục Lâm lộ ra nụ cười châm chọc.Ban đầu, gã còn nghĩ rằng Trần Đức sẽ là một mối đe dọa với mình. Nhưng sau khi biết cậu ta đến từ thế tục thì hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.Giới thể tục là nơi nào?Là nơi tụ tập của một đám con kiến và ô hợp mà thôi!Võ giả đến từ đó, dù cho cùng một cảnh giới thì thực lực cũng yếu hơn người khác một mảng lớn.Thế nên, Mục Lâm bèn cười đùa nói: “Lẽ nào Trần Bát Hoang mày có thể khống chế được Truy Phong Sư sao?”“Một con súc vật mà thôi, khó lắm hả?”, Trần Đức nhàn nhạt đáp, có vẻ chẳng chút để ý.Rất khó ư?Truy Phong Sư là món quà bố tặng cho gã, lúc trước vừa nhận được, gã đã mất khoảng ba tháng mới dạy dỗ và bắt nó nghe lời mình được!Hơn nữa, trong ba tháng đó còn tổn thất mất hai gã cao thủ Long Tượng kỳ đỉnh phong!Bọn họ hầu như đều trở thành đồ ăn trong bụng Truy Phong Sư.Mặc dù sau khi được thuần hóa và dạy dỗ, Truy Phong Sư đã hiền hơn rất nhiều. Lúc giao đến tay Mục Lâm, gã cũng mất khoảng một tuần mới khiến nó nghe lời làm vật cưỡi của mình.Khó không?Đương nhiên là rất khó rồi!Vả lại, còn không phải là khó khăn bình thường!“Ha ha…”, Mục Lâm cười lạnh, kiêu ngạo, thách thức nói: “Tao đây phải mất một tuần mới khiến nó nghe lời, còn suýt nữa bị nó cắn đứt chân. Mày nói xem có khó không?”

Chương 962

Lục Thư Tuyết khéo léo từ chối, tuy Truy Phong Sư rất lớn, nhưng chỗ ngồi lại quá nhỏ, cũng chỉ có thể ngồi một người.

Nếu cô ta lên thì đương nhiên sẽ phải ngồi gần sát Mục Lâm, mà Lục Thư Tuyết lại không muốn xảy ra chút gì đó với Mục Lâm.

“Cô Thư Tuyết, đấy cũng là lòng tốt của cậu Mục nhà chúng tôi đó!”

“Đúng vậy, cô Thư Tuyết, rừng rậm như này mà tự đi thì sao một cô gái yếu đuối như cô có thể chịu nổi”.

“Truy Phong Sư như giẫm trên đất bằng, ngồi trên nó sẽ rất thoải mái!”

“Ha ha, Truy Phong Sư là vật cưỡi riêng của cậu Mục, bình thường không ai có tư cách ngồi đâu. Nếu cô ngồi lên thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc”.

Thoáng chốc, đám tôi tớ của Mục Lâm đều mở miệng nói giống như Mục Lâm mời Lục Thư Tuyết là niềm vinh hạnh lớn lao của cô ta vậy.

Nếu từ chối thì có vẻ cô ta làm kiêu, chẳng biết điều!

“Đúng thế, Thư Tuyết, anh cũng muốn tốt cho em thôi”, Mục Lâm thành khẩn nói: “Có Truy Phong Sư sẽ lên đường nhanh hơn, hơn nữa, ngồi ở trên cũng an toàn hơn”.

“Nếu anh đã muốn tốt cho cô ấy thì sao không để cô ấy ngồi một mình?”, Trần Đức đứng cạnh chợt mở miệng.

“Hừ, nhóc con, mày biết gì, Truy Phong Sư của cậu Mục rất khó tính, không có chủ nhân thì người thường sẽ khó mà khống chế nó”, một tên tôi tớ của Mục Lâm lạnh lùng nói: “Mày cho rằng Truy Phong Sư là loại sư tử vô dụng như trong thế tục của mày chắc?”

“Dù sao cũng đến từ thế tục, chưa hiểu việc đời cũng bình thường”, khóe miệng Mục Lâm lộ ra nụ cười châm chọc.

Ban đầu, gã còn nghĩ rằng Trần Đức sẽ là một mối đe dọa với mình. Nhưng sau khi biết cậu ta đến từ thế tục thì hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.

Giới thể tục là nơi nào?

Là nơi tụ tập của một đám con kiến và ô hợp mà thôi!

Võ giả đến từ đó, dù cho cùng một cảnh giới thì thực lực cũng yếu hơn người khác một mảng lớn.

Thế nên, Mục Lâm bèn cười đùa nói: “Lẽ nào Trần Bát Hoang mày có thể khống chế được Truy Phong Sư sao?”

“Một con súc vật mà thôi, khó lắm hả?”, Trần Đức nhàn nhạt đáp, có vẻ chẳng chút để ý.

Rất khó ư?

Truy Phong Sư là món quà bố tặng cho gã, lúc trước vừa nhận được, gã đã mất khoảng ba tháng mới dạy dỗ và bắt nó nghe lời mình được!

Hơn nữa, trong ba tháng đó còn tổn thất mất hai gã cao thủ Long Tượng kỳ đỉnh phong!

Bọn họ hầu như đều trở thành đồ ăn trong bụng Truy Phong Sư.

Mặc dù sau khi được thuần hóa và dạy dỗ, Truy Phong Sư đã hiền hơn rất nhiều. Lúc giao đến tay Mục Lâm, gã cũng mất khoảng một tuần mới khiến nó nghe lời làm vật cưỡi của mình.

Khó không?

Đương nhiên là rất khó rồi!

Vả lại, còn không phải là khó khăn bình thường!

“Ha ha…”, Mục Lâm cười lạnh, kiêu ngạo, thách thức nói: “Tao đây phải mất một tuần mới khiến nó nghe lời, còn suýt nữa bị nó cắn đứt chân. Mày nói xem có khó không?”

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 962Lục Thư Tuyết khéo léo từ chối, tuy Truy Phong Sư rất lớn, nhưng chỗ ngồi lại quá nhỏ, cũng chỉ có thể ngồi một người.Nếu cô ta lên thì đương nhiên sẽ phải ngồi gần sát Mục Lâm, mà Lục Thư Tuyết lại không muốn xảy ra chút gì đó với Mục Lâm.“Cô Thư Tuyết, đấy cũng là lòng tốt của cậu Mục nhà chúng tôi đó!”“Đúng vậy, cô Thư Tuyết, rừng rậm như này mà tự đi thì sao một cô gái yếu đuối như cô có thể chịu nổi”.“Truy Phong Sư như giẫm trên đất bằng, ngồi trên nó sẽ rất thoải mái!”“Ha ha, Truy Phong Sư là vật cưỡi riêng của cậu Mục, bình thường không ai có tư cách ngồi đâu. Nếu cô ngồi lên thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc”.Thoáng chốc, đám tôi tớ của Mục Lâm đều mở miệng nói giống như Mục Lâm mời Lục Thư Tuyết là niềm vinh hạnh lớn lao của cô ta vậy.Nếu từ chối thì có vẻ cô ta làm kiêu, chẳng biết điều!“Đúng thế, Thư Tuyết, anh cũng muốn tốt cho em thôi”, Mục Lâm thành khẩn nói: “Có Truy Phong Sư sẽ lên đường nhanh hơn, hơn nữa, ngồi ở trên cũng an toàn hơn”.“Nếu anh đã muốn tốt cho cô ấy thì sao không để cô ấy ngồi một mình?”, Trần Đức đứng cạnh chợt mở miệng.“Hừ, nhóc con, mày biết gì, Truy Phong Sư của cậu Mục rất khó tính, không có chủ nhân thì người thường sẽ khó mà khống chế nó”, một tên tôi tớ của Mục Lâm lạnh lùng nói: “Mày cho rằng Truy Phong Sư là loại sư tử vô dụng như trong thế tục của mày chắc?”“Dù sao cũng đến từ thế tục, chưa hiểu việc đời cũng bình thường”, khóe miệng Mục Lâm lộ ra nụ cười châm chọc.Ban đầu, gã còn nghĩ rằng Trần Đức sẽ là một mối đe dọa với mình. Nhưng sau khi biết cậu ta đến từ thế tục thì hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.Giới thể tục là nơi nào?Là nơi tụ tập của một đám con kiến và ô hợp mà thôi!Võ giả đến từ đó, dù cho cùng một cảnh giới thì thực lực cũng yếu hơn người khác một mảng lớn.Thế nên, Mục Lâm bèn cười đùa nói: “Lẽ nào Trần Bát Hoang mày có thể khống chế được Truy Phong Sư sao?”“Một con súc vật mà thôi, khó lắm hả?”, Trần Đức nhàn nhạt đáp, có vẻ chẳng chút để ý.Rất khó ư?Truy Phong Sư là món quà bố tặng cho gã, lúc trước vừa nhận được, gã đã mất khoảng ba tháng mới dạy dỗ và bắt nó nghe lời mình được!Hơn nữa, trong ba tháng đó còn tổn thất mất hai gã cao thủ Long Tượng kỳ đỉnh phong!Bọn họ hầu như đều trở thành đồ ăn trong bụng Truy Phong Sư.Mặc dù sau khi được thuần hóa và dạy dỗ, Truy Phong Sư đã hiền hơn rất nhiều. Lúc giao đến tay Mục Lâm, gã cũng mất khoảng một tuần mới khiến nó nghe lời làm vật cưỡi của mình.Khó không?Đương nhiên là rất khó rồi!Vả lại, còn không phải là khó khăn bình thường!“Ha ha…”, Mục Lâm cười lạnh, kiêu ngạo, thách thức nói: “Tao đây phải mất một tuần mới khiến nó nghe lời, còn suýt nữa bị nó cắn đứt chân. Mày nói xem có khó không?”

Chương 962