Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 1037
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1037Không phải lúc nãy Trần Bát Hoang từ trên Thiên Kiếm Phong rơi xuống, thi thể đã tan nát sao?Còn Phương Tâm Ngọc.Vậy mà lại trực tiếp nhảy xuống!Ông ta…rốt cuộc mạnh đến mức nào?Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phong càng thêm chấn động, đám võ giả sau lưng hắn ta cũng hiểu điều này, sắc mặt ai nấy cũng đông cứng, ánh mắt mong đợi dồn về phía khói bụi cuồn cuộn. Phương Tâm Ngọc vừa đột phá, có khi nào tâm trạng cực tốt mà thưởng cho bọn họ một ít linh thạch không?“Cũng chỉ có cường giả mạnh như tiền bối Phương mới có tư cách l*n đ*nh Thiên Kiếm Phong, loại rác rưởi như Trần Bát Hoang sao có thể so với tiền bối Phương được chứ?”, Triệu Phong nghĩ đến đây, quay đầu lại hỏi thuộc hạ đứng bên cạnh: “Vừa nãy tôi bảo đem xác của Trần Bát Hoang đi cho chó ăn, đã làm chưa?”“Đem cho chó ăn rồi, có điều hình như chó không thích ăn cho lắm”, tên thuộc hạ này vội vàng trả lời: “Thuộc hạ đã vứt xuống sông cho cá ăn rồi!”“Haha, không ngờ ngay cả chó cũng chê thịt của tên rác rưởi đó”.Triệu Phong cười hung tợn, thấy khói bụi sắp rơi xuống, vì muốn để lại ấn tượng tốt hắn ta nhanh chóng quỳ xuống, cao giọng nói: “Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!”Đồng thời lúc đó.Đám võ giả đứng sau lưng hắn ta cũng không chịu thua, đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!”Sau khi những tiếng hô này vừa dứt, khói bụi cuồn cuộn cuối cùng cũng dần dần toả xuống, sau đó, trong ánh mắt vô cùng chờ mong của mọi người, một bóng người từ từ hiện ra sau làn khói.Cùng với bóng dáng này, còn có một giọng nói không cảm xúc, bình tĩnh và có chút lạnh lùng: “Có phải…các người cung nghênh nhầm người rồi không?”Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang vọng khắp tứ phía, lọt vào tai của tất cả võ giả có mặt ở đóĐột nhiên…Giống như sét đánh ngang tai, nổ đoàng đoàng trong tâm trí của mọi người, sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên cực kỳ cổ quái.“Giọng nói này…”Khuôn mặt Triệu Phong đóng băng, mi mắt bất giác giật liên hồi.Sau đó, đồng tử không ngừng run rẩy.Không!Không thể nào!Tuyệt đối không thể là hắn!Sao hắn vẫn còn sống chứ?Trong lòng Triệu Phong rống lên, trong con ngươi hiện lên những tia máu kinh người, đồng tử nhìn chòng chọc về phía trước.Gần như cùng một giây, một đôi chân dài cao lớn cùng bộ quần áo có hơi rách rưới từ trong bụi khói hiện ra, sau đó…ngũ quan cũng dần xuất hiện trong mắt Triệu Phong và những người khác, đó là một khuôn mặt góc cạnh, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Trên khuôn mặt là một đôi mắt sâu thẳm dường như đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, dưới sống mũi cao, đôi môi đỏ hơi nhếch lên tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt, bất cần đời.Trông khá anh tuấn và thoải mái.
Chương 1037
Không phải lúc nãy Trần Bát Hoang từ trên Thiên Kiếm Phong rơi xuống, thi thể đã tan nát sao?
Còn Phương Tâm Ngọc.
Vậy mà lại trực tiếp nhảy xuống!
Ông ta…rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phong càng thêm chấn động, đám võ giả sau lưng hắn ta cũng hiểu điều này, sắc mặt ai nấy cũng đông cứng, ánh mắt mong đợi dồn về phía khói bụi cuồn cuộn. Phương Tâm Ngọc vừa đột phá, có khi nào tâm trạng cực tốt mà thưởng cho bọn họ một ít linh thạch không?
“Cũng chỉ có cường giả mạnh như tiền bối Phương mới có tư cách l*n đ*nh Thiên Kiếm Phong, loại rác rưởi như Trần Bát Hoang sao có thể so với tiền bối Phương được chứ?”, Triệu Phong nghĩ đến đây, quay đầu lại hỏi thuộc hạ đứng bên cạnh: “Vừa nãy tôi bảo đem xác của Trần Bát Hoang đi cho chó ăn, đã làm chưa?”
“Đem cho chó ăn rồi, có điều hình như chó không thích ăn cho lắm”, tên thuộc hạ này vội vàng trả lời: “Thuộc hạ đã vứt xuống sông cho cá ăn rồi!”
“Haha, không ngờ ngay cả chó cũng chê thịt của tên rác rưởi đó”.
Triệu Phong cười hung tợn, thấy khói bụi sắp rơi xuống, vì muốn để lại ấn tượng tốt hắn ta nhanh chóng quỳ xuống, cao giọng nói: “Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!”
Đồng thời lúc đó.
Đám võ giả đứng sau lưng hắn ta cũng không chịu thua, đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!”
Sau khi những tiếng hô này vừa dứt, khói bụi cuồn cuộn cuối cùng cũng dần dần toả xuống, sau đó, trong ánh mắt vô cùng chờ mong của mọi người, một bóng người từ từ hiện ra sau làn khói.
Cùng với bóng dáng này, còn có một giọng nói không cảm xúc, bình tĩnh và có chút lạnh lùng: “Có phải…các người cung nghênh nhầm người rồi không?”
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang vọng khắp tứ phía, lọt vào tai của tất cả võ giả có mặt ở đó
Đột nhiên…
Giống như sét đánh ngang tai, nổ đoàng đoàng trong tâm trí của mọi người, sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên cực kỳ cổ quái.
“Giọng nói này…”
Khuôn mặt Triệu Phong đóng băng, mi mắt bất giác giật liên hồi.
Sau đó, đồng tử không ngừng run rẩy.
Không!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể là hắn!
Sao hắn vẫn còn sống chứ?
Trong lòng Triệu Phong rống lên, trong con ngươi hiện lên những tia máu kinh người, đồng tử nhìn chòng chọc về phía trước.
Gần như cùng một giây, một đôi chân dài cao lớn cùng bộ quần áo có hơi rách rưới từ trong bụi khói hiện ra, sau đó…ngũ quan cũng dần xuất hiện trong mắt Triệu Phong và những người khác, đó là một khuôn mặt góc cạnh, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Trên khuôn mặt là một đôi mắt sâu thẳm dường như đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, dưới sống mũi cao, đôi môi đỏ hơi nhếch lên tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt, bất cần đời.
Trông khá anh tuấn và thoải mái.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1037Không phải lúc nãy Trần Bát Hoang từ trên Thiên Kiếm Phong rơi xuống, thi thể đã tan nát sao?Còn Phương Tâm Ngọc.Vậy mà lại trực tiếp nhảy xuống!Ông ta…rốt cuộc mạnh đến mức nào?Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phong càng thêm chấn động, đám võ giả sau lưng hắn ta cũng hiểu điều này, sắc mặt ai nấy cũng đông cứng, ánh mắt mong đợi dồn về phía khói bụi cuồn cuộn. Phương Tâm Ngọc vừa đột phá, có khi nào tâm trạng cực tốt mà thưởng cho bọn họ một ít linh thạch không?“Cũng chỉ có cường giả mạnh như tiền bối Phương mới có tư cách l*n đ*nh Thiên Kiếm Phong, loại rác rưởi như Trần Bát Hoang sao có thể so với tiền bối Phương được chứ?”, Triệu Phong nghĩ đến đây, quay đầu lại hỏi thuộc hạ đứng bên cạnh: “Vừa nãy tôi bảo đem xác của Trần Bát Hoang đi cho chó ăn, đã làm chưa?”“Đem cho chó ăn rồi, có điều hình như chó không thích ăn cho lắm”, tên thuộc hạ này vội vàng trả lời: “Thuộc hạ đã vứt xuống sông cho cá ăn rồi!”“Haha, không ngờ ngay cả chó cũng chê thịt của tên rác rưởi đó”.Triệu Phong cười hung tợn, thấy khói bụi sắp rơi xuống, vì muốn để lại ấn tượng tốt hắn ta nhanh chóng quỳ xuống, cao giọng nói: “Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!”Đồng thời lúc đó.Đám võ giả đứng sau lưng hắn ta cũng không chịu thua, đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!”Sau khi những tiếng hô này vừa dứt, khói bụi cuồn cuộn cuối cùng cũng dần dần toả xuống, sau đó, trong ánh mắt vô cùng chờ mong của mọi người, một bóng người từ từ hiện ra sau làn khói.Cùng với bóng dáng này, còn có một giọng nói không cảm xúc, bình tĩnh và có chút lạnh lùng: “Có phải…các người cung nghênh nhầm người rồi không?”Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang vọng khắp tứ phía, lọt vào tai của tất cả võ giả có mặt ở đóĐột nhiên…Giống như sét đánh ngang tai, nổ đoàng đoàng trong tâm trí của mọi người, sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên cực kỳ cổ quái.“Giọng nói này…”Khuôn mặt Triệu Phong đóng băng, mi mắt bất giác giật liên hồi.Sau đó, đồng tử không ngừng run rẩy.Không!Không thể nào!Tuyệt đối không thể là hắn!Sao hắn vẫn còn sống chứ?Trong lòng Triệu Phong rống lên, trong con ngươi hiện lên những tia máu kinh người, đồng tử nhìn chòng chọc về phía trước.Gần như cùng một giây, một đôi chân dài cao lớn cùng bộ quần áo có hơi rách rưới từ trong bụi khói hiện ra, sau đó…ngũ quan cũng dần xuất hiện trong mắt Triệu Phong và những người khác, đó là một khuôn mặt góc cạnh, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Trên khuôn mặt là một đôi mắt sâu thẳm dường như đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, dưới sống mũi cao, đôi môi đỏ hơi nhếch lên tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt, bất cần đời.Trông khá anh tuấn và thoải mái.