Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 1041

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1041Cuối cùng, hắn ta chạy một mạch ra 2 3km mới nghĩ mà sợ dừng lại, xoay người nhìn ra sau.Không nhìn không biết, vừa nhìn hắn ta lại chấn động thêm lần nữa!Giờ phút này, cách đó mấy trăm mét bụi mù cuồn cuộn bay đầy trời, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.Cây cối, đất đai đều bị bụi mù bao phủ.Thấp thoáng có thể thấy được Thiên Kiếm Phong bên trong đống bụi ấy đang sụp xuống, hoàn toàn bị hủy,Bịch!Triệu Phong quỳ sụp xuống đất, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn ta đã không cách nào diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.Trước mắt, ngoài đống bụi mù đầy trời kia ra, chỉ còn lại gương mặt lạnh nhạt hờ hững của Trần Bát Hoang.Mà đám người cách đó không xa, cũng đều lộ ra vẻ hết sức hoảng sợ.Thiên Kiếm Phong đó trời!Đó là Thiên Kiếm Phong đấy!Lại bị một quyền đánh sập!Mẹ… mẹ… mẹ nó sức mạnh ấy phải đáng sợ và kh*ng b* cỡ nào chứ? Đây là điều mà sức người có thể làm được hả?Nếu không phải chứng kiến tận mắt thì ai mà tin chứ?Đám võ giả bảo vệ Thiên Kiếm Phong lung lay sắp đổ, ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn ngọn núi ấy sụp đổ…Mà Trần Đức lại chẳng thèm để ý đến tình hình đằng sau, anh không chút nấn ná đi thẳng đến nhà họ Lục.Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Lục, Chương Hằng đang ngồi trên vị trí gia chủ uống trà.Sáu vị Thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương cũng ung dung, lạnh nhạt uống trà.Người châm trà cho họ cũng không phải ai khác, mà là Lục Lâm Khai – gia chủ của nhà họ Lục và vợ ông ta – Phương Bích Liên!Cánh cửa đại sảnh đóng kín, bên trong chỉ có mấy người họ.Những người còn lại, kể cả Lục Thư Tuyết đều phải chờ bên ngoài.“Lục Lâm Khai, ông để cho chúng tôi vào là có điều gì muốn nói hả? Nếu không thể thuyết phục tôi thì ông cũng biết rõ kết quả sẽ thế nào rồi đó”, Chương Hằng uống một ngụm trà trong tay, lạnh giọng nói.Phương Bích Liên thấy trà sắp hết bèn vội vàng bước tới chuẩn bị rót thêm cho hắn ta.Thế nhưng, bà ta vừa mới đi tới trước mặt Chương Hằng, hắn ta đã giơ chân đá thẳng vào bụng Phương Bích Liên: “Bà mà cũng có tư cách đứng châm trà cho ông đây à?”“Vâng, vâng, tôi không dám!”Phương Bích Liên sợ tới mức run lên, chợt quỳ xuống, lết đến bên cạnh Chương Hằng, châm trà cho hắn ta!Cả quá trình, Lục Lâm Khai là chồng bà ta vậy mà lại chẳng nói câu nào, thậm chí còn cảm thấy hết sức bình thường, giống như người phụ nữ của ông ta quỳ châm trà một đứa nhóc là chuyện đương nhiên.Trên thực tế, Phương Bích Liên cũng cảm thấy như vậy.

Chương 1041

Cuối cùng, hắn ta chạy một mạch ra 2 3km mới nghĩ mà sợ dừng lại, xoay người nhìn ra sau.

Không nhìn không biết, vừa nhìn hắn ta lại chấn động thêm lần nữa!

Giờ phút này, cách đó mấy trăm mét bụi mù cuồn cuộn bay đầy trời, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cây cối, đất đai đều bị bụi mù bao phủ.

Thấp thoáng có thể thấy được Thiên Kiếm Phong bên trong đống bụi ấy đang sụp xuống, hoàn toàn bị hủy,

Bịch!

Triệu Phong quỳ sụp xuống đất, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn ta đã không cách nào diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.

Trước mắt, ngoài đống bụi mù đầy trời kia ra, chỉ còn lại gương mặt lạnh nhạt hờ hững của Trần Bát Hoang.

Mà đám người cách đó không xa, cũng đều lộ ra vẻ hết sức hoảng sợ.

Thiên Kiếm Phong đó trời!

Đó là Thiên Kiếm Phong đấy!

Lại bị một quyền đánh sập!

Mẹ… mẹ… mẹ nó sức mạnh ấy phải đáng sợ và kh*ng b* cỡ nào chứ? Đây là điều mà sức người có thể làm được hả?

Nếu không phải chứng kiến tận mắt thì ai mà tin chứ?

Đám võ giả bảo vệ Thiên Kiếm Phong lung lay sắp đổ, ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn ngọn núi ấy sụp đổ…

Mà Trần Đức lại chẳng thèm để ý đến tình hình đằng sau, anh không chút nấn ná đi thẳng đến nhà họ Lục.

Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Lục, Chương Hằng đang ngồi trên vị trí gia chủ uống trà.

Sáu vị Thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương cũng ung dung, lạnh nhạt uống trà.

Người châm trà cho họ cũng không phải ai khác, mà là Lục Lâm Khai – gia chủ của nhà họ Lục và vợ ông ta – Phương Bích Liên!

Cánh cửa đại sảnh đóng kín, bên trong chỉ có mấy người họ.

Những người còn lại, kể cả Lục Thư Tuyết đều phải chờ bên ngoài.

“Lục Lâm Khai, ông để cho chúng tôi vào là có điều gì muốn nói hả? Nếu không thể thuyết phục tôi thì ông cũng biết rõ kết quả sẽ thế nào rồi đó”, Chương Hằng uống một ngụm trà trong tay, lạnh giọng nói.

Phương Bích Liên thấy trà sắp hết bèn vội vàng bước tới chuẩn bị rót thêm cho hắn ta.

Thế nhưng, bà ta vừa mới đi tới trước mặt Chương Hằng, hắn ta đã giơ chân đá thẳng vào bụng Phương Bích Liên: “Bà mà cũng có tư cách đứng châm trà cho ông đây à?”

“Vâng, vâng, tôi không dám!”

Phương Bích Liên sợ tới mức run lên, chợt quỳ xuống, lết đến bên cạnh Chương Hằng, châm trà cho hắn ta!

Cả quá trình, Lục Lâm Khai là chồng bà ta vậy mà lại chẳng nói câu nào, thậm chí còn cảm thấy hết sức bình thường, giống như người phụ nữ của ông ta quỳ châm trà một đứa nhóc là chuyện đương nhiên.

Trên thực tế, Phương Bích Liên cũng cảm thấy như vậy.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1041Cuối cùng, hắn ta chạy một mạch ra 2 3km mới nghĩ mà sợ dừng lại, xoay người nhìn ra sau.Không nhìn không biết, vừa nhìn hắn ta lại chấn động thêm lần nữa!Giờ phút này, cách đó mấy trăm mét bụi mù cuồn cuộn bay đầy trời, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.Cây cối, đất đai đều bị bụi mù bao phủ.Thấp thoáng có thể thấy được Thiên Kiếm Phong bên trong đống bụi ấy đang sụp xuống, hoàn toàn bị hủy,Bịch!Triệu Phong quỳ sụp xuống đất, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn ta đã không cách nào diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.Trước mắt, ngoài đống bụi mù đầy trời kia ra, chỉ còn lại gương mặt lạnh nhạt hờ hững của Trần Bát Hoang.Mà đám người cách đó không xa, cũng đều lộ ra vẻ hết sức hoảng sợ.Thiên Kiếm Phong đó trời!Đó là Thiên Kiếm Phong đấy!Lại bị một quyền đánh sập!Mẹ… mẹ… mẹ nó sức mạnh ấy phải đáng sợ và kh*ng b* cỡ nào chứ? Đây là điều mà sức người có thể làm được hả?Nếu không phải chứng kiến tận mắt thì ai mà tin chứ?Đám võ giả bảo vệ Thiên Kiếm Phong lung lay sắp đổ, ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn ngọn núi ấy sụp đổ…Mà Trần Đức lại chẳng thèm để ý đến tình hình đằng sau, anh không chút nấn ná đi thẳng đến nhà họ Lục.Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Lục, Chương Hằng đang ngồi trên vị trí gia chủ uống trà.Sáu vị Thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương cũng ung dung, lạnh nhạt uống trà.Người châm trà cho họ cũng không phải ai khác, mà là Lục Lâm Khai – gia chủ của nhà họ Lục và vợ ông ta – Phương Bích Liên!Cánh cửa đại sảnh đóng kín, bên trong chỉ có mấy người họ.Những người còn lại, kể cả Lục Thư Tuyết đều phải chờ bên ngoài.“Lục Lâm Khai, ông để cho chúng tôi vào là có điều gì muốn nói hả? Nếu không thể thuyết phục tôi thì ông cũng biết rõ kết quả sẽ thế nào rồi đó”, Chương Hằng uống một ngụm trà trong tay, lạnh giọng nói.Phương Bích Liên thấy trà sắp hết bèn vội vàng bước tới chuẩn bị rót thêm cho hắn ta.Thế nhưng, bà ta vừa mới đi tới trước mặt Chương Hằng, hắn ta đã giơ chân đá thẳng vào bụng Phương Bích Liên: “Bà mà cũng có tư cách đứng châm trà cho ông đây à?”“Vâng, vâng, tôi không dám!”Phương Bích Liên sợ tới mức run lên, chợt quỳ xuống, lết đến bên cạnh Chương Hằng, châm trà cho hắn ta!Cả quá trình, Lục Lâm Khai là chồng bà ta vậy mà lại chẳng nói câu nào, thậm chí còn cảm thấy hết sức bình thường, giống như người phụ nữ của ông ta quỳ châm trà một đứa nhóc là chuyện đương nhiên.Trên thực tế, Phương Bích Liên cũng cảm thấy như vậy.

Chương 1041