Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 1108
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1108Trong nháy mắt,Mặt Mậu Danh liền sưng vù,Nhưng anh ta và cả lão giả phía sau cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhịn!Không còn cách nào khác,Thế giới này chính là như vậy,Cá lớn nuốt cá bé, thực lực không bằng người khác thì không có quyền lên tiếng!Đừng nói bị đánh, bị giết cũng đáng đời!“Mậu Danh, con mẹ nó anh ngu à? Thứ rác rưởi này cũng muốn biết thân phận của tôi? Dựa vào cái gì? Hắn có tư cách sao?”Lâu Tinh Hải lớn tiếng quát mắng, sau đó sải bước tới chỗ Trần Đức, dừng lại cách anh khoảng một mét.Tiếp đó, hắn đánh giá Trần Đức từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, huênh hoang nói: “Quỳ xuống, l**m sạch giày cho tao”.Trần Đức không nói, đứng yên bất động.Từ trước đến nay, trước khi động thủ, anh không thích nói chuyện.“Không nghe thấy tao nói gì à?”, thấy Trần Đức không nhúc nhích, đột nhiên, Lâu Tinh Hải gầm lên, giống như tiếng gầm của sư tử, cực kỳ chói tai, dường như cây cối và hoa cỏ xung quanh đều đang run rẩy.Tuy nhiên, Trần Đức vẫn không hề có động tĩnh gì.Anh luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt trông hơi quen quen, anh đang nghĩ không biết có phải đã từng gặp nhau hay không. Đáng tiếc, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng vẫn không thể nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.Ưng Thanh Vũ đã bất giác trốn ở sau lưng anh, một tia sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.“Cậu chủ Lâu!”Đạm Đài Nguyệt vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên trầm giọng gọi một tiếng, bước về phía Trần Đức, thân hình thon thả hiên ngang đứng chắn trước mặt hai người Trần Đức, kiên quyết nói: “Cậu chủ Lâu, xin hãy bỏ qua cho bọn họ!”“Hả?”Lâu Tinh Hải không ngờ Đạm Đài Nguyệt lại lên tiếng vào thời điểm quan trọng như vậy! Còn nói giúp một thằng nhóc như này? Hắn rất khó chịu nhìn về phía tổ cô của Đạm Đài Nguyệt: “Bà già kia, trông người của bà cho kỹ vào!”Bà ta bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hết hồn, sau lưng toát lên một luồng khí lạnh: “Cậu chủ Lâu, thực xin lỗi, tôi thay mặt Đạm Đài Nguyệt xin lỗi cậu!”Sau đó, bà ta đi đến trước mặt Đạm Đài Nguyệt, kéo tay áo cô ta: ” Nguyệt, con làm gì vậy, nhanh tránh ra đi!”“Không!”, Đạm Đài Nguyệt kiên quyết từ chối, vì cô ta nên Lâu Tinh Hải mới tìm được nơi này, cô ta rất tự trách, đồng thời cũng rất ghét Lâu Tinh Hải.Cô ta tuyệt đối không thể giương mắt nhìn hai người Trần Bát Hoang cứ như vậy mà chết!“Nguyệt, con…”“Thôi bỏ đi”.
Chương 1108
Trong nháy mắt,
Mặt Mậu Danh liền sưng vù,
Nhưng anh ta và cả lão giả phía sau cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhịn!
Không còn cách nào khác,
Thế giới này chính là như vậy,
Cá lớn nuốt cá bé, thực lực không bằng người khác thì không có quyền lên tiếng!
Đừng nói bị đánh, bị giết cũng đáng đời!
“Mậu Danh, con mẹ nó anh ngu à? Thứ rác rưởi này cũng muốn biết thân phận của tôi? Dựa vào cái gì? Hắn có tư cách sao?”
Lâu Tinh Hải lớn tiếng quát mắng, sau đó sải bước tới chỗ Trần Đức, dừng lại cách anh khoảng một mét.
Tiếp đó, hắn đánh giá Trần Đức từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, huênh hoang nói: “Quỳ xuống, l**m sạch giày cho tao”.
Trần Đức không nói, đứng yên bất động.
Từ trước đến nay, trước khi động thủ, anh không thích nói chuyện.
“Không nghe thấy tao nói gì à?”, thấy Trần Đức không nhúc nhích, đột nhiên, Lâu Tinh Hải gầm lên, giống như tiếng gầm của sư tử, cực kỳ chói tai, dường như cây cối và hoa cỏ xung quanh đều đang run rẩy.
Tuy nhiên, Trần Đức vẫn không hề có động tĩnh gì.
Anh luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt trông hơi quen quen, anh đang nghĩ không biết có phải đã từng gặp nhau hay không. Đáng tiếc, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng vẫn không thể nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.
Ưng Thanh Vũ đã bất giác trốn ở sau lưng anh, một tia sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
“Cậu chủ Lâu!”
Đạm Đài Nguyệt vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên trầm giọng gọi một tiếng, bước về phía Trần Đức, thân hình thon thả hiên ngang đứng chắn trước mặt hai người Trần Đức, kiên quyết nói: “Cậu chủ Lâu, xin hãy bỏ qua cho bọn họ!”
“Hả?”
Lâu Tinh Hải không ngờ Đạm Đài Nguyệt lại lên tiếng vào thời điểm quan trọng như vậy! Còn nói giúp một thằng nhóc như này? Hắn rất khó chịu nhìn về phía tổ cô của Đạm Đài Nguyệt: “Bà già kia, trông người của bà cho kỹ vào!”
Bà ta bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hết hồn, sau lưng toát lên một luồng khí lạnh: “Cậu chủ Lâu, thực xin lỗi, tôi thay mặt Đạm Đài Nguyệt xin lỗi cậu!”
Sau đó, bà ta đi đến trước mặt Đạm Đài Nguyệt, kéo tay áo cô ta: ” Nguyệt, con làm gì vậy, nhanh tránh ra đi!”
“Không!”, Đạm Đài Nguyệt kiên quyết từ chối, vì cô ta nên Lâu Tinh Hải mới tìm được nơi này, cô ta rất tự trách, đồng thời cũng rất ghét Lâu Tinh Hải.
Cô ta tuyệt đối không thể giương mắt nhìn hai người Trần Bát Hoang cứ như vậy mà chết!
“Nguyệt, con…”
“Thôi bỏ đi”.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1108Trong nháy mắt,Mặt Mậu Danh liền sưng vù,Nhưng anh ta và cả lão giả phía sau cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhịn!Không còn cách nào khác,Thế giới này chính là như vậy,Cá lớn nuốt cá bé, thực lực không bằng người khác thì không có quyền lên tiếng!Đừng nói bị đánh, bị giết cũng đáng đời!“Mậu Danh, con mẹ nó anh ngu à? Thứ rác rưởi này cũng muốn biết thân phận của tôi? Dựa vào cái gì? Hắn có tư cách sao?”Lâu Tinh Hải lớn tiếng quát mắng, sau đó sải bước tới chỗ Trần Đức, dừng lại cách anh khoảng một mét.Tiếp đó, hắn đánh giá Trần Đức từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, huênh hoang nói: “Quỳ xuống, l**m sạch giày cho tao”.Trần Đức không nói, đứng yên bất động.Từ trước đến nay, trước khi động thủ, anh không thích nói chuyện.“Không nghe thấy tao nói gì à?”, thấy Trần Đức không nhúc nhích, đột nhiên, Lâu Tinh Hải gầm lên, giống như tiếng gầm của sư tử, cực kỳ chói tai, dường như cây cối và hoa cỏ xung quanh đều đang run rẩy.Tuy nhiên, Trần Đức vẫn không hề có động tĩnh gì.Anh luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt trông hơi quen quen, anh đang nghĩ không biết có phải đã từng gặp nhau hay không. Đáng tiếc, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng vẫn không thể nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.Ưng Thanh Vũ đã bất giác trốn ở sau lưng anh, một tia sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.“Cậu chủ Lâu!”Đạm Đài Nguyệt vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên trầm giọng gọi một tiếng, bước về phía Trần Đức, thân hình thon thả hiên ngang đứng chắn trước mặt hai người Trần Đức, kiên quyết nói: “Cậu chủ Lâu, xin hãy bỏ qua cho bọn họ!”“Hả?”Lâu Tinh Hải không ngờ Đạm Đài Nguyệt lại lên tiếng vào thời điểm quan trọng như vậy! Còn nói giúp một thằng nhóc như này? Hắn rất khó chịu nhìn về phía tổ cô của Đạm Đài Nguyệt: “Bà già kia, trông người của bà cho kỹ vào!”Bà ta bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hết hồn, sau lưng toát lên một luồng khí lạnh: “Cậu chủ Lâu, thực xin lỗi, tôi thay mặt Đạm Đài Nguyệt xin lỗi cậu!”Sau đó, bà ta đi đến trước mặt Đạm Đài Nguyệt, kéo tay áo cô ta: ” Nguyệt, con làm gì vậy, nhanh tránh ra đi!”“Không!”, Đạm Đài Nguyệt kiên quyết từ chối, vì cô ta nên Lâu Tinh Hải mới tìm được nơi này, cô ta rất tự trách, đồng thời cũng rất ghét Lâu Tinh Hải.Cô ta tuyệt đối không thể giương mắt nhìn hai người Trần Bát Hoang cứ như vậy mà chết!“Nguyệt, con…”“Thôi bỏ đi”.