Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 1117

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1117Nhưng.Rất nhanh bọn họ nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Lâu Tinh Hải biến sắc, hình như hắn nghĩ đến điều gì, dần dần, dần dần trở nên cứng đờ.Sau đó,Sắc mặt của Lâu Tinh Hải trở nên sợ hãi, hoảng loạn.Cái tên Trần Bát Hoang, có một lần ngẫu nhiên hắn nghe Lâu Vạn Xuân nói đến.Hắn không biết nhiều lắm.Nhưng biết rõ,Trần Bát Hoang và nhà họ Lâu hắn là kẻ thù không đội trời chung!Mối thù không đội trời chung mãi mãi không thể hóa giải!Đã là kẻ thù, vậy thì… Trần Bát Hoang sẽ sợ bố của hắn, sợ ông nội hắn ư?Câu trả lời rất rõ ràng!Cho nên,Lâu Tinh Hải hoàn toàn sợ hãi, bóng đen của cái chết lại bao trùm lấy hắn lần nữa.Lần này, hắn còn không thốt nổi lên lời, kinh hãi sợ sệt, nhìn chằm chằm Trần Đức, lòng hối hận.Sớm biết… sớm biết thế thì hắn phải hỏi tên của đối phương trước!“Đã biết rõ thân phận của tao, vậy thì mày… có thể chết rồi!”, Trần Đức ôn tồn nói, sau đó nhấc chân ép xuống.“Bành!”Chân của anh trực tiếp dẫm xuyên tim của Lâu Tinh HảiLâu Tinh Hải còn không hự hự được một tiếng.Thì đã chết hoàn toàn!Lâu Tinh Hải lại chết như vậy!Cháu nội của người canh giữ Côn Luân Hư, Trần Đức lại… lại không chút nể tình, nể mặt, trực tiếp g**t ch*t!Mậu Danh, và đám người đi theo anh ta, và cả tổ cô của Đạm Đài Nguyệt trực tiếp đứng sững người như đóng cọc, không nhịn được nuốt nước miếng, nỗi hoảng sợ trong lòng không lời nào tả xiết.Chỉ cảm thấy dường như mình ở trong hầm băng, toàn thân lạnh đến thấu xương, run bần bật.“Hai người chúng mày, tự hủy kinh mạch, đan điền!!”, ngay sau đó, Trần Đức lướt nhìn Mậu Danh và đám người đi theo anh ta với ánh mắt u ám.Toàn thân Mậu Danh run lên.Tự hủy kinh mạch, đan điền thì từ nay sẽ cắt đứt hoàn toàn với con đường luyện võ đấy!Tất cả những người luyện võ đều tuyệt không muốn làm chuyện này.“Cậu Trần… chúng tôi…”Một tên đi theo Mậu Danh muốn nói gì đó.Không ai ngờ Trần Đức đột ngột ra tay, vung một tay tát lên mặt của ông già đó.Bốp!

Chương 1117

Nhưng.

Rất nhanh bọn họ nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Lâu Tinh Hải biến sắc, hình như hắn nghĩ đến điều gì, dần dần, dần dần trở nên cứng đờ.

Sau đó,

Sắc mặt của Lâu Tinh Hải trở nên sợ hãi, hoảng loạn.

Cái tên Trần Bát Hoang, có một lần ngẫu nhiên hắn nghe Lâu Vạn Xuân nói đến.

Hắn không biết nhiều lắm.

Nhưng biết rõ,

Trần Bát Hoang và nhà họ Lâu hắn là kẻ thù không đội trời chung!

Mối thù không đội trời chung mãi mãi không thể hóa giải!

Đã là kẻ thù, vậy thì… Trần Bát Hoang sẽ sợ bố của hắn, sợ ông nội hắn ư?

Câu trả lời rất rõ ràng!

Cho nên,

Lâu Tinh Hải hoàn toàn sợ hãi, bóng đen của cái chết lại bao trùm lấy hắn lần nữa.

Lần này, hắn còn không thốt nổi lên lời, kinh hãi sợ sệt, nhìn chằm chằm Trần Đức, lòng hối hận.

Sớm biết… sớm biết thế thì hắn phải hỏi tên của đối phương trước!

“Đã biết rõ thân phận của tao, vậy thì mày… có thể chết rồi!”, Trần Đức ôn tồn nói, sau đó nhấc chân ép xuống.

“Bành!”

Chân của anh trực tiếp dẫm xuyên tim của Lâu Tinh Hải

Lâu Tinh Hải còn không hự hự được một tiếng.

Thì đã chết hoàn toàn!

Lâu Tinh Hải lại chết như vậy!

Cháu nội của người canh giữ Côn Luân Hư, Trần Đức lại… lại không chút nể tình, nể mặt, trực tiếp g**t ch*t!

Mậu Danh, và đám người đi theo anh ta, và cả tổ cô của Đạm Đài Nguyệt trực tiếp đứng sững người như đóng cọc, không nhịn được nuốt nước miếng, nỗi hoảng sợ trong lòng không lời nào tả xiết.

Chỉ cảm thấy dường như mình ở trong hầm băng, toàn thân lạnh đến thấu xương, run bần bật.

“Hai người chúng mày, tự hủy kinh mạch, đan điền!!”, ngay sau đó, Trần Đức lướt nhìn Mậu Danh và đám người đi theo anh ta với ánh mắt u ám.

Toàn thân Mậu Danh run lên.

Tự hủy kinh mạch, đan điền thì từ nay sẽ cắt đứt hoàn toàn với con đường luyện võ đấy!

Tất cả những người luyện võ đều tuyệt không muốn làm chuyện này.

“Cậu Trần… chúng tôi…”

Một tên đi theo Mậu Danh muốn nói gì đó.

Không ai ngờ Trần Đức đột ngột ra tay, vung một tay tát lên mặt của ông già đó.

Bốp!

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1117Nhưng.Rất nhanh bọn họ nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Lâu Tinh Hải biến sắc, hình như hắn nghĩ đến điều gì, dần dần, dần dần trở nên cứng đờ.Sau đó,Sắc mặt của Lâu Tinh Hải trở nên sợ hãi, hoảng loạn.Cái tên Trần Bát Hoang, có một lần ngẫu nhiên hắn nghe Lâu Vạn Xuân nói đến.Hắn không biết nhiều lắm.Nhưng biết rõ,Trần Bát Hoang và nhà họ Lâu hắn là kẻ thù không đội trời chung!Mối thù không đội trời chung mãi mãi không thể hóa giải!Đã là kẻ thù, vậy thì… Trần Bát Hoang sẽ sợ bố của hắn, sợ ông nội hắn ư?Câu trả lời rất rõ ràng!Cho nên,Lâu Tinh Hải hoàn toàn sợ hãi, bóng đen của cái chết lại bao trùm lấy hắn lần nữa.Lần này, hắn còn không thốt nổi lên lời, kinh hãi sợ sệt, nhìn chằm chằm Trần Đức, lòng hối hận.Sớm biết… sớm biết thế thì hắn phải hỏi tên của đối phương trước!“Đã biết rõ thân phận của tao, vậy thì mày… có thể chết rồi!”, Trần Đức ôn tồn nói, sau đó nhấc chân ép xuống.“Bành!”Chân của anh trực tiếp dẫm xuyên tim của Lâu Tinh HảiLâu Tinh Hải còn không hự hự được một tiếng.Thì đã chết hoàn toàn!Lâu Tinh Hải lại chết như vậy!Cháu nội của người canh giữ Côn Luân Hư, Trần Đức lại… lại không chút nể tình, nể mặt, trực tiếp g**t ch*t!Mậu Danh, và đám người đi theo anh ta, và cả tổ cô của Đạm Đài Nguyệt trực tiếp đứng sững người như đóng cọc, không nhịn được nuốt nước miếng, nỗi hoảng sợ trong lòng không lời nào tả xiết.Chỉ cảm thấy dường như mình ở trong hầm băng, toàn thân lạnh đến thấu xương, run bần bật.“Hai người chúng mày, tự hủy kinh mạch, đan điền!!”, ngay sau đó, Trần Đức lướt nhìn Mậu Danh và đám người đi theo anh ta với ánh mắt u ám.Toàn thân Mậu Danh run lên.Tự hủy kinh mạch, đan điền thì từ nay sẽ cắt đứt hoàn toàn với con đường luyện võ đấy!Tất cả những người luyện võ đều tuyệt không muốn làm chuyện này.“Cậu Trần… chúng tôi…”Một tên đi theo Mậu Danh muốn nói gì đó.Không ai ngờ Trần Đức đột ngột ra tay, vung một tay tát lên mặt của ông già đó.Bốp!

Chương 1117