Chiến binh sao? Ma pháp sao? Sủng thú sao? Ta đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy? Không phải chứ, ta đang chế tạo mũ trò chơi cơ mà... Hoàng Thiên đại lục, á đù!!! Ta xuyên việt cmnr. Việt Nam, ngày 25 tháng 6 năm 2035 Tại một xóm trọ nhỏ, hắn là một sinh viên đại học, năm nay 24 tuổi xuân! Thân cao mét 8, dáng người cao gầy. Khuân mặt thanh tú hiển nhiên là một soái ca, thế nhưng hai mắt hiện tại thâm như mắt gấu trúc, nếu ai nhìn bộ dạng hắn bây giờ chắc phải cười phá lên mà thốt rằng: -wow, con gấu trúc hình người. Hắn tên là Hoàng Minh, là một game thủ thực thụ. Hắn mê game, mê sáng tạo, và thật sự là hắn có bộ óc tuyệt vời... -Dây đỏ nữa, gắn chíp vòng ngoài, sắp hoàn thiện rồi, ha ha. Hoàng Minh tự tin, môi hắn nhếch lên nhìn rất tà, vừa cười vừa chăm chú nhẹ nhàng những chi tiết nhỏ còn lại! Nếu mà có nhà khoa học phát minh nào ở đây chắc phải gật gù lắm khi nhìn thấy đồ vật hắn làm! Trong tay hắn lúc này là một chiếc mũ trò chơi, nhìn nó cũng khá bình thường như các loại mũ game…
Chương 135: Tao ngộ cường địch
Hệ Thống Game Tại Dị GiớiTác giả: Tạ Trường ThànhTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngChiến binh sao? Ma pháp sao? Sủng thú sao? Ta đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy? Không phải chứ, ta đang chế tạo mũ trò chơi cơ mà... Hoàng Thiên đại lục, á đù!!! Ta xuyên việt cmnr. Việt Nam, ngày 25 tháng 6 năm 2035 Tại một xóm trọ nhỏ, hắn là một sinh viên đại học, năm nay 24 tuổi xuân! Thân cao mét 8, dáng người cao gầy. Khuân mặt thanh tú hiển nhiên là một soái ca, thế nhưng hai mắt hiện tại thâm như mắt gấu trúc, nếu ai nhìn bộ dạng hắn bây giờ chắc phải cười phá lên mà thốt rằng: -wow, con gấu trúc hình người. Hắn tên là Hoàng Minh, là một game thủ thực thụ. Hắn mê game, mê sáng tạo, và thật sự là hắn có bộ óc tuyệt vời... -Dây đỏ nữa, gắn chíp vòng ngoài, sắp hoàn thiện rồi, ha ha. Hoàng Minh tự tin, môi hắn nhếch lên nhìn rất tà, vừa cười vừa chăm chú nhẹ nhàng những chi tiết nhỏ còn lại! Nếu mà có nhà khoa học phát minh nào ở đây chắc phải gật gù lắm khi nhìn thấy đồ vật hắn làm! Trong tay hắn lúc này là một chiếc mũ trò chơi, nhìn nó cũng khá bình thường như các loại mũ game… Hoàng Minh ra ngoài đã có người giữ ngựa đợi sẵn, một thiếu niên mặt hơi tái nhợt, buông nhanh dây ngựa, Hoàng Minh nhảy một nhát lên yên, nhanh chóng quay đầu.- Lão đại, đợi ta!Tiếng gọi làm Hoàng Minh để ý, Mập Mạp đã theo hắn từ lúc nào, kéo hắn lên, Hoàng Minh hỏi:- Nơi nào? Thiếu niên mặt tái nhợt kia nhanh chóng trả lời:- Phía Nam bìa rừng!Hoàng Minh kéo dây cương, quất roi vào mông ngựa, con ngứa hí một tiếng, phi về phía trước. Hoàng Minh rời nhưng khán đài vẫn còn ồn ào bàn tán không ngớt về trận đấu cuối cùng. Mấy trăm năm nay một thiếu niên làm ra lịch sử một đấu sáu. Là thiếu niên quán quân của lễ trưởng thành, khắp nơi bàn tán về Hoàng Minh. Khán đài một góc khuất, một thiếu nữ khoác một bộ y phục màu vàng nhạt, nàng đeo màn che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt trong vắt. - Tiều thư, cô gia thật mạnh nha!Phía sau nha hoàn tiểu Tuyết treo ghẹo.- Ngươi thích ăn đòn hả tiểu Tuyết? Thiếu nữ có chút ngượng ngùng quát, thế nhưng tiểu Tuyết không hề sợ mà còn cười hì hì. - Cô gia một trận đấu, nhất phi trùng thiên, đứng đầu lễ trưởng thành. Không hổ là..- Còn nói nữa là lần sau ta nhốt ngươi ở nhà!Tiểu Tuyết đang hào hứng nói, nghe tiểu thư đe dọa, vội che miệng lại. - Về thôi!- Vâng!Hoàng Minh không biết là một trận đấu của hắn để lại tiếng vang về sau thế nào, chỉ cần là trẻ nhỏ, đều lấy hắn làm thần tượng. Lúc này hắn đang điên cuồng phi ra cổng thành.- Đứng lại, tên kia ai cho phép ngươi.. Ưm ưm ưm. Một tên gác cổng thành hét lên, còn chưa nói hết câu bên cạnh hắn một tên lính khác bịt mồm hắn, kéo sang bên cạnh. Vài tên khác tách ra hai bên rất nhanh chóng quay mặt đi như không biết gì.Hoàng Minh cũng không nói gì, nhanh chóng phi ra khỏi cổng thành mà không bị ai ngăn cản.- Ta nói này Phúc ca, ngươi sao lại cản ta, để hắn đi qua vậy?Phúc ca gõ vào đầu hắn, đoạn nói:- Đần thối, lính mới thì phải biết hiểu không? Con ngựa kia là của Hoàng gia, ngươi chán sống sao mà chặn lại, đừng phá bát cơm của mọi người, hiểu không?Tên lính gác kia ngẩn ra, lại còn như thế?.Hoàng Minh phi ngựa nước đại, nhanh chóng phi ra bìa rừng. - Lão đại, có người phía trước. Mập mạp nói lớn, Hoàng Minh nhìn thấy rồi, phia ngựa lại gần, Hoàng Minh kinh hãi thất sắc. Hơn hai mươi người, đều bị thương, đã chết rồi. - Bọn hắn, đều là người của ta!!Mập mạp hai mắt đỏ rực, hắn nổi giận, đây là đám tiểu đệ của Hoa Anh Đào hội, Mập mạp đều dạy dỗ qua, kẻ nào to gan như thế? - Mập mạp, đi tiếp!Hoàng Minh kéo vũ bàn tử, phi tiếp lên phía trước. - Thiếu chủ, tên nhóc này xử thế nào? Một lão râu xồm xoàm cười ha hả, tay hắn đang bóp cổ một thiếu niên. - Từ từ, không giết vội, nghe chừng tên này là đệ đệ của nàng, để hắn sống đi. - Vâng! Lão trung niên ném cái phịch về phía trước, thiếu niên lăn hai vòng xô vào gốc cây, phun ra một búng máu. Thế nhưng hai mắt vẫn trừng trừng nhìn về phía lão râu xồm xoàm kia, đỏ rực. - Ngư nhi!- Lão Cửu!Tiếng kêu yếu ớt, bên trái kia là một đám thiếu niên khác, kẻ này đè lên kẻ kia, là bị người ta xếp lên đấy. Ở giữa trung tâm, một nam ba nữ đang đứng. Thế nhưng, bọn hắn cách nhau một tầng màu bạc. - Ha ha ha, Ta rất hiếu kì, ở nơi linh khí thiếu thốn yếu ớt thế này, chui đâu ra một đám thiếu niên tu vi khá tốt, thật sự là thế lực nào nuôi dưỡng đây.Thiếu niên kia hai mắt yêu khí vô cùng, tà tà nhìn vào bên trong soi mói. Bên trong 3 thiếu nữ đều yên lặng đứng. Các nàng là Điêu thuyền, Linh San và Quân Nhược Lan. Vốn là Điêu Thuyền Thuận lợi phá tan luyện thể kì, đạt tới Ngâm huyền cảnh giới. 3 tỉ muội dẫn nhau là tới cổ vũ Hoàng Minh đấy. Thế nhưng, không hiểu sao trên đường gặp phải đám người này.- Thiếu chủ, trận pháp này đã yếu đi rồi, chỉ hai kích nữa thôi là sẽ bị phá. Một tên pháp sư áo choàng kéo dài, hai mắt lõm sâu, từ tốn nói!- Khá lắm, nhanh chóng phá cho ta, ta thật sự không nhịn nổi nữa.Tên thiếu niên kia, hai mắt yêu dị vô cùng, săm soi từ trên xuống dưới thân hình của các nàng. - Thật không thể tin được, nơi hạ cấp thế này cũng có mĩ nữ, thậm chí còn là trinh nữ. Ha ha ha. Hôm nay nhất định sẽ chiêu đãi các nàng thật tốt. Tên thiếu niên cười lớn, hắn càng nghĩ càng thấy huyết sôi trào. - Haizz, thiếu chủ gì cũng tốt, chỉ là quá ham mê nữ sắc. Bên kia một nam trung niên khác, khá trầm ổn. Cầm một khiên đứng đó. Lắc đầu lẩm bẩm. - Tên khốn kiếp, đừng có mong động vào tỉ tỉ của ta. Kiều Phong lau đi vết máu trên miệng, hai tay chống xuống đất chậm rãi bò dậy. Từ từ kéo lê cái chân đau trên mặt đất.- Lão Tứ, không nên vọng động!Chu Du khuôn mặt tái mét, nằm bò trên mặt đất cố gắng nói. Cả đám bọn hắn bị hạ, bị người ta một người đánh bại, thân thể bị thương trầm trọng. kẻ địch quá mạnh, quá mạnh. - A a a a...Kiều Phong hét lên những tiếng tời rạc, tay hóa Chưởng kéo lê cái chân, chậm rì rì đi tới. - Hừ, chỉ là đám phế vật mà thôi!Thiếu niên kia quần áo đen phần phật, nhấc tay một cái, từ ống tay áo bay ra một vật như trùy thủ. Cắm xuyên qua bắp đùi Kiều Phong. Máu tuôn ra như suối. - Phong Nhi!Điêu Thuyền hét lên khổ sở, lòng đau đớn vô cùng.- Lão tứ!- Tứ ca!Cả đám người gào lên đau đớn!
Hoàng Minh ra ngoài đã có người giữ ngựa đợi sẵn, một thiếu niên mặt hơi tái nhợt, buông nhanh dây ngựa, Hoàng Minh nhảy một nhát lên yên, nhanh chóng quay đầu.
- Lão đại, đợi ta!
Tiếng gọi làm Hoàng Minh để ý, Mập Mạp đã theo hắn từ lúc nào, kéo hắn lên, Hoàng Minh hỏi:
- Nơi nào?
Thiếu niên mặt tái nhợt kia nhanh chóng trả lời:
- Phía Nam bìa rừng!
Hoàng Minh kéo dây cương, quất roi vào mông ngựa, con ngứa hí một tiếng, phi về phía trước.
Hoàng Minh rời nhưng khán đài vẫn còn ồn ào bàn tán không ngớt về trận đấu cuối cùng. Mấy trăm năm nay một thiếu niên làm ra lịch sử một đấu sáu. Là thiếu niên quán quân của lễ trưởng thành, khắp nơi bàn tán về Hoàng Minh.
Khán đài một góc khuất, một thiếu nữ khoác một bộ y phục màu vàng nhạt, nàng đeo màn che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt trong vắt.
- Tiều thư, cô gia thật mạnh nha!
Phía sau nha hoàn tiểu Tuyết treo ghẹo.
- Ngươi thích ăn đòn hả tiểu Tuyết?
Thiếu nữ có chút ngượng ngùng quát, thế nhưng tiểu Tuyết không hề sợ mà còn cười hì hì.
- Cô gia một trận đấu, nhất phi trùng thiên, đứng đầu lễ trưởng thành. Không hổ là..
- Còn nói nữa là lần sau ta nhốt ngươi ở nhà!
Tiểu Tuyết đang hào hứng nói, nghe tiểu thư đe dọa, vội che miệng lại.
- Về thôi!
- Vâng!
Hoàng Minh không biết là một trận đấu của hắn để lại tiếng vang về sau thế nào, chỉ cần là trẻ nhỏ, đều lấy hắn làm thần tượng. Lúc này hắn đang điên cuồng phi ra cổng thành.
- Đứng lại, tên kia ai cho phép ngươi.. Ưm ưm ưm.
Một tên gác cổng thành hét lên, còn chưa nói hết câu bên cạnh hắn một tên lính khác bịt mồm hắn, kéo sang bên cạnh. Vài tên khác tách ra hai bên rất nhanh chóng quay mặt đi như không biết gì.
Hoàng Minh cũng không nói gì, nhanh chóng phi ra khỏi cổng thành mà không bị ai ngăn cản.
- Ta nói này Phúc ca, ngươi sao lại cản ta, để hắn đi qua vậy?
Phúc ca gõ vào đầu hắn, đoạn nói:
- Đần thối, lính mới thì phải biết hiểu không? Con ngựa kia là của Hoàng gia, ngươi chán sống sao mà chặn lại, đừng phá bát cơm của mọi người, hiểu không?
Tên lính gác kia ngẩn ra, lại còn như thế?.
Hoàng Minh phi ngựa nước đại, nhanh chóng phi ra bìa rừng.
- Lão đại, có người phía trước.
Mập mạp nói lớn, Hoàng Minh nhìn thấy rồi, phia ngựa lại gần, Hoàng Minh kinh hãi thất sắc. Hơn hai mươi người, đều bị thương, đã chết rồi.
- Bọn hắn, đều là người của ta!!
Mập mạp hai mắt đỏ rực, hắn nổi giận, đây là đám tiểu đệ của Hoa Anh Đào hội, Mập mạp đều dạy dỗ qua, kẻ nào to gan như thế?
- Mập mạp, đi tiếp!
Hoàng Minh kéo vũ bàn tử, phi tiếp lên phía trước.
- Thiếu chủ, tên nhóc này xử thế nào?
Một lão râu xồm xoàm cười ha hả, tay hắn đang bóp cổ một thiếu niên.
- Từ từ, không giết vội, nghe chừng tên này là đệ đệ của nàng, để hắn sống đi.
- Vâng!
Lão trung niên ném cái phịch về phía trước, thiếu niên lăn hai vòng xô vào gốc cây, phun ra một búng máu. Thế nhưng hai mắt vẫn trừng trừng nhìn về phía lão râu xồm xoàm kia, đỏ rực.
- Ngư nhi!
- Lão Cửu!
Tiếng kêu yếu ớt, bên trái kia là một đám thiếu niên khác, kẻ này đè lên kẻ kia, là bị người ta xếp lên đấy.
Ở giữa trung tâm, một nam ba nữ đang đứng. Thế nhưng, bọn hắn cách nhau một tầng màu bạc.
- Ha ha ha, Ta rất hiếu kì, ở nơi linh khí thiếu thốn yếu ớt thế này, chui đâu ra một đám thiếu niên tu vi khá tốt, thật sự là thế lực nào nuôi dưỡng đây.
Thiếu niên kia hai mắt yêu khí vô cùng, tà tà nhìn vào bên trong soi mói. Bên trong 3 thiếu nữ đều yên lặng đứng. Các nàng là Điêu thuyền, Linh San và Quân Nhược Lan. Vốn là Điêu Thuyền Thuận lợi phá tan luyện thể kì, đạt tới Ngâm huyền cảnh giới. 3 tỉ muội dẫn nhau là tới cổ vũ Hoàng Minh đấy. Thế nhưng, không hiểu sao trên đường gặp phải đám người này.
- Thiếu chủ, trận pháp này đã yếu đi rồi, chỉ hai kích nữa thôi là sẽ bị phá.
Một tên pháp sư áo choàng kéo dài, hai mắt lõm sâu, từ tốn nói!
- Khá lắm, nhanh chóng phá cho ta, ta thật sự không nhịn nổi nữa.
Tên thiếu niên kia, hai mắt yêu dị vô cùng, săm soi từ trên xuống dưới thân hình của các nàng.
- Thật không thể tin được, nơi hạ cấp thế này cũng có mĩ nữ, thậm chí còn là trinh nữ. Ha ha ha. Hôm nay nhất định sẽ chiêu đãi các nàng thật tốt.
Tên thiếu niên cười lớn, hắn càng nghĩ càng thấy huyết sôi trào.
- Haizz, thiếu chủ gì cũng tốt, chỉ là quá ham mê nữ sắc.
Bên kia một nam trung niên khác, khá trầm ổn. Cầm một khiên đứng đó. Lắc đầu lẩm bẩm.
- Tên khốn kiếp, đừng có mong động vào tỉ tỉ của ta.
Kiều Phong lau đi vết máu trên miệng, hai tay chống xuống đất chậm rãi bò dậy. Từ từ kéo lê cái chân đau trên mặt đất.
- Lão Tứ, không nên vọng động!
Chu Du khuôn mặt tái mét, nằm bò trên mặt đất cố gắng nói. Cả đám bọn hắn bị hạ, bị người ta một người đánh bại, thân thể bị thương trầm trọng. kẻ địch quá mạnh, quá mạnh.
- A a a a...
Kiều Phong hét lên những tiếng tời rạc, tay hóa Chưởng kéo lê cái chân, chậm rì rì đi tới.
- Hừ, chỉ là đám phế vật mà thôi!
Thiếu niên kia quần áo đen phần phật, nhấc tay một cái, từ ống tay áo bay ra một vật như trùy thủ. Cắm xuyên qua bắp đùi Kiều Phong. Máu tuôn ra như suối.
- Phong Nhi!
Điêu Thuyền hét lên khổ sở, lòng đau đớn vô cùng.
- Lão tứ!
- Tứ ca!
Cả đám người gào lên đau đớn!
Hệ Thống Game Tại Dị GiớiTác giả: Tạ Trường ThànhTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngChiến binh sao? Ma pháp sao? Sủng thú sao? Ta đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy? Không phải chứ, ta đang chế tạo mũ trò chơi cơ mà... Hoàng Thiên đại lục, á đù!!! Ta xuyên việt cmnr. Việt Nam, ngày 25 tháng 6 năm 2035 Tại một xóm trọ nhỏ, hắn là một sinh viên đại học, năm nay 24 tuổi xuân! Thân cao mét 8, dáng người cao gầy. Khuân mặt thanh tú hiển nhiên là một soái ca, thế nhưng hai mắt hiện tại thâm như mắt gấu trúc, nếu ai nhìn bộ dạng hắn bây giờ chắc phải cười phá lên mà thốt rằng: -wow, con gấu trúc hình người. Hắn tên là Hoàng Minh, là một game thủ thực thụ. Hắn mê game, mê sáng tạo, và thật sự là hắn có bộ óc tuyệt vời... -Dây đỏ nữa, gắn chíp vòng ngoài, sắp hoàn thiện rồi, ha ha. Hoàng Minh tự tin, môi hắn nhếch lên nhìn rất tà, vừa cười vừa chăm chú nhẹ nhàng những chi tiết nhỏ còn lại! Nếu mà có nhà khoa học phát minh nào ở đây chắc phải gật gù lắm khi nhìn thấy đồ vật hắn làm! Trong tay hắn lúc này là một chiếc mũ trò chơi, nhìn nó cũng khá bình thường như các loại mũ game… Hoàng Minh ra ngoài đã có người giữ ngựa đợi sẵn, một thiếu niên mặt hơi tái nhợt, buông nhanh dây ngựa, Hoàng Minh nhảy một nhát lên yên, nhanh chóng quay đầu.- Lão đại, đợi ta!Tiếng gọi làm Hoàng Minh để ý, Mập Mạp đã theo hắn từ lúc nào, kéo hắn lên, Hoàng Minh hỏi:- Nơi nào? Thiếu niên mặt tái nhợt kia nhanh chóng trả lời:- Phía Nam bìa rừng!Hoàng Minh kéo dây cương, quất roi vào mông ngựa, con ngứa hí một tiếng, phi về phía trước. Hoàng Minh rời nhưng khán đài vẫn còn ồn ào bàn tán không ngớt về trận đấu cuối cùng. Mấy trăm năm nay một thiếu niên làm ra lịch sử một đấu sáu. Là thiếu niên quán quân của lễ trưởng thành, khắp nơi bàn tán về Hoàng Minh. Khán đài một góc khuất, một thiếu nữ khoác một bộ y phục màu vàng nhạt, nàng đeo màn che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt trong vắt. - Tiều thư, cô gia thật mạnh nha!Phía sau nha hoàn tiểu Tuyết treo ghẹo.- Ngươi thích ăn đòn hả tiểu Tuyết? Thiếu nữ có chút ngượng ngùng quát, thế nhưng tiểu Tuyết không hề sợ mà còn cười hì hì. - Cô gia một trận đấu, nhất phi trùng thiên, đứng đầu lễ trưởng thành. Không hổ là..- Còn nói nữa là lần sau ta nhốt ngươi ở nhà!Tiểu Tuyết đang hào hứng nói, nghe tiểu thư đe dọa, vội che miệng lại. - Về thôi!- Vâng!Hoàng Minh không biết là một trận đấu của hắn để lại tiếng vang về sau thế nào, chỉ cần là trẻ nhỏ, đều lấy hắn làm thần tượng. Lúc này hắn đang điên cuồng phi ra cổng thành.- Đứng lại, tên kia ai cho phép ngươi.. Ưm ưm ưm. Một tên gác cổng thành hét lên, còn chưa nói hết câu bên cạnh hắn một tên lính khác bịt mồm hắn, kéo sang bên cạnh. Vài tên khác tách ra hai bên rất nhanh chóng quay mặt đi như không biết gì.Hoàng Minh cũng không nói gì, nhanh chóng phi ra khỏi cổng thành mà không bị ai ngăn cản.- Ta nói này Phúc ca, ngươi sao lại cản ta, để hắn đi qua vậy?Phúc ca gõ vào đầu hắn, đoạn nói:- Đần thối, lính mới thì phải biết hiểu không? Con ngựa kia là của Hoàng gia, ngươi chán sống sao mà chặn lại, đừng phá bát cơm của mọi người, hiểu không?Tên lính gác kia ngẩn ra, lại còn như thế?.Hoàng Minh phi ngựa nước đại, nhanh chóng phi ra bìa rừng. - Lão đại, có người phía trước. Mập mạp nói lớn, Hoàng Minh nhìn thấy rồi, phia ngựa lại gần, Hoàng Minh kinh hãi thất sắc. Hơn hai mươi người, đều bị thương, đã chết rồi. - Bọn hắn, đều là người của ta!!Mập mạp hai mắt đỏ rực, hắn nổi giận, đây là đám tiểu đệ của Hoa Anh Đào hội, Mập mạp đều dạy dỗ qua, kẻ nào to gan như thế? - Mập mạp, đi tiếp!Hoàng Minh kéo vũ bàn tử, phi tiếp lên phía trước. - Thiếu chủ, tên nhóc này xử thế nào? Một lão râu xồm xoàm cười ha hả, tay hắn đang bóp cổ một thiếu niên. - Từ từ, không giết vội, nghe chừng tên này là đệ đệ của nàng, để hắn sống đi. - Vâng! Lão trung niên ném cái phịch về phía trước, thiếu niên lăn hai vòng xô vào gốc cây, phun ra một búng máu. Thế nhưng hai mắt vẫn trừng trừng nhìn về phía lão râu xồm xoàm kia, đỏ rực. - Ngư nhi!- Lão Cửu!Tiếng kêu yếu ớt, bên trái kia là một đám thiếu niên khác, kẻ này đè lên kẻ kia, là bị người ta xếp lên đấy. Ở giữa trung tâm, một nam ba nữ đang đứng. Thế nhưng, bọn hắn cách nhau một tầng màu bạc. - Ha ha ha, Ta rất hiếu kì, ở nơi linh khí thiếu thốn yếu ớt thế này, chui đâu ra một đám thiếu niên tu vi khá tốt, thật sự là thế lực nào nuôi dưỡng đây.Thiếu niên kia hai mắt yêu khí vô cùng, tà tà nhìn vào bên trong soi mói. Bên trong 3 thiếu nữ đều yên lặng đứng. Các nàng là Điêu thuyền, Linh San và Quân Nhược Lan. Vốn là Điêu Thuyền Thuận lợi phá tan luyện thể kì, đạt tới Ngâm huyền cảnh giới. 3 tỉ muội dẫn nhau là tới cổ vũ Hoàng Minh đấy. Thế nhưng, không hiểu sao trên đường gặp phải đám người này.- Thiếu chủ, trận pháp này đã yếu đi rồi, chỉ hai kích nữa thôi là sẽ bị phá. Một tên pháp sư áo choàng kéo dài, hai mắt lõm sâu, từ tốn nói!- Khá lắm, nhanh chóng phá cho ta, ta thật sự không nhịn nổi nữa.Tên thiếu niên kia, hai mắt yêu dị vô cùng, săm soi từ trên xuống dưới thân hình của các nàng. - Thật không thể tin được, nơi hạ cấp thế này cũng có mĩ nữ, thậm chí còn là trinh nữ. Ha ha ha. Hôm nay nhất định sẽ chiêu đãi các nàng thật tốt. Tên thiếu niên cười lớn, hắn càng nghĩ càng thấy huyết sôi trào. - Haizz, thiếu chủ gì cũng tốt, chỉ là quá ham mê nữ sắc. Bên kia một nam trung niên khác, khá trầm ổn. Cầm một khiên đứng đó. Lắc đầu lẩm bẩm. - Tên khốn kiếp, đừng có mong động vào tỉ tỉ của ta. Kiều Phong lau đi vết máu trên miệng, hai tay chống xuống đất chậm rãi bò dậy. Từ từ kéo lê cái chân đau trên mặt đất.- Lão Tứ, không nên vọng động!Chu Du khuôn mặt tái mét, nằm bò trên mặt đất cố gắng nói. Cả đám bọn hắn bị hạ, bị người ta một người đánh bại, thân thể bị thương trầm trọng. kẻ địch quá mạnh, quá mạnh. - A a a a...Kiều Phong hét lên những tiếng tời rạc, tay hóa Chưởng kéo lê cái chân, chậm rì rì đi tới. - Hừ, chỉ là đám phế vật mà thôi!Thiếu niên kia quần áo đen phần phật, nhấc tay một cái, từ ống tay áo bay ra một vật như trùy thủ. Cắm xuyên qua bắp đùi Kiều Phong. Máu tuôn ra như suối. - Phong Nhi!Điêu Thuyền hét lên khổ sở, lòng đau đớn vô cùng.- Lão tứ!- Tứ ca!Cả đám người gào lên đau đớn!