Chiến binh sao? Ma pháp sao? Sủng thú sao? Ta đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy? Không phải chứ, ta đang chế tạo mũ trò chơi cơ mà... Hoàng Thiên đại lục, á đù!!! Ta xuyên việt cmnr. Việt Nam, ngày 25 tháng 6 năm 2035 Tại một xóm trọ nhỏ, hắn là một sinh viên đại học, năm nay 24 tuổi xuân! Thân cao mét 8, dáng người cao gầy. Khuân mặt thanh tú hiển nhiên là một soái ca, thế nhưng hai mắt hiện tại thâm như mắt gấu trúc, nếu ai nhìn bộ dạng hắn bây giờ chắc phải cười phá lên mà thốt rằng: -wow, con gấu trúc hình người. Hắn tên là Hoàng Minh, là một game thủ thực thụ. Hắn mê game, mê sáng tạo, và thật sự là hắn có bộ óc tuyệt vời... -Dây đỏ nữa, gắn chíp vòng ngoài, sắp hoàn thiện rồi, ha ha. Hoàng Minh tự tin, môi hắn nhếch lên nhìn rất tà, vừa cười vừa chăm chú nhẹ nhàng những chi tiết nhỏ còn lại! Nếu mà có nhà khoa học phát minh nào ở đây chắc phải gật gù lắm khi nhìn thấy đồ vật hắn làm! Trong tay hắn lúc này là một chiếc mũ trò chơi, nhìn nó cũng khá bình thường như các loại mũ game…
Chương 190: Tới núi Bạch Ngọc
Hệ Thống Game Tại Dị GiớiTác giả: Tạ Trường ThànhTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngChiến binh sao? Ma pháp sao? Sủng thú sao? Ta đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy? Không phải chứ, ta đang chế tạo mũ trò chơi cơ mà... Hoàng Thiên đại lục, á đù!!! Ta xuyên việt cmnr. Việt Nam, ngày 25 tháng 6 năm 2035 Tại một xóm trọ nhỏ, hắn là một sinh viên đại học, năm nay 24 tuổi xuân! Thân cao mét 8, dáng người cao gầy. Khuân mặt thanh tú hiển nhiên là một soái ca, thế nhưng hai mắt hiện tại thâm như mắt gấu trúc, nếu ai nhìn bộ dạng hắn bây giờ chắc phải cười phá lên mà thốt rằng: -wow, con gấu trúc hình người. Hắn tên là Hoàng Minh, là một game thủ thực thụ. Hắn mê game, mê sáng tạo, và thật sự là hắn có bộ óc tuyệt vời... -Dây đỏ nữa, gắn chíp vòng ngoài, sắp hoàn thiện rồi, ha ha. Hoàng Minh tự tin, môi hắn nhếch lên nhìn rất tà, vừa cười vừa chăm chú nhẹ nhàng những chi tiết nhỏ còn lại! Nếu mà có nhà khoa học phát minh nào ở đây chắc phải gật gù lắm khi nhìn thấy đồ vật hắn làm! Trong tay hắn lúc này là một chiếc mũ trò chơi, nhìn nó cũng khá bình thường như các loại mũ game… Kiều Phong hai hôm nay đều không biết là có người âm thầm quan sát hắn, hắn vẫn như bình thường, sáng sớm ra luyện chưởng, trưa về bế quan tu luyện. Địa điểm hắn luyện chưởng vẫn là tại bãi đá đó.Đến ngày thứ ba, hắn chợt phát hiện ra, một tiếng động lạ ở phía tảng đá không xa. Hiếu kì, hắn chậm rãi đi tới. Đoàn Mỹ Mỹ không ngờ mình bị phát hiện, nàng không may va phải một viên đá, viên đá này không ngờ lăn ra va vào một vài viên khác gây ra tiếng động.- Không ổn rồi!Nàng ý định toan chạy đi thì không ngờ, cánh tay nàng bị kéo lại. Một bàn tay rắn chắc kéo cánh tay nàng kéo lại. Mỹ Mỹ bị mất đà, ngay lập tức bị ngã về phía sau. Cả thân hình nàng dựa vào một thân hình rắn chắc phía sau. Hai mắt nàng mở to, ngẩng đầu nhìn lên, chính là khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Xuất hiện trong tâm trí nàng hai hôm nay rồi.- Ngươi là ai?Một giọng nói trầm ấm vang lên. Giọng nói làm Mỹ Mỹ bị kéo về hiện thực. Nàng lúng túng thoát khỏi vòng tay của Kiều Phong. Lui lại hai bước, nàng không dám nhìn hắn, chỉ đứng đó, tay vân vê vài ngọn tóc rối khỏi mái tóc của mình. Đoàn Dự mà nhìn thấy cảnh này chắc há hốc mồm mà kinh ngạc mất thôi. Vị muội muội lạnh lùng cũng kiêu kì của hắn, vậy mà lại có những hành động này.Kiều Phong hơi nhíu mày, lại hỏi lại một lần:- Ngươi là ai?Đoàn Mỹ Mỹ lúc này mới bình tĩnh lại, nàng cố nén cái cảm giác nhộn nhịp trong lòng, khẽ đáp!- Ta là Đoàn Mỹ Mỹ!Mỹ Mỹ đáp!- Đoàn Mỹ Mỹ?Kiều Phong hơi kinh ngạc, trong đầu hắn tự nhiên hiện ra một thân ảnh. Một thân ảnh có nụ cười tiêu sái vô cùng. Nhìn kĩ vào thiếu nữ này, hắn phát hiện ra vài nét tương đồng. Đoàn Mỹ Mỹ bị hắn nhìn như vậy, mặt cứ cúi gằm xuống, cảm giác như sắp chạm xuống ngực rồi vậy.- Ngươi là gì với Đoàn Dự?Kiều Phong hỏi.- Ta là muội muội của huynh ấy!Mỹ Mỹ nhỏ nhẹ đáp. Kiều Phong ồ lên một tiếng, hắn đoán trúng phóc rồi.Không khí tự nhiên có chút quái lạ, Kiều Phong không biết tại sao lại vậy, hắn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.- Dự ca đâu? Huynh ấy không đến cùng nàng sao?Đoàn Mỹ Mỹ nghe Kiều Phong đổi từ Ngươi sang nàng thì lòng vô cùng rạo rực. Hai má đỏ hây hây. Nàng cố gắng lắm mới lí nhí ra câu chữ:- Huynh huynh ấy đi đi trước ta ta, không hiểu vì vì sao lại không không thấy!Nói hết câu không chịu được nàng chạy một mạch về nhà. Kiều Phong cũng không có cản. Hắn còn đang không hiểu nàng ta bị làm sao? Chỉ là nói máy câu sao mà...Lắc đầu hai cái hắn lại quay lại tảng đá, tiếp tục công tác luyện chưởng của mình.Hoàng Minh lúc này đang ở Hoàng gia, đối diện hắn là Hoàng Thái.- Gia gia, phụ mẫu ta hiện tại đang ở đâu?Hoàng Minh sốt sắng hỏi.Hoàng Thái mấy nay bận rộn việc giải quyết vô số việc. Hoàng Minh năn nỉ lắm lão mới chịu ngồi cùng Hoàng Minh một lúc.- Phụ mẫu ngươi, bọn hắn là đi đến chỗ Phúc Khải thần y!Phúc Khải thần y, Hoàng Minh lúc này mới sực nhớ, hắn còn có một vị muội muội mang bệnh tương người mà. Thì ra phụ mẫu hắn là tới thăm nàng.- Nhà thần y đó ở đâu gia gia?- Một ngàn dặm về phía tây, trên Bách Ngọc núi!Hoàng Thái đáp.- Bách Ngọc núi?Hoàng Minh gật đầu, một mạch chạy ra ngoài, không quên nói lại một câu.- Gia gia, nhớ thanh lí môn hộ!Hoàng Thái nhìn vẻ vội vàng của hắn chợt mỉm cười. Lão chậm rãi đi về phía sau phòng, lấy ra một quyển sách trong giá sách. Giá sách chậm rãi lui ra, một cửa phòng kì lạ xuất hiện. Hoàng Thái đi xuống, bên dưới không ngờ là một bàn gia hương, có rất nhiều bài vị, trên bàn còn có giã đỡ, một thanh kiếm. Một thanh trường kiếm, thanh kiếm này rất kì lạ. Nó khá dài, chuôi kiếm làm bằng một loại kim loại gì đó, được phác họa một cái đầu rồng. Hoàng Thái rút kiếm ra. Khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên sáng choang. Một luồng khí lạnh bao trùm không gian. Lưỡi kiếm bén nhọn vô cùng. Hoàng Minh mà ở chỗ này nhất định nhận ra đây là kiếm gì! Nó là Katana!- Các vị tổ tiên, Hoàng Thái gia chủ đời thứ chín mươi tám, làn này quyết định dùng Thiên kiếm của gia tộc, thanh lí môn hộ. Quyết một lòng giữ vững gia tộc, giữ vững cho đời sau!Hoàng Thái quỳ xuống, lão dập đầu ba cái, nâng thanh Katana kia lên, quay đầu bước đi. Căn phòng đóng lại. Không ngờ khi căn phòng đóng lại, toàn bộ các bát hương trong căn phòng đều bùng cháy, nhưng ngay sau đó tắt lịm.Hoàng Minh lúc này đang vắt vẻo trên lưng yếu thú phi hành, hắn đang dùng hệ thống, điều tra bên trong mấy chiếc giới chỉ mà Hùng Phương đưa cho hắn hôm trước.- Ồ, bảy mươi triệu kim tệ, tốt tốt!- Ồ, tám mươi triệu kim tệ, ha ha ha!- cái này chỉ có sáu mươi, nhà nào kém chất lượng vậy?- Bảy mươi mốt, tàm tạm!Hắn màu bàu một chút rồi chậm rãi tính toán trong đầu.Bất ngờ hắn cất tiếng hỏi:- A Trang, rõ ràng lúc trước ta nhớ là có bán pokemon mà. Bây giờ đâu hết rồi?A Trang giọng nói trong trẻo vô cùng:- Hệ thống không con bán nữa rồi!- Cái gì?Hoàng Minh hét lên, tí ngã lộ cổ khỏi yêu thú đang bay trên trời.
Kiều Phong hai hôm nay đều không biết là có người âm thầm quan sát hắn, hắn vẫn như bình thường, sáng sớm ra luyện chưởng, trưa về bế quan tu luyện. Địa điểm hắn luyện chưởng vẫn là tại bãi đá đó.
Đến ngày thứ ba, hắn chợt phát hiện ra, một tiếng động lạ ở phía tảng đá không xa. Hiếu kì, hắn chậm rãi đi tới. Đoàn Mỹ Mỹ không ngờ mình bị phát hiện, nàng không may va phải một viên đá, viên đá này không ngờ lăn ra va vào một vài viên khác gây ra tiếng động.
- Không ổn rồi!
Nàng ý định toan chạy đi thì không ngờ, cánh tay nàng bị kéo lại. Một bàn tay rắn chắc kéo cánh tay nàng kéo lại. Mỹ Mỹ bị mất đà, ngay lập tức bị ngã về phía sau. Cả thân hình nàng dựa vào một thân hình rắn chắc phía sau. Hai mắt nàng mở to, ngẩng đầu nhìn lên, chính là khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Xuất hiện trong tâm trí nàng hai hôm nay rồi.
- Ngươi là ai?
Một giọng nói trầm ấm vang lên. Giọng nói làm Mỹ Mỹ bị kéo về hiện thực. Nàng lúng túng thoát khỏi vòng tay của Kiều Phong. Lui lại hai bước, nàng không dám nhìn hắn, chỉ đứng đó, tay vân vê vài ngọn tóc rối khỏi mái tóc của mình. Đoàn Dự mà nhìn thấy cảnh này chắc há hốc mồm mà kinh ngạc mất thôi. Vị muội muội lạnh lùng cũng kiêu kì của hắn, vậy mà lại có những hành động này.
Kiều Phong hơi nhíu mày, lại hỏi lại một lần:
- Ngươi là ai?
Đoàn Mỹ Mỹ lúc này mới bình tĩnh lại, nàng cố nén cái cảm giác nhộn nhịp trong lòng, khẽ đáp!
- Ta là Đoàn Mỹ Mỹ!
Mỹ Mỹ đáp!
- Đoàn Mỹ Mỹ?
Kiều Phong hơi kinh ngạc, trong đầu hắn tự nhiên hiện ra một thân ảnh. Một thân ảnh có nụ cười tiêu sái vô cùng. Nhìn kĩ vào thiếu nữ này, hắn phát hiện ra vài nét tương đồng. Đoàn Mỹ Mỹ bị hắn nhìn như vậy, mặt cứ cúi gằm xuống, cảm giác như sắp chạm xuống ngực rồi vậy.
- Ngươi là gì với Đoàn Dự?
Kiều Phong hỏi.
- Ta là muội muội của huynh ấy!
Mỹ Mỹ nhỏ nhẹ đáp. Kiều Phong ồ lên một tiếng, hắn đoán trúng phóc rồi.
Không khí tự nhiên có chút quái lạ, Kiều Phong không biết tại sao lại vậy, hắn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.
- Dự ca đâu? Huynh ấy không đến cùng nàng sao?
Đoàn Mỹ Mỹ nghe Kiều Phong đổi từ Ngươi sang nàng thì lòng vô cùng rạo rực. Hai má đỏ hây hây. Nàng cố gắng lắm mới lí nhí ra câu chữ:
- Huynh huynh ấy đi đi trước ta ta, không hiểu vì vì sao lại không không thấy!
Nói hết câu không chịu được nàng chạy một mạch về nhà. Kiều Phong cũng không có cản. Hắn còn đang không hiểu nàng ta bị làm sao? Chỉ là nói máy câu sao mà...
Lắc đầu hai cái hắn lại quay lại tảng đá, tiếp tục công tác luyện chưởng của mình.
Hoàng Minh lúc này đang ở Hoàng gia, đối diện hắn là Hoàng Thái.
- Gia gia, phụ mẫu ta hiện tại đang ở đâu?
Hoàng Minh sốt sắng hỏi.
Hoàng Thái mấy nay bận rộn việc giải quyết vô số việc. Hoàng Minh năn nỉ lắm lão mới chịu ngồi cùng Hoàng Minh một lúc.
- Phụ mẫu ngươi, bọn hắn là đi đến chỗ Phúc Khải thần y!
Phúc Khải thần y, Hoàng Minh lúc này mới sực nhớ, hắn còn có một vị muội muội mang bệnh tương người mà. Thì ra phụ mẫu hắn là tới thăm nàng.
- Nhà thần y đó ở đâu gia gia?
- Một ngàn dặm về phía tây, trên Bách Ngọc núi!
Hoàng Thái đáp.
- Bách Ngọc núi?
Hoàng Minh gật đầu, một mạch chạy ra ngoài, không quên nói lại một câu.
- Gia gia, nhớ thanh lí môn hộ!
Hoàng Thái nhìn vẻ vội vàng của hắn chợt mỉm cười. Lão chậm rãi đi về phía sau phòng, lấy ra một quyển sách trong giá sách. Giá sách chậm rãi lui ra, một cửa phòng kì lạ xuất hiện. Hoàng Thái đi xuống, bên dưới không ngờ là một bàn gia hương, có rất nhiều bài vị, trên bàn còn có giã đỡ, một thanh kiếm. Một thanh trường kiếm, thanh kiếm này rất kì lạ. Nó khá dài, chuôi kiếm làm bằng một loại kim loại gì đó, được phác họa một cái đầu rồng. Hoàng Thái rút kiếm ra. Khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên sáng choang. Một luồng khí lạnh bao trùm không gian. Lưỡi kiếm bén nhọn vô cùng. Hoàng Minh mà ở chỗ này nhất định nhận ra đây là kiếm gì! Nó là Katana!
- Các vị tổ tiên, Hoàng Thái gia chủ đời thứ chín mươi tám, làn này quyết định dùng Thiên kiếm của gia tộc, thanh lí môn hộ. Quyết một lòng giữ vững gia tộc, giữ vững cho đời sau!
Hoàng Thái quỳ xuống, lão dập đầu ba cái, nâng thanh Katana kia lên, quay đầu bước đi. Căn phòng đóng lại. Không ngờ khi căn phòng đóng lại, toàn bộ các bát hương trong căn phòng đều bùng cháy, nhưng ngay sau đó tắt lịm.
Hoàng Minh lúc này đang vắt vẻo trên lưng yếu thú phi hành, hắn đang dùng hệ thống, điều tra bên trong mấy chiếc giới chỉ mà Hùng Phương đưa cho hắn hôm trước.
- Ồ, bảy mươi triệu kim tệ, tốt tốt!
- Ồ, tám mươi triệu kim tệ, ha ha ha!
- cái này chỉ có sáu mươi, nhà nào kém chất lượng vậy?
- Bảy mươi mốt, tàm tạm!
Hắn màu bàu một chút rồi chậm rãi tính toán trong đầu.
Bất ngờ hắn cất tiếng hỏi:
- A Trang, rõ ràng lúc trước ta nhớ là có bán pokemon mà. Bây giờ đâu hết rồi?
A Trang giọng nói trong trẻo vô cùng:
- Hệ thống không con bán nữa rồi!
- Cái gì?
Hoàng Minh hét lên, tí ngã lộ cổ khỏi yêu thú đang bay trên trời.
Hệ Thống Game Tại Dị GiớiTác giả: Tạ Trường ThànhTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngChiến binh sao? Ma pháp sao? Sủng thú sao? Ta đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy? Không phải chứ, ta đang chế tạo mũ trò chơi cơ mà... Hoàng Thiên đại lục, á đù!!! Ta xuyên việt cmnr. Việt Nam, ngày 25 tháng 6 năm 2035 Tại một xóm trọ nhỏ, hắn là một sinh viên đại học, năm nay 24 tuổi xuân! Thân cao mét 8, dáng người cao gầy. Khuân mặt thanh tú hiển nhiên là một soái ca, thế nhưng hai mắt hiện tại thâm như mắt gấu trúc, nếu ai nhìn bộ dạng hắn bây giờ chắc phải cười phá lên mà thốt rằng: -wow, con gấu trúc hình người. Hắn tên là Hoàng Minh, là một game thủ thực thụ. Hắn mê game, mê sáng tạo, và thật sự là hắn có bộ óc tuyệt vời... -Dây đỏ nữa, gắn chíp vòng ngoài, sắp hoàn thiện rồi, ha ha. Hoàng Minh tự tin, môi hắn nhếch lên nhìn rất tà, vừa cười vừa chăm chú nhẹ nhàng những chi tiết nhỏ còn lại! Nếu mà có nhà khoa học phát minh nào ở đây chắc phải gật gù lắm khi nhìn thấy đồ vật hắn làm! Trong tay hắn lúc này là một chiếc mũ trò chơi, nhìn nó cũng khá bình thường như các loại mũ game… Kiều Phong hai hôm nay đều không biết là có người âm thầm quan sát hắn, hắn vẫn như bình thường, sáng sớm ra luyện chưởng, trưa về bế quan tu luyện. Địa điểm hắn luyện chưởng vẫn là tại bãi đá đó.Đến ngày thứ ba, hắn chợt phát hiện ra, một tiếng động lạ ở phía tảng đá không xa. Hiếu kì, hắn chậm rãi đi tới. Đoàn Mỹ Mỹ không ngờ mình bị phát hiện, nàng không may va phải một viên đá, viên đá này không ngờ lăn ra va vào một vài viên khác gây ra tiếng động.- Không ổn rồi!Nàng ý định toan chạy đi thì không ngờ, cánh tay nàng bị kéo lại. Một bàn tay rắn chắc kéo cánh tay nàng kéo lại. Mỹ Mỹ bị mất đà, ngay lập tức bị ngã về phía sau. Cả thân hình nàng dựa vào một thân hình rắn chắc phía sau. Hai mắt nàng mở to, ngẩng đầu nhìn lên, chính là khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Xuất hiện trong tâm trí nàng hai hôm nay rồi.- Ngươi là ai?Một giọng nói trầm ấm vang lên. Giọng nói làm Mỹ Mỹ bị kéo về hiện thực. Nàng lúng túng thoát khỏi vòng tay của Kiều Phong. Lui lại hai bước, nàng không dám nhìn hắn, chỉ đứng đó, tay vân vê vài ngọn tóc rối khỏi mái tóc của mình. Đoàn Dự mà nhìn thấy cảnh này chắc há hốc mồm mà kinh ngạc mất thôi. Vị muội muội lạnh lùng cũng kiêu kì của hắn, vậy mà lại có những hành động này.Kiều Phong hơi nhíu mày, lại hỏi lại một lần:- Ngươi là ai?Đoàn Mỹ Mỹ lúc này mới bình tĩnh lại, nàng cố nén cái cảm giác nhộn nhịp trong lòng, khẽ đáp!- Ta là Đoàn Mỹ Mỹ!Mỹ Mỹ đáp!- Đoàn Mỹ Mỹ?Kiều Phong hơi kinh ngạc, trong đầu hắn tự nhiên hiện ra một thân ảnh. Một thân ảnh có nụ cười tiêu sái vô cùng. Nhìn kĩ vào thiếu nữ này, hắn phát hiện ra vài nét tương đồng. Đoàn Mỹ Mỹ bị hắn nhìn như vậy, mặt cứ cúi gằm xuống, cảm giác như sắp chạm xuống ngực rồi vậy.- Ngươi là gì với Đoàn Dự?Kiều Phong hỏi.- Ta là muội muội của huynh ấy!Mỹ Mỹ nhỏ nhẹ đáp. Kiều Phong ồ lên một tiếng, hắn đoán trúng phóc rồi.Không khí tự nhiên có chút quái lạ, Kiều Phong không biết tại sao lại vậy, hắn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.- Dự ca đâu? Huynh ấy không đến cùng nàng sao?Đoàn Mỹ Mỹ nghe Kiều Phong đổi từ Ngươi sang nàng thì lòng vô cùng rạo rực. Hai má đỏ hây hây. Nàng cố gắng lắm mới lí nhí ra câu chữ:- Huynh huynh ấy đi đi trước ta ta, không hiểu vì vì sao lại không không thấy!Nói hết câu không chịu được nàng chạy một mạch về nhà. Kiều Phong cũng không có cản. Hắn còn đang không hiểu nàng ta bị làm sao? Chỉ là nói máy câu sao mà...Lắc đầu hai cái hắn lại quay lại tảng đá, tiếp tục công tác luyện chưởng của mình.Hoàng Minh lúc này đang ở Hoàng gia, đối diện hắn là Hoàng Thái.- Gia gia, phụ mẫu ta hiện tại đang ở đâu?Hoàng Minh sốt sắng hỏi.Hoàng Thái mấy nay bận rộn việc giải quyết vô số việc. Hoàng Minh năn nỉ lắm lão mới chịu ngồi cùng Hoàng Minh một lúc.- Phụ mẫu ngươi, bọn hắn là đi đến chỗ Phúc Khải thần y!Phúc Khải thần y, Hoàng Minh lúc này mới sực nhớ, hắn còn có một vị muội muội mang bệnh tương người mà. Thì ra phụ mẫu hắn là tới thăm nàng.- Nhà thần y đó ở đâu gia gia?- Một ngàn dặm về phía tây, trên Bách Ngọc núi!Hoàng Thái đáp.- Bách Ngọc núi?Hoàng Minh gật đầu, một mạch chạy ra ngoài, không quên nói lại một câu.- Gia gia, nhớ thanh lí môn hộ!Hoàng Thái nhìn vẻ vội vàng của hắn chợt mỉm cười. Lão chậm rãi đi về phía sau phòng, lấy ra một quyển sách trong giá sách. Giá sách chậm rãi lui ra, một cửa phòng kì lạ xuất hiện. Hoàng Thái đi xuống, bên dưới không ngờ là một bàn gia hương, có rất nhiều bài vị, trên bàn còn có giã đỡ, một thanh kiếm. Một thanh trường kiếm, thanh kiếm này rất kì lạ. Nó khá dài, chuôi kiếm làm bằng một loại kim loại gì đó, được phác họa một cái đầu rồng. Hoàng Thái rút kiếm ra. Khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên sáng choang. Một luồng khí lạnh bao trùm không gian. Lưỡi kiếm bén nhọn vô cùng. Hoàng Minh mà ở chỗ này nhất định nhận ra đây là kiếm gì! Nó là Katana!- Các vị tổ tiên, Hoàng Thái gia chủ đời thứ chín mươi tám, làn này quyết định dùng Thiên kiếm của gia tộc, thanh lí môn hộ. Quyết một lòng giữ vững gia tộc, giữ vững cho đời sau!Hoàng Thái quỳ xuống, lão dập đầu ba cái, nâng thanh Katana kia lên, quay đầu bước đi. Căn phòng đóng lại. Không ngờ khi căn phòng đóng lại, toàn bộ các bát hương trong căn phòng đều bùng cháy, nhưng ngay sau đó tắt lịm.Hoàng Minh lúc này đang vắt vẻo trên lưng yếu thú phi hành, hắn đang dùng hệ thống, điều tra bên trong mấy chiếc giới chỉ mà Hùng Phương đưa cho hắn hôm trước.- Ồ, bảy mươi triệu kim tệ, tốt tốt!- Ồ, tám mươi triệu kim tệ, ha ha ha!- cái này chỉ có sáu mươi, nhà nào kém chất lượng vậy?- Bảy mươi mốt, tàm tạm!Hắn màu bàu một chút rồi chậm rãi tính toán trong đầu.Bất ngờ hắn cất tiếng hỏi:- A Trang, rõ ràng lúc trước ta nhớ là có bán pokemon mà. Bây giờ đâu hết rồi?A Trang giọng nói trong trẻo vô cùng:- Hệ thống không con bán nữa rồi!- Cái gì?Hoàng Minh hét lên, tí ngã lộ cổ khỏi yêu thú đang bay trên trời.