Đêm khuya tịch mịch, bầu trời u ám, mưa to như muốn long trời nở đất, bên ngoài tiếng sấm không ngừng lớn. Mưa to tí tách thanh thúy rơi trên mái ngói, phát ra tiếng vang leng keng, bóng đêm cô tịch làm cho người ta khó chịu. Trong một gian phòng cách ly riêng biệt ở Quý phủ vật thắp sáng duy nhất chỉ vẻn vẹn một ngọn đèn nhỏ. Một cái thiếu phụ ngồi dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Tuy là gương mặt tái nhợt không có chút máu, nhưng dung nhan này vẫn là thập phần diễm lệ. Bên cạnh thiếu phụ còn có một nữ nhân tuổi tác không khác biệt là mấy, trên tay của nàng vẫn là đang ôm một tiểu hài tử vừa nãy mới được sinh ra. "Thanh Vị đem đứa nhỏ ôm đến cho ta" Thanh Vị lệ rơi đầy mặt: "Phu nhân, người vẫn là đừng nhìn đứa nhỏ này, đứa nhỏ này là một nữ nhi, lão gia căn bản sẽ không để ý đến nó" Thiếu phụ nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Thanh liếc mắt một cái: "Nói bậy! Chẳng lẽ bởi vì hắn không thèm để ý, ta có thể không để ý đến hài tử của chính mình sao? Ngươi nghĩ ta…

Chương 776: Tinh luyện vàng

Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng PhiTác giả: Lâu Tinh Ngâm LoạiTruyện Đông Phương, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tịch mịch, bầu trời u ám, mưa to như muốn long trời nở đất, bên ngoài tiếng sấm không ngừng lớn. Mưa to tí tách thanh thúy rơi trên mái ngói, phát ra tiếng vang leng keng, bóng đêm cô tịch làm cho người ta khó chịu. Trong một gian phòng cách ly riêng biệt ở Quý phủ vật thắp sáng duy nhất chỉ vẻn vẹn một ngọn đèn nhỏ. Một cái thiếu phụ ngồi dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Tuy là gương mặt tái nhợt không có chút máu, nhưng dung nhan này vẫn là thập phần diễm lệ. Bên cạnh thiếu phụ còn có một nữ nhân tuổi tác không khác biệt là mấy, trên tay của nàng vẫn là đang ôm một tiểu hài tử vừa nãy mới được sinh ra. "Thanh Vị đem đứa nhỏ ôm đến cho ta" Thanh Vị lệ rơi đầy mặt: "Phu nhân, người vẫn là đừng nhìn đứa nhỏ này, đứa nhỏ này là một nữ nhi, lão gia căn bản sẽ không để ý đến nó" Thiếu phụ nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Thanh liếc mắt một cái: "Nói bậy! Chẳng lẽ bởi vì hắn không thèm để ý, ta có thể không để ý đến hài tử của chính mình sao? Ngươi nghĩ ta… Edit + beta: haquynh1812​“Ta vẽ bức họa, chàng cho người làm là được.” Quý Như Yên nhớ tới cách múc nước giếng tước kia, tuy có chút phiền phức, nhưng tốt hơn phải lên xuống núi.Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Đi, chỉ cần nàng vẽ ra, ta sẽ sai người làm được.” Quý Như Yên mỉm cười: “Được.” Trong lúc chờ người Võ Tiên quốc tới, Quý Như Yên cũng bận rộn, nghĩ cách củng cố thành trì Đan Nhân Mai, lắp đặt rất nhiều bẫy rập trong rừng.Cứ như vậy mãnh thú tấn công liền mất mạng.Lạc Thuấn Thần cũng không rảnh, suốt ngày ở ngoài, cầm bản vẻ sửa sửa. Sau này hỏi ra mới biết, Lạc Thuấn Thần định xây một doanh trại. Bởi vậy Đan Nhân Mai có chút nhân khí. Doanh trại cũng do binh sĩ tự xây dựng. Trước đí Lạc Thuần Thần không biết dựng nhà, nhưng lần trước cùng Quý Như Yên tới Cổ Thú sơn mạch dựng nhà cho Thiên Nguyệt bà bà, có chút kinh nghiệm, chỉ huy đám binh sĩ đi kiếm gỗ. Bảy vạn binh lính nhiệm vụ trước mắt là chuẩn bị vật liệu để dựng nhà ở cho chính mình. Lúc gặp khó khăn, Lạc Thuấn Thần luôn thương lượng với Quý Như Yên, nàng cũng xem xét đưa ra ý kiến.Ở đây không có nhiều nữu nhân, nhưng các nam nhân cũng có thích trồng hoa. Những nơi có hoa cỏ ít nhiều khiến binh sĩ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp. Thời gian trôi thật nhanh, chờ nhân thủ Võ Tiên quốc tới người dẫn đoàn là đại trưởng lão Trọng Tôn Ca Tiếu. Đại trưởng lão trước kia cũng đã tới Đan Nhân Mai, nhưng không ngờ Đan Nhân Mai hiện tại thay đổi nhiều như vậy. Ông ngẩn ra, trong lòng càng thêm bội phục Quý Như Yên. Vừa thấy nàng liền chắp tay: “Trọng Tôn Ca Tiếu tham kiến nữ hoàng.” “Đại trưởng lão, ông tới rồi?” Quý Như Yên rảnh tay, thấy Trọng Tôn Ca Tiếu liền cười hớn hở: “Một ngàn người đã chọn được chưa?” “Dạ xong rồi.” “Đại trưởng lão, ta có chuyện muốn hỏi ông.” “Dạ?” “Bồ Đề chúng ta có người biết luyện kim loại không?” Đại trưởng lão sửng sốt, sau đó cười; “Nữ hoàng, Trọng Tôn gia là cao thủ luyện kim, thiết thương của Trọng Tôn gia người khác muốn cũng không làm được.” “Thật tốt quá.” Quả thực không tốn sức. Giống như tất cả đều do trời định, Quý Như Yên mừng như điên. ‘Nữ hoàng muốn tinh luyện kim loại nào?” “Một là nỏ thần Gia Cát, hai là vàng.” Đại trưởng lão sững sờ tại chỗ, tưởng mình nghe nhầm; “Vàng?” Quý Như Yên gật đầu: “Đúng vậy, chính là vàng, ta muốn xây dựng quân đội hùng mạnh nhất.” Đương nhiên đội quân này dùng để quét ngang nước Di. Ai bảo quốc chúa Bùi Khê là tên tra nam, Trần hoàng hậu cũng chẳng tốt đẹp gì. Bây giờ ngẫm lại hận không thể rút gân lột da bà ta. Lúc trước nếu không phải Lạc Thuấn Thần ở phủ Phượng Thiên, chỉ sợ tất cả mọi người đã chết. Món nợ này, nàng sẽ tính thật tốt với bà ta. Chẳng những vậy, còn có mẫu trúng độc túy diêm hoàng, nàng sẽ để cho bà ta hưởng thụ tư vị độc dược của chính mình.

Edit + beta: haquynh1812​

“Ta vẽ bức họa, chàng cho người làm là được.” 

Quý Như Yên nhớ tới cách múc nước giếng tước kia, tuy có chút phiền phức, nhưng tốt hơn phải lên xuống núi.

Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Đi, chỉ cần nàng vẽ ra, ta sẽ sai người làm được.” 

Quý Như Yên mỉm cười: “Được.” 

Trong lúc chờ người Võ Tiên quốc tới, Quý Như Yên cũng bận rộn, nghĩ cách củng cố thành trì Đan Nhân Mai, lắp đặt rất nhiều bẫy rập trong rừng.

Cứ như vậy mãnh thú tấn công liền mất mạng.

Lạc Thuấn Thần cũng không rảnh, suốt ngày ở ngoài, cầm bản vẻ sửa sửa. 

Sau này hỏi ra mới biết, Lạc Thuấn Thần định xây một doanh trại. 

Bởi vậy Đan Nhân Mai có chút nhân khí. 

Doanh trại cũng do binh sĩ tự xây dựng. 

Trước đí Lạc Thuần Thần không biết dựng nhà, nhưng lần trước cùng Quý Như Yên tới Cổ Thú sơn mạch dựng nhà cho Thiên Nguyệt bà bà, có chút kinh nghiệm, chỉ huy đám binh sĩ đi kiếm gỗ. 

Bảy vạn binh lính nhiệm vụ trước mắt là chuẩn bị vật liệu để dựng nhà ở cho chính mình. 

Lúc gặp khó khăn, Lạc Thuấn Thần luôn thương lượng với Quý Như Yên, nàng cũng xem xét đưa ra ý kiến.

Ở đây không có nhiều nữu nhân, nhưng các nam nhân cũng có thích trồng hoa. 

Những nơi có hoa cỏ ít nhiều khiến binh sĩ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp. 

Thời gian trôi thật nhanh, chờ nhân thủ Võ Tiên quốc tới người dẫn đoàn là đại trưởng lão Trọng Tôn Ca Tiếu. 

Đại trưởng lão trước kia cũng đã tới Đan Nhân Mai, nhưng không ngờ Đan Nhân Mai hiện tại thay đổi nhiều như vậy. 

Ông ngẩn ra, trong lòng càng thêm bội phục Quý Như Yên. 

Vừa thấy nàng liền chắp tay: “Trọng Tôn Ca Tiếu tham kiến nữ hoàng.” 

“Đại trưởng lão, ông tới rồi?” 

Quý Như Yên rảnh tay, thấy Trọng Tôn Ca Tiếu liền cười hớn hở: “Một ngàn người đã chọn được chưa?” 

“Dạ xong rồi.” 

“Đại trưởng lão, ta có chuyện muốn hỏi ông.” 

“Dạ?” 

“Bồ Đề chúng ta có người biết luyện kim loại không?” 

Đại trưởng lão sửng sốt, sau đó cười; “Nữ hoàng, Trọng Tôn gia là cao thủ luyện kim, thiết thương của Trọng Tôn gia người khác muốn cũng không làm được.” 

“Thật tốt quá.” 

Quả thực không tốn sức. 

Giống như tất cả đều do trời định, Quý Như Yên mừng như điên. 

‘Nữ hoàng muốn tinh luyện kim loại nào?” 

“Một là nỏ thần Gia Cát, hai là vàng.” 

Đại trưởng lão sững sờ tại chỗ, tưởng mình nghe nhầm; “Vàng?” 

Quý Như Yên gật đầu: “Đúng vậy, chính là vàng, ta muốn xây dựng quân đội hùng mạnh nhất.” 

Đương nhiên đội quân này dùng để quét ngang nước Di. 

Ai bảo quốc chúa Bùi Khê là tên tra nam, Trần hoàng hậu cũng chẳng tốt đẹp gì. 

Bây giờ ngẫm lại hận không thể rút gân lột da bà ta. 

Lúc trước nếu không phải Lạc Thuấn Thần ở phủ Phượng Thiên, chỉ sợ tất cả mọi người đã chết. 

Món nợ này, nàng sẽ tính thật tốt với bà ta. 

Chẳng những vậy, còn có mẫu trúng độc túy diêm hoàng, nàng sẽ để cho bà ta hưởng thụ tư vị độc dược của chính mình.

Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng PhiTác giả: Lâu Tinh Ngâm LoạiTruyện Đông Phương, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya tịch mịch, bầu trời u ám, mưa to như muốn long trời nở đất, bên ngoài tiếng sấm không ngừng lớn. Mưa to tí tách thanh thúy rơi trên mái ngói, phát ra tiếng vang leng keng, bóng đêm cô tịch làm cho người ta khó chịu. Trong một gian phòng cách ly riêng biệt ở Quý phủ vật thắp sáng duy nhất chỉ vẻn vẹn một ngọn đèn nhỏ. Một cái thiếu phụ ngồi dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Tuy là gương mặt tái nhợt không có chút máu, nhưng dung nhan này vẫn là thập phần diễm lệ. Bên cạnh thiếu phụ còn có một nữ nhân tuổi tác không khác biệt là mấy, trên tay của nàng vẫn là đang ôm một tiểu hài tử vừa nãy mới được sinh ra. "Thanh Vị đem đứa nhỏ ôm đến cho ta" Thanh Vị lệ rơi đầy mặt: "Phu nhân, người vẫn là đừng nhìn đứa nhỏ này, đứa nhỏ này là một nữ nhi, lão gia căn bản sẽ không để ý đến nó" Thiếu phụ nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Thanh liếc mắt một cái: "Nói bậy! Chẳng lẽ bởi vì hắn không thèm để ý, ta có thể không để ý đến hài tử của chính mình sao? Ngươi nghĩ ta… Edit + beta: haquynh1812​“Ta vẽ bức họa, chàng cho người làm là được.” Quý Như Yên nhớ tới cách múc nước giếng tước kia, tuy có chút phiền phức, nhưng tốt hơn phải lên xuống núi.Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Đi, chỉ cần nàng vẽ ra, ta sẽ sai người làm được.” Quý Như Yên mỉm cười: “Được.” Trong lúc chờ người Võ Tiên quốc tới, Quý Như Yên cũng bận rộn, nghĩ cách củng cố thành trì Đan Nhân Mai, lắp đặt rất nhiều bẫy rập trong rừng.Cứ như vậy mãnh thú tấn công liền mất mạng.Lạc Thuấn Thần cũng không rảnh, suốt ngày ở ngoài, cầm bản vẻ sửa sửa. Sau này hỏi ra mới biết, Lạc Thuấn Thần định xây một doanh trại. Bởi vậy Đan Nhân Mai có chút nhân khí. Doanh trại cũng do binh sĩ tự xây dựng. Trước đí Lạc Thuần Thần không biết dựng nhà, nhưng lần trước cùng Quý Như Yên tới Cổ Thú sơn mạch dựng nhà cho Thiên Nguyệt bà bà, có chút kinh nghiệm, chỉ huy đám binh sĩ đi kiếm gỗ. Bảy vạn binh lính nhiệm vụ trước mắt là chuẩn bị vật liệu để dựng nhà ở cho chính mình. Lúc gặp khó khăn, Lạc Thuấn Thần luôn thương lượng với Quý Như Yên, nàng cũng xem xét đưa ra ý kiến.Ở đây không có nhiều nữu nhân, nhưng các nam nhân cũng có thích trồng hoa. Những nơi có hoa cỏ ít nhiều khiến binh sĩ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp. Thời gian trôi thật nhanh, chờ nhân thủ Võ Tiên quốc tới người dẫn đoàn là đại trưởng lão Trọng Tôn Ca Tiếu. Đại trưởng lão trước kia cũng đã tới Đan Nhân Mai, nhưng không ngờ Đan Nhân Mai hiện tại thay đổi nhiều như vậy. Ông ngẩn ra, trong lòng càng thêm bội phục Quý Như Yên. Vừa thấy nàng liền chắp tay: “Trọng Tôn Ca Tiếu tham kiến nữ hoàng.” “Đại trưởng lão, ông tới rồi?” Quý Như Yên rảnh tay, thấy Trọng Tôn Ca Tiếu liền cười hớn hở: “Một ngàn người đã chọn được chưa?” “Dạ xong rồi.” “Đại trưởng lão, ta có chuyện muốn hỏi ông.” “Dạ?” “Bồ Đề chúng ta có người biết luyện kim loại không?” Đại trưởng lão sửng sốt, sau đó cười; “Nữ hoàng, Trọng Tôn gia là cao thủ luyện kim, thiết thương của Trọng Tôn gia người khác muốn cũng không làm được.” “Thật tốt quá.” Quả thực không tốn sức. Giống như tất cả đều do trời định, Quý Như Yên mừng như điên. ‘Nữ hoàng muốn tinh luyện kim loại nào?” “Một là nỏ thần Gia Cát, hai là vàng.” Đại trưởng lão sững sờ tại chỗ, tưởng mình nghe nhầm; “Vàng?” Quý Như Yên gật đầu: “Đúng vậy, chính là vàng, ta muốn xây dựng quân đội hùng mạnh nhất.” Đương nhiên đội quân này dùng để quét ngang nước Di. Ai bảo quốc chúa Bùi Khê là tên tra nam, Trần hoàng hậu cũng chẳng tốt đẹp gì. Bây giờ ngẫm lại hận không thể rút gân lột da bà ta. Lúc trước nếu không phải Lạc Thuấn Thần ở phủ Phượng Thiên, chỉ sợ tất cả mọi người đã chết. Món nợ này, nàng sẽ tính thật tốt với bà ta. Chẳng những vậy, còn có mẫu trúng độc túy diêm hoàng, nàng sẽ để cho bà ta hưởng thụ tư vị độc dược của chính mình.

Chương 776: Tinh luyện vàng