Chương 1 Mùa hè nóng bức cùng tiếng còi xe inh ỏi trên đường, lúc này ba chiếc xe cảnh sát đang lao nhanh vun vút đi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng! Chỉ có điều kỳ lạ là, trong một chiếc xe cảnh sát có một nam thanh niên ăn mặc nửa kín nửa hở, kèm theo một nụ cười trên môi cùng cái nhìn lười nhác, khác hẳn với không khí khẩn trương căng thẳng của đồng nghiệp. “Người xưa nói cuộc sống dưới núi này muôn màu muôn vẻ, phụ nữ mỗi người một vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa. Mong rằng người xưa không nói dối mình, bằng không, khi trở về núi, mình sẽ ăn hết chỗ thuốc được luyện từ sen tuyết ngàn năm như ăn kẹo dẻo!” Vừa nghĩ đến viễn cảnh thành phố đâu đâu cũng toàn người đẹp, trong lòng chàng thanh niên bỗng cảm thấy thích thú. Anh ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, với một chiếc áo màu xanh, quần jean và đôi giày vải, ăn mặc nửa kín nửa hở, có chút xuề xòa. Nhưng bù lại là ngoại hình điển trai, đặc biệt là đôi mắt đen láy càng thêm nhanh nhẹn, hoạt bát. Trần Gia Bảo là một đứa trẻ mồ côi, lúc nhỏ…
Chương 2514
Cực Phẩm Thần YTác giả: Hoa KhôiTruyện Đô ThịChương 1 Mùa hè nóng bức cùng tiếng còi xe inh ỏi trên đường, lúc này ba chiếc xe cảnh sát đang lao nhanh vun vút đi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng! Chỉ có điều kỳ lạ là, trong một chiếc xe cảnh sát có một nam thanh niên ăn mặc nửa kín nửa hở, kèm theo một nụ cười trên môi cùng cái nhìn lười nhác, khác hẳn với không khí khẩn trương căng thẳng của đồng nghiệp. “Người xưa nói cuộc sống dưới núi này muôn màu muôn vẻ, phụ nữ mỗi người một vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa. Mong rằng người xưa không nói dối mình, bằng không, khi trở về núi, mình sẽ ăn hết chỗ thuốc được luyện từ sen tuyết ngàn năm như ăn kẹo dẻo!” Vừa nghĩ đến viễn cảnh thành phố đâu đâu cũng toàn người đẹp, trong lòng chàng thanh niên bỗng cảm thấy thích thú. Anh ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, với một chiếc áo màu xanh, quần jean và đôi giày vải, ăn mặc nửa kín nửa hở, có chút xuề xòa. Nhưng bù lại là ngoại hình điển trai, đặc biệt là đôi mắt đen láy càng thêm nhanh nhẹn, hoạt bát. Trần Gia Bảo là một đứa trẻ mồ côi, lúc nhỏ… Đột nhiên, không hiểu sao có một luồng cảm giác nguy hiểm từ đáy lòng Trần Gia Bảo dâng lên, đó gần như là phản ứng bản năng của cơ thể, lông tơ toàn thân anh đều dựng lên, tốc độ vô thức chậm lại.Đột nhiên, Thiên Mệnh Âm Dương Sư vốn dĩ đang mê mang, trong mắt lóe lên một tia sắc nhọn, há miệng phun ra một huyết tiễn màu đỏ, đánh thẳng vào cổ họng Trần Gia Bảo. Lần này nảy sinh dị biến, Đạm Đài Thái Vũ hoàn toàn không ngờ tới Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhanh như vậy đã khôi phục bình thường, sợ Trần Gia Bảo sẽ bị thương, dưới sự lo lăng, lập tức nắm chặt chuôi kiếm, muốn tiến lên giúp đỡ. Trân Gia Bảo phản ứng cực nhanh, cùng với việc trước đó chậm lại của ông ta tốc độ, cũng cho anh nhiều thời gian để ứng đối Chỉ thấy đầu ngón tay "Trảm Nhân Kiếm" của Trần Gia Bảo chém xuống, ngăn cản huyết tiễn.Nhưng huyết tiễn nhìn thì nhỏ bé, sức mạnh lại không phải Tầm thường, khiến Trần Gia Bảo lui về sau hơn mười bước, sau khi không ngừng hấp thu hóa giải nguồn sức mạnh này, mới miễn cưỡng ổn định thân thể, kinh ngạc mở miệng nói câu đầu "Ông không trúng chiêu?”Thiên Mệnh Âm Dương Sư có thể ngay trong lúc nguy cấp đột nhiên "tỉnh táo" lại, đồng thời kịp thời b ắn ra một huyết tiễn, vậy cách giải thích duy nhất, chính là Thiên Mệnh Âm Dương Sư vốn dĩ không bị tinh thần của anh tấn công, mà Thiên Mệnh Âm Dương Sư vừa mới mê mang, chắc chắn cũng là cố ý giả vờ lừa để lừa anh. Trong lòng Trần Gia Bảo kinh ngạc không nghĩ cũng biết. Đạm Đài Thái Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy Trần Gia Bảo không sao, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bàn tay ngọc nắm chặt chuôi kiếm vẫn không buông ra, chuẩn bị xông lên phía trước giúp đỡ bất kỳ lúc nào.Giờ phút này, khoé Thiên Mệnh Âm Dương Sư còn mang theo một vệt máu, khuôn mặt lại tái nhợt đi một chút, ông ta lau đi vết máu bên miệng, cười lạnh nói: "Hèn gì có thể dùng một chiêu giế t chết Lôi Ngạo ngay lập tức, tinh thần lực của cậu quả nhiên rất mạnh. Đáng tiếc, mặc dù tôi không có chuyên tu tinh thần lực, nhưng trong hệ thống của Thuật Âm Dương trùng hợp có một phương pháp ứng phó sự tấn công của tinh thân lực, nếu không, e là bây giờ tôi đã chết dưới kiếm của cậu rồi."Thì ra, lúc trước ông ta phát giác ra được bị tinh thần lực của Trần Gia Bảo xâm nhập não bộ, thì ngay lập tức căn đầu lưỡi chảy máu, k1ch thích thần kinh não bộ khôi phục tỉnh táo.Tiếp đó Thiên Mệnh Âm Dương Sư âm thầm vận bí thuật, vây lấy thần trí của mình, cắt đứt sự tấn công tinh thần lực của Trần Gia Bảo, tiếp tục giả bộ làm ra dáng vẻ bị trúng chiêu để lừa Trần Gia Bảo, đồng thời dùng chân khí bao quanh máu trong miệng, muốn nhân cơ hội này giế t chết anh.Nhưng mà Thiên Mệnh Âm Dương Sư không ngờ rằng linh cảm của lại Trân Gia Bảo mạnh mẽ như vậy, sớm đã dự đoán được nguy hiểm, từ đó mà tránh khỏi huyết tiễn của ông ta."Lợi hại lợi hại." Trần Gia Bảo thử một chút, phát hiện sau khi tinh thần lực xâm nhập não bộ của thiên mệnh Âm Dương, phảng phất đi vào trong Hỗn Độn Hồng Mông, không dò xét được sự tồn tại của thần trí Thiên Mệnh Âm Dương Sư, nói: "Không hổ là Thiên Mệnh Âm Dương Sư, thủ đoạn thật là phong phú, ngay cả tinh thần vô hình cũng có thể phá hủy, khiến người khác mở rộng tầm mắt." "Chuyện này khiến cậu cảm thấy mở rộng tâm mắt rồi à? Nếu như tôi thi triển Thuật Âm Dương, vậy chẳng phải là dọa cậu hết hồn hay sao?" Lúc Thiên Mệnh Âm Dương Sư nói chuyện, đột nhiên hai tay ở trước ngực bấm niệm pháp. quyết.Lập tức, chỉ thấy cơ thể Thiên Mệnh Âm Dương Sư trở nên mờ ảo, như ẩn như hiện trong gió.Mọi người tại đây bao gồm cả Takasugi Narumi, đều là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, nhao nhao kinh hãi. "Đây là cái gì, thuật ẩn thân? Không đúng, người vô duyên vô. cớ sao có thể ẩn thân?" Lông mày Trần Gia Bảo giật giật, không đợi anh đoán ra, đột nhiên, chỉ cảm thấy phía sau có một chưởng kình hùng mạnh đánh tới.“Cẩn thận!" Đạm Đài Thái Vũ nhịn không được mở miệng kinh hô.
Đột nhiên, không hiểu sao có một luồng cảm giác nguy hiểm từ đáy lòng Trần Gia Bảo dâng lên, đó gần như là phản ứng bản năng của cơ thể, lông tơ toàn thân anh đều dựng lên, tốc độ vô thức chậm lại.
Đột nhiên, Thiên Mệnh Âm Dương Sư vốn dĩ đang mê mang, trong mắt lóe lên một tia sắc nhọn, há miệng phun ra một huyết tiễn màu đỏ, đánh thẳng vào cổ họng Trần Gia Bảo. Lần này nảy sinh dị biến, Đạm Đài Thái Vũ hoàn toàn không ngờ tới Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhanh như vậy đã khôi phục bình thường, sợ Trần Gia Bảo sẽ bị thương, dưới sự lo lăng, lập tức nắm chặt chuôi kiếm, muốn tiến lên giúp đỡ. Trân Gia Bảo phản ứng cực nhanh, cùng với việc trước đó chậm lại của ông ta tốc độ, cũng cho anh nhiều thời gian để ứng đối Chỉ thấy đầu ngón tay "Trảm Nhân Kiếm" của Trần Gia Bảo chém xuống, ngăn cản huyết tiễn.
Nhưng huyết tiễn nhìn thì nhỏ bé, sức mạnh lại không phải Tầm thường, khiến Trần Gia Bảo lui về sau hơn mười bước, sau khi không ngừng hấp thu hóa giải nguồn sức mạnh này, mới miễn cưỡng ổn định thân thể, kinh ngạc mở miệng nói câu đầu "Ông không trúng chiêu?”
Thiên Mệnh Âm Dương Sư có thể ngay trong lúc nguy cấp đột nhiên "tỉnh táo" lại, đồng thời kịp thời b ắn ra một huyết tiễn, vậy cách giải thích duy nhất, chính là Thiên Mệnh Âm Dương Sư vốn dĩ không bị tinh thần của anh tấn công, mà Thiên Mệnh Âm Dương Sư vừa mới mê mang, chắc chắn cũng là cố ý giả vờ lừa để lừa anh.
Trong lòng Trần Gia Bảo kinh ngạc không nghĩ cũng biết. Đạm Đài Thái Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy Trần Gia Bảo không sao, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bàn tay ngọc nắm chặt chuôi kiếm vẫn không buông ra, chuẩn bị xông lên phía trước giúp đỡ bất kỳ lúc nào.
Giờ phút này, khoé Thiên Mệnh Âm Dương Sư còn mang theo một vệt máu, khuôn mặt lại tái nhợt đi một chút, ông ta lau đi vết máu bên miệng, cười lạnh nói: "Hèn gì có thể dùng một chiêu giế t chết Lôi Ngạo ngay lập tức, tinh thần lực của cậu quả nhiên rất mạnh. Đáng tiếc, mặc dù tôi không có chuyên tu tinh thần lực, nhưng trong hệ thống của Thuật Âm Dương trùng hợp có một phương pháp ứng phó sự tấn công của tinh thân lực, nếu không, e là bây giờ tôi đã chết dưới kiếm của cậu rồi."
Thì ra, lúc trước ông ta phát giác ra được bị tinh thần lực của Trần Gia Bảo xâm nhập não bộ, thì ngay lập tức căn đầu lưỡi chảy máu, k1ch thích thần kinh não bộ khôi phục tỉnh táo.
Tiếp đó Thiên Mệnh Âm Dương Sư âm thầm vận bí thuật, vây lấy thần trí của mình, cắt đứt sự tấn công tinh thần lực của Trần Gia Bảo, tiếp tục giả bộ làm ra dáng vẻ bị trúng chiêu để lừa Trần Gia Bảo, đồng thời dùng chân khí bao quanh máu trong miệng, muốn nhân cơ hội này giế t chết anh.
Nhưng mà Thiên Mệnh Âm Dương Sư không ngờ rằng linh cảm của lại Trân Gia Bảo mạnh mẽ như vậy, sớm đã dự đoán được nguy hiểm, từ đó mà tránh khỏi huyết tiễn của ông ta.
"Lợi hại lợi hại." Trần Gia Bảo thử một chút, phát hiện sau khi tinh thần lực xâm nhập não bộ của thiên mệnh Âm Dương, phảng phất đi vào trong Hỗn Độn Hồng Mông, không dò xét được sự tồn tại của thần trí Thiên Mệnh Âm Dương Sư, nói: "Không hổ là Thiên Mệnh Âm Dương Sư, thủ đoạn thật là phong phú, ngay cả tinh thần vô hình cũng có thể phá hủy, khiến người khác mở rộng tầm mắt." "Chuyện này khiến cậu cảm thấy mở rộng tâm mắt rồi à? Nếu như tôi thi triển Thuật Âm Dương, vậy chẳng phải là dọa cậu hết hồn hay sao?" Lúc Thiên Mệnh Âm Dương Sư nói chuyện, đột nhiên hai tay ở trước ngực bấm niệm pháp. quyết.
Lập tức, chỉ thấy cơ thể Thiên Mệnh Âm Dương Sư trở nên mờ ảo, như ẩn như hiện trong gió.
Mọi người tại đây bao gồm cả Takasugi Narumi, đều là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, nhao nhao kinh hãi. "Đây là cái gì, thuật ẩn thân? Không đúng, người vô duyên vô. cớ sao có thể ẩn thân?" Lông mày Trần Gia Bảo giật giật, không đợi anh đoán ra, đột nhiên, chỉ cảm thấy phía sau có một chưởng kình hùng mạnh đánh tới.
“Cẩn thận!" Đạm Đài Thái Vũ nhịn không được mở miệng kinh hô.
Cực Phẩm Thần YTác giả: Hoa KhôiTruyện Đô ThịChương 1 Mùa hè nóng bức cùng tiếng còi xe inh ỏi trên đường, lúc này ba chiếc xe cảnh sát đang lao nhanh vun vút đi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng! Chỉ có điều kỳ lạ là, trong một chiếc xe cảnh sát có một nam thanh niên ăn mặc nửa kín nửa hở, kèm theo một nụ cười trên môi cùng cái nhìn lười nhác, khác hẳn với không khí khẩn trương căng thẳng của đồng nghiệp. “Người xưa nói cuộc sống dưới núi này muôn màu muôn vẻ, phụ nữ mỗi người một vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa. Mong rằng người xưa không nói dối mình, bằng không, khi trở về núi, mình sẽ ăn hết chỗ thuốc được luyện từ sen tuyết ngàn năm như ăn kẹo dẻo!” Vừa nghĩ đến viễn cảnh thành phố đâu đâu cũng toàn người đẹp, trong lòng chàng thanh niên bỗng cảm thấy thích thú. Anh ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, với một chiếc áo màu xanh, quần jean và đôi giày vải, ăn mặc nửa kín nửa hở, có chút xuề xòa. Nhưng bù lại là ngoại hình điển trai, đặc biệt là đôi mắt đen láy càng thêm nhanh nhẹn, hoạt bát. Trần Gia Bảo là một đứa trẻ mồ côi, lúc nhỏ… Đột nhiên, không hiểu sao có một luồng cảm giác nguy hiểm từ đáy lòng Trần Gia Bảo dâng lên, đó gần như là phản ứng bản năng của cơ thể, lông tơ toàn thân anh đều dựng lên, tốc độ vô thức chậm lại.Đột nhiên, Thiên Mệnh Âm Dương Sư vốn dĩ đang mê mang, trong mắt lóe lên một tia sắc nhọn, há miệng phun ra một huyết tiễn màu đỏ, đánh thẳng vào cổ họng Trần Gia Bảo. Lần này nảy sinh dị biến, Đạm Đài Thái Vũ hoàn toàn không ngờ tới Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhanh như vậy đã khôi phục bình thường, sợ Trần Gia Bảo sẽ bị thương, dưới sự lo lăng, lập tức nắm chặt chuôi kiếm, muốn tiến lên giúp đỡ. Trân Gia Bảo phản ứng cực nhanh, cùng với việc trước đó chậm lại của ông ta tốc độ, cũng cho anh nhiều thời gian để ứng đối Chỉ thấy đầu ngón tay "Trảm Nhân Kiếm" của Trần Gia Bảo chém xuống, ngăn cản huyết tiễn.Nhưng huyết tiễn nhìn thì nhỏ bé, sức mạnh lại không phải Tầm thường, khiến Trần Gia Bảo lui về sau hơn mười bước, sau khi không ngừng hấp thu hóa giải nguồn sức mạnh này, mới miễn cưỡng ổn định thân thể, kinh ngạc mở miệng nói câu đầu "Ông không trúng chiêu?”Thiên Mệnh Âm Dương Sư có thể ngay trong lúc nguy cấp đột nhiên "tỉnh táo" lại, đồng thời kịp thời b ắn ra một huyết tiễn, vậy cách giải thích duy nhất, chính là Thiên Mệnh Âm Dương Sư vốn dĩ không bị tinh thần của anh tấn công, mà Thiên Mệnh Âm Dương Sư vừa mới mê mang, chắc chắn cũng là cố ý giả vờ lừa để lừa anh. Trong lòng Trần Gia Bảo kinh ngạc không nghĩ cũng biết. Đạm Đài Thái Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy Trần Gia Bảo không sao, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bàn tay ngọc nắm chặt chuôi kiếm vẫn không buông ra, chuẩn bị xông lên phía trước giúp đỡ bất kỳ lúc nào.Giờ phút này, khoé Thiên Mệnh Âm Dương Sư còn mang theo một vệt máu, khuôn mặt lại tái nhợt đi một chút, ông ta lau đi vết máu bên miệng, cười lạnh nói: "Hèn gì có thể dùng một chiêu giế t chết Lôi Ngạo ngay lập tức, tinh thần lực của cậu quả nhiên rất mạnh. Đáng tiếc, mặc dù tôi không có chuyên tu tinh thần lực, nhưng trong hệ thống của Thuật Âm Dương trùng hợp có một phương pháp ứng phó sự tấn công của tinh thân lực, nếu không, e là bây giờ tôi đã chết dưới kiếm của cậu rồi."Thì ra, lúc trước ông ta phát giác ra được bị tinh thần lực của Trần Gia Bảo xâm nhập não bộ, thì ngay lập tức căn đầu lưỡi chảy máu, k1ch thích thần kinh não bộ khôi phục tỉnh táo.Tiếp đó Thiên Mệnh Âm Dương Sư âm thầm vận bí thuật, vây lấy thần trí của mình, cắt đứt sự tấn công tinh thần lực của Trần Gia Bảo, tiếp tục giả bộ làm ra dáng vẻ bị trúng chiêu để lừa Trần Gia Bảo, đồng thời dùng chân khí bao quanh máu trong miệng, muốn nhân cơ hội này giế t chết anh.Nhưng mà Thiên Mệnh Âm Dương Sư không ngờ rằng linh cảm của lại Trân Gia Bảo mạnh mẽ như vậy, sớm đã dự đoán được nguy hiểm, từ đó mà tránh khỏi huyết tiễn của ông ta."Lợi hại lợi hại." Trần Gia Bảo thử một chút, phát hiện sau khi tinh thần lực xâm nhập não bộ của thiên mệnh Âm Dương, phảng phất đi vào trong Hỗn Độn Hồng Mông, không dò xét được sự tồn tại của thần trí Thiên Mệnh Âm Dương Sư, nói: "Không hổ là Thiên Mệnh Âm Dương Sư, thủ đoạn thật là phong phú, ngay cả tinh thần vô hình cũng có thể phá hủy, khiến người khác mở rộng tầm mắt." "Chuyện này khiến cậu cảm thấy mở rộng tâm mắt rồi à? Nếu như tôi thi triển Thuật Âm Dương, vậy chẳng phải là dọa cậu hết hồn hay sao?" Lúc Thiên Mệnh Âm Dương Sư nói chuyện, đột nhiên hai tay ở trước ngực bấm niệm pháp. quyết.Lập tức, chỉ thấy cơ thể Thiên Mệnh Âm Dương Sư trở nên mờ ảo, như ẩn như hiện trong gió.Mọi người tại đây bao gồm cả Takasugi Narumi, đều là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, nhao nhao kinh hãi. "Đây là cái gì, thuật ẩn thân? Không đúng, người vô duyên vô. cớ sao có thể ẩn thân?" Lông mày Trần Gia Bảo giật giật, không đợi anh đoán ra, đột nhiên, chỉ cảm thấy phía sau có một chưởng kình hùng mạnh đánh tới.“Cẩn thận!" Đạm Đài Thái Vũ nhịn không được mở miệng kinh hô.