Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 44

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 44“Chú Minh!”, Lâm Mộng Đình gọi.“Cô là ai?”, Phùng Thiên Minh cảm thấy Lâm Mộng Đình hơi quen mặt.“Tôi tên là Lâm Mộng Đình, vào tiệc mừng thọ của ông nội tôi cách đây vài năm, tôi đã từng gặp ông rồi”.Phùng Thiên Minh sửng sốt, lập tức nhớ ra, ngạc nhiên: “Cô là con gái của Lâm Thu Thanh?”“Đúng vậy”.“Cô đến đây làm gì?”“Tôi muốn xin ông thả bạn tôi ra”.“Ồ?”, Phùng Thiên Minh hỏi: “Ai là bạn của cô?”Lâm Mộng Đình chỉ vào Lý Dục Thần và Mã Sơn: “Cả hai người họ”.Châu Na kinh ngạc, sao cô cả của nhà họ Lâm lại tự dưng chạy tới đây thế?Mối quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Phùng vô cùng khó nói.Cả hai gia tộc đều là thế gia hàng đầu ở thành phố Hòa, hai nhà có hợp tác, cũng có cạnh tranh với nhau.Chẳng lẽ chuyện hôm nay có liên quan đến nhà họ Lâm?Nhưng từ xưa đến giờ nhà họ Lâm chỉ làm kinh doanh hợp pháp, còn ông hai Phùng thiên về thủ đoạn không chính đáng hơn, đáng lý phải không có qua lại mớiđúng.Nghe nói cô cả nhà họ Lâm vẫn còn đi học, trước giờ cũng không can thiệp vào mảng kinh doanh.Một cô nhóc chưa trải sự đời lại có thể giữ nguyên sắc mặt, không kiêu ngạo không tự ti trong trường hợp này.Không hổ danh xuất thân từ gia đình danh giá.Châu Na không thể không khâm phục cô cả Lâm này, thậm chí còn có chút hâm mộ.Nhớ lại hồi ở độ tuổi này, chị ta vẫn còn đang sống cuộc sống khổ cực.Nếu cũng có được xuất thân như thế, sao chị ta có thể chịu khổ nhiều vậy, từ đó phải đi đến bước đường ngày hôm nay.Phùng Thiên Minh không nói gì, biểu cảm trên mặt rất khó lường, ông ta nhìn Lâm Mộng Đình chằm chằm như thể muốn nhìn thấu mục đích của cô.Bỗng nhiên ông ta cười phá lên, nói: “Cô cả nhà họ Lâm đã tới đòi người, sao tôi lại không cho được cơ chứ, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật mà, dù gì tôi cũng phải nể mặt ông cụ Lâm, ở thành phố Hòa có ai dám không nể mặt ông ấy đâu”.Lâm Mộng Đình thở phào: “Cảm ơn chú Minh”.“Có điều”, Phùng Thiên Minh đổi lời: “Tôi nể mặt nhà họ Lâm, thế cô cả Lâm đây có thể nể mặt Phùng Thiên Minh tôi lại hay không?”Lâm Mộng Đình chưa có kinh nghiệm trong những tình huống này, bèn hỏi: “Ông cứ nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được”.Phùng Thiên Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.“Tôi muốn đấu thầu dự án sửa chữa bến xe cũ ở phía nam thành phố, nhưng tôi biết bố cô cũng muốn đấu thầu. Tôi muốn hợp tác với nhà họ Lâm các cô, cả hai cùng nhau thực hiện dự án này”.Lâm Mộng Đình trả lời: “Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào việc kinh doanh của gia tộc, có lẽ ông nên đi trao đổi với bố tôi”.

Chương 44

“Chú Minh!”, Lâm Mộng Đình gọi.

“Cô là ai?”, Phùng Thiên Minh cảm thấy Lâm Mộng Đình hơi quen mặt.

“Tôi tên là Lâm Mộng Đình, vào tiệc mừng thọ của ông nội tôi cách đây vài năm, tôi đã từng gặp ông rồi”.

Phùng Thiên Minh sửng sốt, lập tức nhớ ra, ngạc nhiên: “Cô là con gái của Lâm Thu Thanh?”

“Đúng vậy”.

“Cô đến đây làm gì?”

“Tôi muốn xin ông thả bạn tôi ra”.

“Ồ?”, Phùng Thiên Minh hỏi: “Ai là bạn của cô?”

Lâm Mộng Đình chỉ vào Lý Dục Thần và Mã Sơn: “Cả hai người họ”.

Châu Na kinh ngạc, sao cô cả của nhà họ Lâm lại tự dưng chạy tới đây thế?

Mối quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Phùng vô cùng khó nói.

Cả hai gia tộc đều là thế gia hàng đầu ở thành phố Hòa, hai nhà có hợp tác, cũng có cạnh tranh với nhau.

Chẳng lẽ chuyện hôm nay có liên quan đến nhà họ Lâm?

Nhưng từ xưa đến giờ nhà họ Lâm chỉ làm kinh doanh hợp pháp, còn ông hai Phùng thiên về thủ đoạn không chính đáng hơn, đáng lý phải không có qua lại mới

đúng.

Nghe nói cô cả nhà họ Lâm vẫn còn đi học, trước giờ cũng không can thiệp vào mảng kinh doanh.

Một cô nhóc chưa trải sự đời lại có thể giữ nguyên sắc mặt, không kiêu ngạo không tự ti trong trường hợp này.

Không hổ danh xuất thân từ gia đình danh giá.

Châu Na không thể không khâm phục cô cả Lâm này, thậm chí còn có chút hâm mộ.

Nhớ lại hồi ở độ tuổi này, chị ta vẫn còn đang sống cuộc sống khổ cực.

Nếu cũng có được xuất thân như thế, sao chị ta có thể chịu khổ nhiều vậy, từ đó phải đi đến bước đường ngày hôm nay.

Phùng Thiên Minh không nói gì, biểu cảm trên mặt rất khó lường, ông ta nhìn Lâm Mộng Đình chằm chằm như thể muốn nhìn thấu mục đích của cô.

Bỗng nhiên ông ta cười phá lên, nói: “Cô cả nhà họ Lâm đã tới đòi người, sao tôi lại không cho được cơ chứ, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật mà, dù gì tôi cũng phải nể mặt ông cụ Lâm, ở thành phố Hòa có ai dám không nể mặt ông ấy đâu”.

Lâm Mộng Đình thở phào: “Cảm ơn chú Minh”.

“Có điều”, Phùng Thiên Minh đổi lời: “Tôi nể mặt nhà họ Lâm, thế cô cả Lâm đây có thể nể mặt Phùng Thiên Minh tôi lại hay không?”

Lâm Mộng Đình chưa có kinh nghiệm trong những tình huống này, bèn hỏi: “Ông cứ nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được”.

Phùng Thiên Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.

“Tôi muốn đấu thầu dự án sửa chữa bến xe cũ ở phía nam thành phố, nhưng tôi biết bố cô cũng muốn đấu thầu. Tôi muốn hợp tác với nhà họ Lâm các cô, cả hai cùng nhau thực hiện dự án này”.

Lâm Mộng Đình trả lời: “Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào việc kinh doanh của gia tộc, có lẽ ông nên đi trao đổi với bố tôi”.

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 44“Chú Minh!”, Lâm Mộng Đình gọi.“Cô là ai?”, Phùng Thiên Minh cảm thấy Lâm Mộng Đình hơi quen mặt.“Tôi tên là Lâm Mộng Đình, vào tiệc mừng thọ của ông nội tôi cách đây vài năm, tôi đã từng gặp ông rồi”.Phùng Thiên Minh sửng sốt, lập tức nhớ ra, ngạc nhiên: “Cô là con gái của Lâm Thu Thanh?”“Đúng vậy”.“Cô đến đây làm gì?”“Tôi muốn xin ông thả bạn tôi ra”.“Ồ?”, Phùng Thiên Minh hỏi: “Ai là bạn của cô?”Lâm Mộng Đình chỉ vào Lý Dục Thần và Mã Sơn: “Cả hai người họ”.Châu Na kinh ngạc, sao cô cả của nhà họ Lâm lại tự dưng chạy tới đây thế?Mối quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Phùng vô cùng khó nói.Cả hai gia tộc đều là thế gia hàng đầu ở thành phố Hòa, hai nhà có hợp tác, cũng có cạnh tranh với nhau.Chẳng lẽ chuyện hôm nay có liên quan đến nhà họ Lâm?Nhưng từ xưa đến giờ nhà họ Lâm chỉ làm kinh doanh hợp pháp, còn ông hai Phùng thiên về thủ đoạn không chính đáng hơn, đáng lý phải không có qua lại mớiđúng.Nghe nói cô cả nhà họ Lâm vẫn còn đi học, trước giờ cũng không can thiệp vào mảng kinh doanh.Một cô nhóc chưa trải sự đời lại có thể giữ nguyên sắc mặt, không kiêu ngạo không tự ti trong trường hợp này.Không hổ danh xuất thân từ gia đình danh giá.Châu Na không thể không khâm phục cô cả Lâm này, thậm chí còn có chút hâm mộ.Nhớ lại hồi ở độ tuổi này, chị ta vẫn còn đang sống cuộc sống khổ cực.Nếu cũng có được xuất thân như thế, sao chị ta có thể chịu khổ nhiều vậy, từ đó phải đi đến bước đường ngày hôm nay.Phùng Thiên Minh không nói gì, biểu cảm trên mặt rất khó lường, ông ta nhìn Lâm Mộng Đình chằm chằm như thể muốn nhìn thấu mục đích của cô.Bỗng nhiên ông ta cười phá lên, nói: “Cô cả nhà họ Lâm đã tới đòi người, sao tôi lại không cho được cơ chứ, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật mà, dù gì tôi cũng phải nể mặt ông cụ Lâm, ở thành phố Hòa có ai dám không nể mặt ông ấy đâu”.Lâm Mộng Đình thở phào: “Cảm ơn chú Minh”.“Có điều”, Phùng Thiên Minh đổi lời: “Tôi nể mặt nhà họ Lâm, thế cô cả Lâm đây có thể nể mặt Phùng Thiên Minh tôi lại hay không?”Lâm Mộng Đình chưa có kinh nghiệm trong những tình huống này, bèn hỏi: “Ông cứ nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được”.Phùng Thiên Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.“Tôi muốn đấu thầu dự án sửa chữa bến xe cũ ở phía nam thành phố, nhưng tôi biết bố cô cũng muốn đấu thầu. Tôi muốn hợp tác với nhà họ Lâm các cô, cả hai cùng nhau thực hiện dự án này”.Lâm Mộng Đình trả lời: “Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào việc kinh doanh của gia tộc, có lẽ ông nên đi trao đổi với bố tôi”.

Chương 44