Đây là một căn nhà có gia cảnh cực nghèo, trong nhà chỉ có một cái bàn nhỏ cùng với mấy cái ghế được đan bằng tre. Trên bàn có một ngọn đèn dầu nhỏ đang cháy, tiếng bấc tí tách của ngọn đèn to bằng hạt đậu bập bùng, khiến cho khung cảnh trong phòng lúc sáng lúc tối. Ở giữa nhà có một bà đồng mặc áo lụa đang huơ tay múa chân, miệng rít lên những tiếng gào rú sang sảng, tựa như oan hồn lấy mạng, đôi mắt lạnh như băng nhìn vào thiếu niên nằm trên mặt đất. Thiếu niên này ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nằm trên một chiếc chiếu rơm cũ nát, mặc áo vải thô, mặt hơi dài, hai hàng lông mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, tướng mạo đường đường, da tay của hắn hơi đen, thân hình khôi ngô cao lớn, cuộc sống đi săn quanh năm suốt tháng khiến cho cơ bắp phát triển, trông khá là vai u thịt bắp. Dường như lúc này hắn đang bị bệnh, chìm trong hôn mê, miệng không ngừng rít lên những ngôn ngữ cổ quái, giống như phương ngôn của dân bản xứ khiến người nghe không hiểu. "Phương này... Dương Sóc đã…
Chương 452-1: Do dự (1)
Binh Lâm Thiên HạTác giả: Cao NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngĐây là một căn nhà có gia cảnh cực nghèo, trong nhà chỉ có một cái bàn nhỏ cùng với mấy cái ghế được đan bằng tre. Trên bàn có một ngọn đèn dầu nhỏ đang cháy, tiếng bấc tí tách của ngọn đèn to bằng hạt đậu bập bùng, khiến cho khung cảnh trong phòng lúc sáng lúc tối. Ở giữa nhà có một bà đồng mặc áo lụa đang huơ tay múa chân, miệng rít lên những tiếng gào rú sang sảng, tựa như oan hồn lấy mạng, đôi mắt lạnh như băng nhìn vào thiếu niên nằm trên mặt đất. Thiếu niên này ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nằm trên một chiếc chiếu rơm cũ nát, mặc áo vải thô, mặt hơi dài, hai hàng lông mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, tướng mạo đường đường, da tay của hắn hơi đen, thân hình khôi ngô cao lớn, cuộc sống đi săn quanh năm suốt tháng khiến cho cơ bắp phát triển, trông khá là vai u thịt bắp. Dường như lúc này hắn đang bị bệnh, chìm trong hôn mê, miệng không ngừng rít lên những ngôn ngữ cổ quái, giống như phương ngôn của dân bản xứ khiến người nghe không hiểu. "Phương này... Dương Sóc đã… Ngoài thành Vũ Xương Từ Thứ đưa Lỗ Túc lên thuyền, Từ Thứ chắp tay cười nói:- Hy vọng sau khi Tử Kính xin chỉ thị Ngô hầu sớm ngày trở lại, chúng ta rất mong được gặp lại Tử Kính, tới lúc đó hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau nâng chén rượu ngon.Lỗ Túc chỉ miễn cưỡng cười cười:- Ta sẽ làm hết sức!- Tử Kính, bảo trọng!Con thuyền xuất phát dần dần rời khỏi bến tàu thành Vũ Xương, Lỗ Túc đứng ở đầu thuyền, kinh ngạc nhìn nước Trường Giang cuồn cuộn chảy, cảm xúc không khỏi có chút hồi hộp, ông không biết nên bẩm báo với Ngô hầu như thế nào khi trở về đây, Giang Đông có thể chịu đựng được nỗi đau khổ khi mất đi quận Kỳ Xuân và quận Dự Chương sao?Nhưng chúng trên thực tế đã bị quân Kinh Châu chiếm lĩnh, ngoại trừ thừa nhận sự thật, Giang Đông còn có thể đoạt trở về được sao?Lỗ Túc chịu không nổi sóng nước, ông muốn la to thật to, để giải phóng nỗi phẫn uất ở trong nội tâm của mình.Ngay tại Lỗ Túc rời khỏi Vũ Xương trở về Giang Đông, thế cục ở đất Ba Thục cũng đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, bất kể là sĩ phu ở Đông Châu hay là phe phái bản thổ đều cảm nhận được uy h**p đến từ phía ngoài, loại uy h**p này bắt đầu từ lúc quân Tào xuôi nam.Lưu Chương rất là khủng hoảng, phái Pháp Chính đi sứ đến quân Tào, mục đích muốn biết ý của Tào Tháo, tuy rằng Tào Tháo chiến bại ở trận Xích Bích nhưng cũng không thể tiêu trừ nỗi bất an trong lòng Lưu Chương. Lưu Cảnh mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi khiến y cảm thấy vô cùng bất an, y nhanh chóng xây dựng một hàng rào tre ngăn cách ở phía Đông.Mà lúc này đây, Lưu Bị hướng y biểu đạt tâm nguyện để hai nhà liên hợp đối phó của Lưu Cảnh, đề nghị của Lưu Bị được các sĩ phu bản địa Ba Thục ủng hộ, Lưu Chương đã được vu nữ cổ động, cuối cùng cũng quyết định liên hợp với Lưu Bị, đồng thời đối phó Lưu Cảnh.Tuy nhiên Lưu Chương cũng không phải một người có chủ kiến, y ý chí không đủ kiên định, tính cách yếu đuối, dễ dàng bị người bên ngoài kích động. Đây chính là khuyết điểm chí mạng của một quân chủ cầm quyền một nước, điều này cũng khiến Lưu Chương không ít lầ rước họa vào thân.Năm Trung Bình thứ năm, Lưu Yên lại yêu cầu Hán Linh Đế thiết lập Châu Mục có quân chính quyền to làm tổng quản các nơi, mình đảm nhiệm Ích Châu Mục. Sau đó là Lưu Chương đứa con thứ ba của Lưu Yên làm Phụng Xa Đô úy bị triều đình phái chiếu dụ Lưu Yên, Lưu Yên liền giữ y lại không cho trở về trong triều.Mấy năm sau ở bên trong cuộc biến loạn Lý Thôi, đứa con cả và con thứ của Lưu Yên bị giết, Lưu Yên phẫn hận bệnh mà chết, Lưu Chương liền tiếp nhận chức vụ Ích Châu Mục của phụ thân, đến nay đã có mười lăm năm.Lưu Chương tuổi đã gần năm mươi, dáng người bậc trung, nhiều năm ăn ngon mặc đẹp khiến cho hình thể y hơi béo, một đôi mắt dài nhỏ luôn lóe ra ánh mắt đầy nghi ngờ. Lưu Chương không có dã tâm gì, mong ước lớn nhất của y chính là muốn được sống cuộc sống phú quý như trong gần hai mươi năm qua, chỉ cần như vậy là y đã thấy thỏa mãn lắm rồi.Ở trong Nha nội Thành Đô, Lưu Chương ngồi ở trên giường bạch ngọc nạm vàng rộng rãi, híp mắt nghe Biệt Giá Trương Tùng báo cáo.Trương Tùng là người bản địa sinh ra ở Thành Đô, gã cũng là lãnh tụ của phái các sĩ phu bản địa, gã biết rõ Lưu Chương không có khả năng bảo vệ nổi cơ nghiệp này nữa rồi. Khi ở phía nam ổn định Lưu Chương còn có thể bảo vệ địa vị, nhưng từ lúc quân Tào xuôi nam, phá vỡ sự cân bằng giữa các thế lực, thời đại tranh bá vùng phía nam đã bắt đầu nổ ra Ba Thục đã dần dần không giữ được nữa rồi.Lúc này, mỗi người đều muốn lựa chọn vị trí mình, Trương Tùng làm lãnh tụ của Ba Thục phái, tự nhiên sẽ bài xích với kẻ đứng đầu Kinh Châu là Lưu Cảnh, mà gã lại rất có thiện cảm với Lưu Bị, cực lực ủng hộ Lưu Bị nhập Thục.- Vi thần nhận được tin tức, quân đội của Lưu Cảnh đã tập kích huyện Tỷ Quy. Rõ ràng, Lưu Cảnh là chuẩn bị tiến công Ba Thục rồi, thần rất lo lắng sợ là Bàng Thái Thú sẽ ám trợ quân Kinh Châu, thần đề nghị dời Bàng Hi, tăng mạnh quân số phòng ngự Đông quận.Sau một lúc lâu, Lưu Chương mới chậm rãi hỏi:- Ngươi nói là, Bàng Hi và Lưu Cảnh cấu kết với nhau?- Vi thần không dám nói như vậy, nhưng Lưu Cảnh càng lúc càng hợp lòng dân ở vùng Đông Châu, nếu Châu Mục không sớm kịp khống chế thế lực ở Đông Chây, e là Ích Châu sẽ loạn.Lưu Chương tuy rằng không phải một người hùng tài đại lược, nhưng y cũng coi như là người có trí lực bình thường, mười mấy năm qua, sĩ phu ở Đông Châu đều dâng tấu tố tội phái Ba Thục áp bách bọn họ, còn phái Ba Thục thì lại nói sĩ phu Đông Châu xâm hại ích lợi của dân Thục, lỗ tai của Lưu Chương đã nghe đến chai cả rồi.Lúc này Trương Tùng nhắc nhở y chú ý phòng ngự Lưu Cảnh, nhưng mũi kiếm của Trương Tùng lại chỉ về phía Bàng Hi, điều này làm cho Lưu Chương có chút buồn phiền.Y nhịn xuống không vui nói:- Dã tâm của Lưu Cảnh ta biết rằng, ta sẽ suy xét nên phòng ngự hắn như thế nào cho tốt, nhưng chuyện cần gấp hiện tại chính là hy vọng Ba Thục sẽ không có nội loạn, mọi người phải nhất trí đối ngoại, đây mới là vấn đề ta quan tâm nhất.Trương Tùng thấy Lưu Chương hiểu lầm ý của mình, Lưu Chương lại ngáp thật to, không không nhịn được phải nói:- Đã đến giữa trưa, ta có chút mệt, có chuyện gì ngày mai hẵng nói sau!Trương Tùng bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy cáo từ, thấy gã đi xa, Lưu Chương không khỏi lạnh hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:- Trở về Hậu trạch.Vài tên tùy tùng tâm phúc vây quanh Lưu Chương hộ vệ y đi về tòa nhà phía sau, tiến về phía Văn Hương Viện, Viện tử này tuy cũng gọi là Viện, nhưng kỳ thật phải tương đương với cung điện, là khu kiến trúc do hơn mười tòa lâu đài đình các tạo thành. Nơi này chính là nơi ở của tiểu thiếp mà Lưu CHương sủng ái nhất, Vân thị. Vân thị là tên mụ của Ngọc Trúc, dáng người nhỏ cao, da thịt trắng nõn nà như ngọc, vì thế mọi người mới gọi nàng là Ngọc Trúc cơ. Lưu Chương thê thiếp rất nhiều, Ngọc Trúc cơ gả cho Lưu Chương đã hai năm, tuy rằng còn chưa sinh được quí tử nào, nhưng độ sủng ái của Lưu Chương đối với nàng không giảm chút nào.Vân thị tuổi chừng hai mươi, là con gái nhỏ của thương nhân Vân Thiệu, cực kỳ kiều mỵ lại giỏi trường thuật phòng the, khiến Lưu Cảnh thần hồn điên đảo, không chỉ sủng ái nàng nhất mà còn ban quan cao tước dày cho huynh trưởng và phụ thân của nàng. Đồng thời đem mảnh đất rộng năm trăm mẫu vuông ở bên ngoài Thành Đô ban tặng cho phụ thân nàng.Cho nên tại Thành Đô hai năm qua đã lưu hành một câu vè dân gian:“Thay vì đọc vạn quyển sách.Không bằng sinh nữ như Ngọc Trúc.”Vân thị sớm đã nghe nói Lưu Chương sẽ đến đây nên đã trang điểm lộng lẫy, dẫn dắt một đám nha hoàn chờ đợi ở cửa, vừa thấy bóng dáng của Lưu Chương xuất hiện, nàng lập tức quỳ xuống đất nghênh đón, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:- Nô tì Ngọc Cơ cung nghênh tướng quân!
Ngoài thành Vũ Xương Từ Thứ đưa Lỗ Túc lên thuyền, Từ Thứ chắp tay cười nói:
- Hy vọng sau khi Tử Kính xin chỉ thị Ngô hầu sớm ngày trở lại, chúng ta rất mong được gặp lại Tử Kính, tới lúc đó hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau nâng chén rượu ngon.
Lỗ Túc chỉ miễn cưỡng cười cười:
- Ta sẽ làm hết sức!
- Tử Kính, bảo trọng!
Con thuyền xuất phát dần dần rời khỏi bến tàu thành Vũ Xương, Lỗ Túc đứng ở đầu thuyền, kinh ngạc nhìn nước Trường Giang cuồn cuộn chảy, cảm xúc không khỏi có chút hồi hộp, ông không biết nên bẩm báo với Ngô hầu như thế nào khi trở về đây, Giang Đông có thể chịu đựng được nỗi đau khổ khi mất đi quận Kỳ Xuân và quận Dự Chương sao?
Nhưng chúng trên thực tế đã bị quân Kinh Châu chiếm lĩnh, ngoại trừ thừa nhận sự thật, Giang Đông còn có thể đoạt trở về được sao?
Lỗ Túc chịu không nổi sóng nước, ông muốn la to thật to, để giải phóng nỗi phẫn uất ở trong nội tâm của mình.
Ngay tại Lỗ Túc rời khỏi Vũ Xương trở về Giang Đông, thế cục ở đất Ba Thục cũng đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, bất kể là sĩ phu ở Đông Châu hay là phe phái bản thổ đều cảm nhận được uy h**p đến từ phía ngoài, loại uy h**p này bắt đầu từ lúc quân Tào xuôi nam.
Lưu Chương rất là khủng hoảng, phái Pháp Chính đi sứ đến quân Tào, mục đích muốn biết ý của Tào Tháo, tuy rằng Tào Tháo chiến bại ở trận Xích Bích nhưng cũng không thể tiêu trừ nỗi bất an trong lòng Lưu Chương. Lưu Cảnh mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi khiến y cảm thấy vô cùng bất an, y nhanh chóng xây dựng một hàng rào tre ngăn cách ở phía Đông.
Mà lúc này đây, Lưu Bị hướng y biểu đạt tâm nguyện để hai nhà liên hợp đối phó của Lưu Cảnh, đề nghị của Lưu Bị được các sĩ phu bản địa Ba Thục ủng hộ, Lưu Chương đã được vu nữ cổ động, cuối cùng cũng quyết định liên hợp với Lưu Bị, đồng thời đối phó Lưu Cảnh.
Tuy nhiên Lưu Chương cũng không phải một người có chủ kiến, y ý chí không đủ kiên định, tính cách yếu đuối, dễ dàng bị người bên ngoài kích động. Đây chính là khuyết điểm chí mạng của một quân chủ cầm quyền một nước, điều này cũng khiến Lưu Chương không ít lầ rước họa vào thân.
Năm Trung Bình thứ năm, Lưu Yên lại yêu cầu Hán Linh Đế thiết lập Châu Mục có quân chính quyền to làm tổng quản các nơi, mình đảm nhiệm Ích Châu Mục. Sau đó là Lưu Chương đứa con thứ ba của Lưu Yên làm Phụng Xa Đô úy bị triều đình phái chiếu dụ Lưu Yên, Lưu Yên liền giữ y lại không cho trở về trong triều.
Mấy năm sau ở bên trong cuộc biến loạn Lý Thôi, đứa con cả và con thứ của Lưu Yên bị giết, Lưu Yên phẫn hận bệnh mà chết, Lưu Chương liền tiếp nhận chức vụ Ích Châu Mục của phụ thân, đến nay đã có mười lăm năm.
Lưu Chương tuổi đã gần năm mươi, dáng người bậc trung, nhiều năm ăn ngon mặc đẹp khiến cho hình thể y hơi béo, một đôi mắt dài nhỏ luôn lóe ra ánh mắt đầy nghi ngờ. Lưu Chương không có dã tâm gì, mong ước lớn nhất của y chính là muốn được sống cuộc sống phú quý như trong gần hai mươi năm qua, chỉ cần như vậy là y đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Ở trong Nha nội Thành Đô, Lưu Chương ngồi ở trên giường bạch ngọc nạm vàng rộng rãi, híp mắt nghe Biệt Giá Trương Tùng báo cáo.
Trương Tùng là người bản địa sinh ra ở Thành Đô, gã cũng là lãnh tụ của phái các sĩ phu bản địa, gã biết rõ Lưu Chương không có khả năng bảo vệ nổi cơ nghiệp này nữa rồi. Khi ở phía nam ổn định Lưu Chương còn có thể bảo vệ địa vị, nhưng từ lúc quân Tào xuôi nam, phá vỡ sự cân bằng giữa các thế lực, thời đại tranh bá vùng phía nam đã bắt đầu nổ ra Ba Thục đã dần dần không giữ được nữa rồi.
Lúc này, mỗi người đều muốn lựa chọn vị trí mình, Trương Tùng làm lãnh tụ của Ba Thục phái, tự nhiên sẽ bài xích với kẻ đứng đầu Kinh Châu là Lưu Cảnh, mà gã lại rất có thiện cảm với Lưu Bị, cực lực ủng hộ Lưu Bị nhập Thục.
- Vi thần nhận được tin tức, quân đội của Lưu Cảnh đã tập kích huyện Tỷ Quy. Rõ ràng, Lưu Cảnh là chuẩn bị tiến công Ba Thục rồi, thần rất lo lắng sợ là Bàng Thái Thú sẽ ám trợ quân Kinh Châu, thần đề nghị dời Bàng Hi, tăng mạnh quân số phòng ngự Đông quận.
Sau một lúc lâu, Lưu Chương mới chậm rãi hỏi:
- Ngươi nói là, Bàng Hi và Lưu Cảnh cấu kết với nhau?
- Vi thần không dám nói như vậy, nhưng Lưu Cảnh càng lúc càng hợp lòng dân ở vùng Đông Châu, nếu Châu Mục không sớm kịp khống chế thế lực ở Đông Chây, e là Ích Châu sẽ loạn.
Lưu Chương tuy rằng không phải một người hùng tài đại lược, nhưng y cũng coi như là người có trí lực bình thường, mười mấy năm qua, sĩ phu ở Đông Châu đều dâng tấu tố tội phái Ba Thục áp bách bọn họ, còn phái Ba Thục thì lại nói sĩ phu Đông Châu xâm hại ích lợi của dân Thục, lỗ tai của Lưu Chương đã nghe đến chai cả rồi.
Lúc này Trương Tùng nhắc nhở y chú ý phòng ngự Lưu Cảnh, nhưng mũi kiếm của Trương Tùng lại chỉ về phía Bàng Hi, điều này làm cho Lưu Chương có chút buồn phiền.
Y nhịn xuống không vui nói:
- Dã tâm của Lưu Cảnh ta biết rằng, ta sẽ suy xét nên phòng ngự hắn như thế nào cho tốt, nhưng chuyện cần gấp hiện tại chính là hy vọng Ba Thục sẽ không có nội loạn, mọi người phải nhất trí đối ngoại, đây mới là vấn đề ta quan tâm nhất.
Trương Tùng thấy Lưu Chương hiểu lầm ý của mình, Lưu Chương lại ngáp thật to, không không nhịn được phải nói:
- Đã đến giữa trưa, ta có chút mệt, có chuyện gì ngày mai hẵng nói sau!
Trương Tùng bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy cáo từ, thấy gã đi xa, Lưu Chương không khỏi lạnh hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:
- Trở về Hậu trạch.
Vài tên tùy tùng tâm phúc vây quanh Lưu Chương hộ vệ y đi về tòa nhà phía sau, tiến về phía Văn Hương Viện, Viện tử này tuy cũng gọi là Viện, nhưng kỳ thật phải tương đương với cung điện, là khu kiến trúc do hơn mười tòa lâu đài đình các tạo thành. Nơi này chính là nơi ở của tiểu thiếp mà Lưu CHương sủng ái nhất, Vân thị. Vân thị là tên mụ của Ngọc Trúc, dáng người nhỏ cao, da thịt trắng nõn nà như ngọc, vì thế mọi người mới gọi nàng là Ngọc Trúc cơ. Lưu Chương thê thiếp rất nhiều, Ngọc Trúc cơ gả cho Lưu Chương đã hai năm, tuy rằng còn chưa sinh được quí tử nào, nhưng độ sủng ái của Lưu Chương đối với nàng không giảm chút nào.
Vân thị tuổi chừng hai mươi, là con gái nhỏ của thương nhân Vân Thiệu, cực kỳ kiều mỵ lại giỏi trường thuật phòng the, khiến Lưu Cảnh thần hồn điên đảo, không chỉ sủng ái nàng nhất mà còn ban quan cao tước dày cho huynh trưởng và phụ thân của nàng. Đồng thời đem mảnh đất rộng năm trăm mẫu vuông ở bên ngoài Thành Đô ban tặng cho phụ thân nàng.
Cho nên tại Thành Đô hai năm qua đã lưu hành một câu vè dân gian:
“Thay vì đọc vạn quyển sách.
Không bằng sinh nữ như Ngọc Trúc.”
Vân thị sớm đã nghe nói Lưu Chương sẽ đến đây nên đã trang điểm lộng lẫy, dẫn dắt một đám nha hoàn chờ đợi ở cửa, vừa thấy bóng dáng của Lưu Chương xuất hiện, nàng lập tức quỳ xuống đất nghênh đón, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:
- Nô tì Ngọc Cơ cung nghênh tướng quân!
Binh Lâm Thiên HạTác giả: Cao NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngĐây là một căn nhà có gia cảnh cực nghèo, trong nhà chỉ có một cái bàn nhỏ cùng với mấy cái ghế được đan bằng tre. Trên bàn có một ngọn đèn dầu nhỏ đang cháy, tiếng bấc tí tách của ngọn đèn to bằng hạt đậu bập bùng, khiến cho khung cảnh trong phòng lúc sáng lúc tối. Ở giữa nhà có một bà đồng mặc áo lụa đang huơ tay múa chân, miệng rít lên những tiếng gào rú sang sảng, tựa như oan hồn lấy mạng, đôi mắt lạnh như băng nhìn vào thiếu niên nằm trên mặt đất. Thiếu niên này ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nằm trên một chiếc chiếu rơm cũ nát, mặc áo vải thô, mặt hơi dài, hai hàng lông mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, tướng mạo đường đường, da tay của hắn hơi đen, thân hình khôi ngô cao lớn, cuộc sống đi săn quanh năm suốt tháng khiến cho cơ bắp phát triển, trông khá là vai u thịt bắp. Dường như lúc này hắn đang bị bệnh, chìm trong hôn mê, miệng không ngừng rít lên những ngôn ngữ cổ quái, giống như phương ngôn của dân bản xứ khiến người nghe không hiểu. "Phương này... Dương Sóc đã… Ngoài thành Vũ Xương Từ Thứ đưa Lỗ Túc lên thuyền, Từ Thứ chắp tay cười nói:- Hy vọng sau khi Tử Kính xin chỉ thị Ngô hầu sớm ngày trở lại, chúng ta rất mong được gặp lại Tử Kính, tới lúc đó hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau nâng chén rượu ngon.Lỗ Túc chỉ miễn cưỡng cười cười:- Ta sẽ làm hết sức!- Tử Kính, bảo trọng!Con thuyền xuất phát dần dần rời khỏi bến tàu thành Vũ Xương, Lỗ Túc đứng ở đầu thuyền, kinh ngạc nhìn nước Trường Giang cuồn cuộn chảy, cảm xúc không khỏi có chút hồi hộp, ông không biết nên bẩm báo với Ngô hầu như thế nào khi trở về đây, Giang Đông có thể chịu đựng được nỗi đau khổ khi mất đi quận Kỳ Xuân và quận Dự Chương sao?Nhưng chúng trên thực tế đã bị quân Kinh Châu chiếm lĩnh, ngoại trừ thừa nhận sự thật, Giang Đông còn có thể đoạt trở về được sao?Lỗ Túc chịu không nổi sóng nước, ông muốn la to thật to, để giải phóng nỗi phẫn uất ở trong nội tâm của mình.Ngay tại Lỗ Túc rời khỏi Vũ Xương trở về Giang Đông, thế cục ở đất Ba Thục cũng đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, bất kể là sĩ phu ở Đông Châu hay là phe phái bản thổ đều cảm nhận được uy h**p đến từ phía ngoài, loại uy h**p này bắt đầu từ lúc quân Tào xuôi nam.Lưu Chương rất là khủng hoảng, phái Pháp Chính đi sứ đến quân Tào, mục đích muốn biết ý của Tào Tháo, tuy rằng Tào Tháo chiến bại ở trận Xích Bích nhưng cũng không thể tiêu trừ nỗi bất an trong lòng Lưu Chương. Lưu Cảnh mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi khiến y cảm thấy vô cùng bất an, y nhanh chóng xây dựng một hàng rào tre ngăn cách ở phía Đông.Mà lúc này đây, Lưu Bị hướng y biểu đạt tâm nguyện để hai nhà liên hợp đối phó của Lưu Cảnh, đề nghị của Lưu Bị được các sĩ phu bản địa Ba Thục ủng hộ, Lưu Chương đã được vu nữ cổ động, cuối cùng cũng quyết định liên hợp với Lưu Bị, đồng thời đối phó Lưu Cảnh.Tuy nhiên Lưu Chương cũng không phải một người có chủ kiến, y ý chí không đủ kiên định, tính cách yếu đuối, dễ dàng bị người bên ngoài kích động. Đây chính là khuyết điểm chí mạng của một quân chủ cầm quyền một nước, điều này cũng khiến Lưu Chương không ít lầ rước họa vào thân.Năm Trung Bình thứ năm, Lưu Yên lại yêu cầu Hán Linh Đế thiết lập Châu Mục có quân chính quyền to làm tổng quản các nơi, mình đảm nhiệm Ích Châu Mục. Sau đó là Lưu Chương đứa con thứ ba của Lưu Yên làm Phụng Xa Đô úy bị triều đình phái chiếu dụ Lưu Yên, Lưu Yên liền giữ y lại không cho trở về trong triều.Mấy năm sau ở bên trong cuộc biến loạn Lý Thôi, đứa con cả và con thứ của Lưu Yên bị giết, Lưu Yên phẫn hận bệnh mà chết, Lưu Chương liền tiếp nhận chức vụ Ích Châu Mục của phụ thân, đến nay đã có mười lăm năm.Lưu Chương tuổi đã gần năm mươi, dáng người bậc trung, nhiều năm ăn ngon mặc đẹp khiến cho hình thể y hơi béo, một đôi mắt dài nhỏ luôn lóe ra ánh mắt đầy nghi ngờ. Lưu Chương không có dã tâm gì, mong ước lớn nhất của y chính là muốn được sống cuộc sống phú quý như trong gần hai mươi năm qua, chỉ cần như vậy là y đã thấy thỏa mãn lắm rồi.Ở trong Nha nội Thành Đô, Lưu Chương ngồi ở trên giường bạch ngọc nạm vàng rộng rãi, híp mắt nghe Biệt Giá Trương Tùng báo cáo.Trương Tùng là người bản địa sinh ra ở Thành Đô, gã cũng là lãnh tụ của phái các sĩ phu bản địa, gã biết rõ Lưu Chương không có khả năng bảo vệ nổi cơ nghiệp này nữa rồi. Khi ở phía nam ổn định Lưu Chương còn có thể bảo vệ địa vị, nhưng từ lúc quân Tào xuôi nam, phá vỡ sự cân bằng giữa các thế lực, thời đại tranh bá vùng phía nam đã bắt đầu nổ ra Ba Thục đã dần dần không giữ được nữa rồi.Lúc này, mỗi người đều muốn lựa chọn vị trí mình, Trương Tùng làm lãnh tụ của Ba Thục phái, tự nhiên sẽ bài xích với kẻ đứng đầu Kinh Châu là Lưu Cảnh, mà gã lại rất có thiện cảm với Lưu Bị, cực lực ủng hộ Lưu Bị nhập Thục.- Vi thần nhận được tin tức, quân đội của Lưu Cảnh đã tập kích huyện Tỷ Quy. Rõ ràng, Lưu Cảnh là chuẩn bị tiến công Ba Thục rồi, thần rất lo lắng sợ là Bàng Thái Thú sẽ ám trợ quân Kinh Châu, thần đề nghị dời Bàng Hi, tăng mạnh quân số phòng ngự Đông quận.Sau một lúc lâu, Lưu Chương mới chậm rãi hỏi:- Ngươi nói là, Bàng Hi và Lưu Cảnh cấu kết với nhau?- Vi thần không dám nói như vậy, nhưng Lưu Cảnh càng lúc càng hợp lòng dân ở vùng Đông Châu, nếu Châu Mục không sớm kịp khống chế thế lực ở Đông Chây, e là Ích Châu sẽ loạn.Lưu Chương tuy rằng không phải một người hùng tài đại lược, nhưng y cũng coi như là người có trí lực bình thường, mười mấy năm qua, sĩ phu ở Đông Châu đều dâng tấu tố tội phái Ba Thục áp bách bọn họ, còn phái Ba Thục thì lại nói sĩ phu Đông Châu xâm hại ích lợi của dân Thục, lỗ tai của Lưu Chương đã nghe đến chai cả rồi.Lúc này Trương Tùng nhắc nhở y chú ý phòng ngự Lưu Cảnh, nhưng mũi kiếm của Trương Tùng lại chỉ về phía Bàng Hi, điều này làm cho Lưu Chương có chút buồn phiền.Y nhịn xuống không vui nói:- Dã tâm của Lưu Cảnh ta biết rằng, ta sẽ suy xét nên phòng ngự hắn như thế nào cho tốt, nhưng chuyện cần gấp hiện tại chính là hy vọng Ba Thục sẽ không có nội loạn, mọi người phải nhất trí đối ngoại, đây mới là vấn đề ta quan tâm nhất.Trương Tùng thấy Lưu Chương hiểu lầm ý của mình, Lưu Chương lại ngáp thật to, không không nhịn được phải nói:- Đã đến giữa trưa, ta có chút mệt, có chuyện gì ngày mai hẵng nói sau!Trương Tùng bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy cáo từ, thấy gã đi xa, Lưu Chương không khỏi lạnh hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:- Trở về Hậu trạch.Vài tên tùy tùng tâm phúc vây quanh Lưu Chương hộ vệ y đi về tòa nhà phía sau, tiến về phía Văn Hương Viện, Viện tử này tuy cũng gọi là Viện, nhưng kỳ thật phải tương đương với cung điện, là khu kiến trúc do hơn mười tòa lâu đài đình các tạo thành. Nơi này chính là nơi ở của tiểu thiếp mà Lưu CHương sủng ái nhất, Vân thị. Vân thị là tên mụ của Ngọc Trúc, dáng người nhỏ cao, da thịt trắng nõn nà như ngọc, vì thế mọi người mới gọi nàng là Ngọc Trúc cơ. Lưu Chương thê thiếp rất nhiều, Ngọc Trúc cơ gả cho Lưu Chương đã hai năm, tuy rằng còn chưa sinh được quí tử nào, nhưng độ sủng ái của Lưu Chương đối với nàng không giảm chút nào.Vân thị tuổi chừng hai mươi, là con gái nhỏ của thương nhân Vân Thiệu, cực kỳ kiều mỵ lại giỏi trường thuật phòng the, khiến Lưu Cảnh thần hồn điên đảo, không chỉ sủng ái nàng nhất mà còn ban quan cao tước dày cho huynh trưởng và phụ thân của nàng. Đồng thời đem mảnh đất rộng năm trăm mẫu vuông ở bên ngoài Thành Đô ban tặng cho phụ thân nàng.Cho nên tại Thành Đô hai năm qua đã lưu hành một câu vè dân gian:“Thay vì đọc vạn quyển sách.Không bằng sinh nữ như Ngọc Trúc.”Vân thị sớm đã nghe nói Lưu Chương sẽ đến đây nên đã trang điểm lộng lẫy, dẫn dắt một đám nha hoàn chờ đợi ở cửa, vừa thấy bóng dáng của Lưu Chương xuất hiện, nàng lập tức quỳ xuống đất nghênh đón, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:- Nô tì Ngọc Cơ cung nghênh tướng quân!