Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 145
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 145Trần Văn Học thở dài: “Thôi xong, thôi xong! Lần này xong đời thật rồi! Vốn dĩ tôi còn mong chờ có thể trở nên nổi bật trong nhà nhờ vào lần này, hiện tại, ngay cả tính mạng cũng không thể giữ được. Chú Cố…”Anh ta gọi ông lão: “Chú Cố chạy mau, mặc kệ cháu! Chú quay về nói với mẹ cháu là cháu bất hiếu, không thể làm cho mẹ tự hào”.“Cố Ngôn Châu tôi là người tham sống sợ chết thế à?”, ông lão nói: “Cậu chủ đừng sợ, đám chó này không có thật, chúng chỉ có thể ăn mòn linh hồn thôi, không thể làm tổn thương cơ thể thật. Cậu ổn định lại tâm trí của mình bằng phương pháp hít-thở mà tôi đã dạy, chỉ cần trong lòng vẫn còn tồn tại chính niệm, khí tức toàn thân mạnh mẽ, chúng sẽ không thể làm tổn thương cậu”.Nghe ông ta nói thế, Trần Văn Học như bừng tỉnh, vội vàng đứng vững, hai chân hơi tách ra, ưỡn ngực thẳng lưng.Anh ta kéo Lý Dục Thần nói: “Anh làm theo tôi, có lẽ sẽ có tác dụng, chú ý đến hơi thở của tôi”.Lý Dục Thần biết rất rõ làm vậy hoàn toàn vô ích.Nhưng cậu chủ này là một người tốt bụng, đến lúc này rồi mà vẫn có thể nghĩ cho người khác.Cố Ngôn Châu mặt mày căng thẳng, ông ta bước theo hình bát quái, hai tay không ngừng đan vào nhau, quần áo trên người tung bay dù không có gió, mắt nhìn chằm chằm vào những bóng ma lơ lửng và Kampot đang ở chính giữa những bóng ma.Đột nhiên có một khuôn mặt há miệng ra để lộ hàng răng trắng bóng, lao thẳng đến chỗ Cố Ngôn Châu.Bàn tay Cố Ngôn Châu dùng sức, nội kình phóng ra ngoài, một chưởng đánh vào bóng ma mặt người kia.Bóng ma mặt người đó bị ông ta đánh lui nhưng vẫn nghiến răng há miệng trong không trung.Một khuôn mặt khác lập tức lao đến.Cố Ngôn Châu lại đánh một chưởng ra.Khuôn mặt người này cũng bị đánh lùi.Cố Ngôn Châu tiến lên trước một bước, định thừa cơ tiến vào trong đám bóng ma để tấn công Kampot.Thế nhưng ngay lúc này một tiếng kêu quái dị vang lên, những mặt người đó lao về phía Cố Ngôn Châu.Cố Ngôn Châu trái đánh phải chặn đám bóng ma lại, chặn bóng ma mặt quỷ bên ngoài thân để đề phòng chúng bổ vào mặt hoặc ngực.Mặt quỷ ngày càng nhiều, sắc mặt Cố Ngôn Châu ngày càng nghiêm trọng, thân pháp cũng dần chậm lại.Ông ta biết rõ cứ tiếp tục thế này, khi nội lực của ông ta cạn kiệt chắc chắn sẽ bị mặt người này nuốt lấy.Những thứ này sẽ gặm nhấm linh hồn của ông ta, lúc đó ông ta sẽ biến thành một cái xác khô.Cách duy nhất là tự kích nổ chân khí, kích hoạt công năng Nhất Giáp Tử để mở đường, hạ gục Kampot thì những oan hồn này sẽ không tấn công nữa và tự tiêu tan.Dĩ nhiên hậu quả của việc làm thế là ông ta sẽ tiêu hao hết công lực, từ nay về sau sẽ trở thành người bình thường, hoặc nghiêm trọng hơn có thể bị đứt gân mạch mà chết.“Cậu chủ, tôi không thể tiếp tục được nữa, nếu có thể ra khỏi đây, xin cậu chủ hãy nói với ông chủ, kiếp sau Cố Ngôn Châu tôi sẽ báo đáp lại ân tình của nhà họ Trần”.Nói rồi ông ta vung mạnh hai cánh tay lên, dùng hết sức đánh ra hai chưởng ép mặt quỷ ngay trước mặt lùi về sau.
Chương 145
Trần Văn Học thở dài: “Thôi xong, thôi xong! Lần này xong đời thật rồi! Vốn dĩ tôi còn mong chờ có thể trở nên nổi bật trong nhà nhờ vào lần này, hiện tại, ngay cả tính mạng cũng không thể giữ được. Chú Cố…”
Anh ta gọi ông lão: “Chú Cố chạy mau, mặc kệ cháu! Chú quay về nói với mẹ cháu là cháu bất hiếu, không thể làm cho mẹ tự hào”.
“Cố Ngôn Châu tôi là người tham sống sợ chết thế à?”, ông lão nói: “Cậu chủ đừng sợ, đám chó này không có thật, chúng chỉ có thể ăn mòn linh hồn thôi, không thể làm tổn thương cơ thể thật. Cậu ổn định lại tâm trí của mình bằng phương pháp hít-thở mà tôi đã dạy, chỉ cần trong lòng vẫn còn tồn tại chính niệm, khí tức toàn thân mạnh mẽ, chúng sẽ không thể làm tổn thương cậu”.
Nghe ông ta nói thế, Trần Văn Học như bừng tỉnh, vội vàng đứng vững, hai chân hơi tách ra, ưỡn ngực thẳng lưng.
Anh ta kéo Lý Dục Thần nói: “Anh làm theo tôi, có lẽ sẽ có tác dụng, chú ý đến hơi thở của tôi”.
Lý Dục Thần biết rất rõ làm vậy hoàn toàn vô ích.
Nhưng cậu chủ này là một người tốt bụng, đến lúc này rồi mà vẫn có thể nghĩ cho người khác.
Cố Ngôn Châu mặt mày căng thẳng, ông ta bước theo hình bát quái, hai tay không ngừng đan vào nhau, quần áo trên người tung bay dù không có gió, mắt nhìn chằm chằm vào những bóng ma lơ lửng và Kampot đang ở chính giữa những bóng ma.
Đột nhiên có một khuôn mặt há miệng ra để lộ hàng răng trắng bóng, lao thẳng đến chỗ Cố Ngôn Châu.
Bàn tay Cố Ngôn Châu dùng sức, nội kình phóng ra ngoài, một chưởng đánh vào bóng ma mặt người kia.
Bóng ma mặt người đó bị ông ta đánh lui nhưng vẫn nghiến răng há miệng trong không trung.
Một khuôn mặt khác lập tức lao đến.
Cố Ngôn Châu lại đánh một chưởng ra.
Khuôn mặt người này cũng bị đánh lùi.
Cố Ngôn Châu tiến lên trước một bước, định thừa cơ tiến vào trong đám bóng ma để tấn công Kampot.
Thế nhưng ngay lúc này một tiếng kêu quái dị vang lên, những mặt người đó lao về phía Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu trái đánh phải chặn đám bóng ma lại, chặn bóng ma mặt quỷ bên ngoài thân để đề phòng chúng bổ vào mặt hoặc ngực.
Mặt quỷ ngày càng nhiều, sắc mặt Cố Ngôn Châu ngày càng nghiêm trọng, thân pháp cũng dần chậm lại.
Ông ta biết rõ cứ tiếp tục thế này, khi nội lực của ông ta cạn kiệt chắc chắn sẽ bị mặt người này nuốt lấy.
Những thứ này sẽ gặm nhấm linh hồn của ông ta, lúc đó ông ta sẽ biến thành một cái xác khô.
Cách duy nhất là tự kích nổ chân khí, kích hoạt công năng Nhất Giáp Tử để mở đường, hạ gục Kampot thì những oan hồn này sẽ không tấn công nữa và tự tiêu tan.
Dĩ nhiên hậu quả của việc làm thế là ông ta sẽ tiêu hao hết công lực, từ nay về sau sẽ trở thành người bình thường, hoặc nghiêm trọng hơn có thể bị đứt gân mạch mà chết.
“Cậu chủ, tôi không thể tiếp tục được nữa, nếu có thể ra khỏi đây, xin cậu chủ hãy nói với ông chủ, kiếp sau Cố Ngôn Châu tôi sẽ báo đáp lại ân tình của nhà họ Trần”.
Nói rồi ông ta vung mạnh hai cánh tay lên, dùng hết sức đánh ra hai chưởng ép mặt quỷ ngay trước mặt lùi về sau.
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 145Trần Văn Học thở dài: “Thôi xong, thôi xong! Lần này xong đời thật rồi! Vốn dĩ tôi còn mong chờ có thể trở nên nổi bật trong nhà nhờ vào lần này, hiện tại, ngay cả tính mạng cũng không thể giữ được. Chú Cố…”Anh ta gọi ông lão: “Chú Cố chạy mau, mặc kệ cháu! Chú quay về nói với mẹ cháu là cháu bất hiếu, không thể làm cho mẹ tự hào”.“Cố Ngôn Châu tôi là người tham sống sợ chết thế à?”, ông lão nói: “Cậu chủ đừng sợ, đám chó này không có thật, chúng chỉ có thể ăn mòn linh hồn thôi, không thể làm tổn thương cơ thể thật. Cậu ổn định lại tâm trí của mình bằng phương pháp hít-thở mà tôi đã dạy, chỉ cần trong lòng vẫn còn tồn tại chính niệm, khí tức toàn thân mạnh mẽ, chúng sẽ không thể làm tổn thương cậu”.Nghe ông ta nói thế, Trần Văn Học như bừng tỉnh, vội vàng đứng vững, hai chân hơi tách ra, ưỡn ngực thẳng lưng.Anh ta kéo Lý Dục Thần nói: “Anh làm theo tôi, có lẽ sẽ có tác dụng, chú ý đến hơi thở của tôi”.Lý Dục Thần biết rất rõ làm vậy hoàn toàn vô ích.Nhưng cậu chủ này là một người tốt bụng, đến lúc này rồi mà vẫn có thể nghĩ cho người khác.Cố Ngôn Châu mặt mày căng thẳng, ông ta bước theo hình bát quái, hai tay không ngừng đan vào nhau, quần áo trên người tung bay dù không có gió, mắt nhìn chằm chằm vào những bóng ma lơ lửng và Kampot đang ở chính giữa những bóng ma.Đột nhiên có một khuôn mặt há miệng ra để lộ hàng răng trắng bóng, lao thẳng đến chỗ Cố Ngôn Châu.Bàn tay Cố Ngôn Châu dùng sức, nội kình phóng ra ngoài, một chưởng đánh vào bóng ma mặt người kia.Bóng ma mặt người đó bị ông ta đánh lui nhưng vẫn nghiến răng há miệng trong không trung.Một khuôn mặt khác lập tức lao đến.Cố Ngôn Châu lại đánh một chưởng ra.Khuôn mặt người này cũng bị đánh lùi.Cố Ngôn Châu tiến lên trước một bước, định thừa cơ tiến vào trong đám bóng ma để tấn công Kampot.Thế nhưng ngay lúc này một tiếng kêu quái dị vang lên, những mặt người đó lao về phía Cố Ngôn Châu.Cố Ngôn Châu trái đánh phải chặn đám bóng ma lại, chặn bóng ma mặt quỷ bên ngoài thân để đề phòng chúng bổ vào mặt hoặc ngực.Mặt quỷ ngày càng nhiều, sắc mặt Cố Ngôn Châu ngày càng nghiêm trọng, thân pháp cũng dần chậm lại.Ông ta biết rõ cứ tiếp tục thế này, khi nội lực của ông ta cạn kiệt chắc chắn sẽ bị mặt người này nuốt lấy.Những thứ này sẽ gặm nhấm linh hồn của ông ta, lúc đó ông ta sẽ biến thành một cái xác khô.Cách duy nhất là tự kích nổ chân khí, kích hoạt công năng Nhất Giáp Tử để mở đường, hạ gục Kampot thì những oan hồn này sẽ không tấn công nữa và tự tiêu tan.Dĩ nhiên hậu quả của việc làm thế là ông ta sẽ tiêu hao hết công lực, từ nay về sau sẽ trở thành người bình thường, hoặc nghiêm trọng hơn có thể bị đứt gân mạch mà chết.“Cậu chủ, tôi không thể tiếp tục được nữa, nếu có thể ra khỏi đây, xin cậu chủ hãy nói với ông chủ, kiếp sau Cố Ngôn Châu tôi sẽ báo đáp lại ân tình của nhà họ Trần”.Nói rồi ông ta vung mạnh hai cánh tay lên, dùng hết sức đánh ra hai chưởng ép mặt quỷ ngay trước mặt lùi về sau.