Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 151

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 151Bóng người trong sương mù dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nó giãy giụa vặn vẹo không ngừng, giống như đang muốn thoát ra.“Kampot, mày biết thế nào gọi là gieo nhân nào gặp quả đó chưa?”“Không, đừng mà!”Kampot nhìn vào tay của Lý Dục Thần, trong đôi mắt gã ta tràn đầy sự kinh hoàng.“Cầu xin anh, cầu xin tiên nhân trên thang trời, tha lỗi cho tôi!”Kampot quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin tha.“Tội lỗi của mày không thể tha thứ!”Lý Dục Thần lật cổ tay.Làn sương trắng kia sà xuống.Cuồn cuộn như thác nước trút xuống.Sương mù ùn ùn tan ra, hóa thành mấy chục bóng người, phát ra tiếng hú hét thê lương.“KHÔNG!”Kampot gào lên sợ hãi, chỉ trong nháy mắt gã ta bị bao vây bởi những âm hồn này.Cùng lúc đó, những linh hồn chó xung quanh cũng lao về phía Kampot như thể chúng đã nhận được một chỉ dẫn nào đó.Hàng trăm con chó và hàng chục âm hồn, khung cảnh vô cùng hoành tráng.Chúng gầm gừ, cắn xé!Dù không có cơ thể thật sự, nhưng dường như người ta có thể nhìn thấy da thịt trên người Kampot đang bị xé ra từng miếng một.Ngay cả một người tàn nhẫn như Thái Vĩ Dân cũng vô cùng sợ hãi khi nhìn cảnh tượng này.Còn Chu Lập Quân đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt từ lâu rồi.Cũng không biết phải mất bao lâu, cảnh tượng trước mắt kia mới lắng xuống.Âm hồn và khuyển hồn, cả hai đứng ngây tại chỗ.Lý Dục Thần lấy ra một tấm bùa: “Bọn mày vốn dĩ vô tội nhưng lại phải chịu khổ hình, lưu lại oán niệm tại nhân gian, đúng là khổ trong khổ. Bây giờ tao sẽ siêu độ, giải thoát khỏi bể khổ, xua tan oán niệm, để bọn mày quay về với trời đất. Nhớ cho kỹ, nỗi khổ của bọn mày không phải tội, là do người gây ra. Sau này nếu đầu thai làm người, thì hãy làm việc thiện, đừng làm hại kẻ khác”Dứt lời, tay anh rung lên, bùa trong tay hóa thành luồng sáng vàng.Ánh sáng vàng bao phủ căn phòng giống như sao rơi đầy trời.Đốm sáng rớt trên thân linh hồn như lớp quần áo màu vàng.Tất cả nhìn về phía Lý Dục Thần.Người quỳ xuống, chó cúi đầu, toàn bộ lộ ra biểu cảm biết ơn.Trong chốc lát, ánh sáng vàng tan biến.Cả căn phòng biến về nơi đầy sinh khí trần gian.Chỉ có Kampot nằm trên đất đã biến thành thây khô.Trông vô cùng quỷ dị.

Chương 151

Bóng người trong sương mù dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nó giãy giụa vặn vẹo không ngừng, giống như đang muốn thoát ra.

“Kampot, mày biết thế nào gọi là gieo nhân nào gặp quả đó chưa?”

“Không, đừng mà!”

Kampot nhìn vào tay của Lý Dục Thần, trong đôi mắt gã ta tràn đầy sự kinh hoàng.

“Cầu xin anh, cầu xin tiên nhân trên thang trời, tha lỗi cho tôi!”

Kampot quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin tha.

“Tội lỗi của mày không thể tha thứ!”

Lý Dục Thần lật cổ tay.

Làn sương trắng kia sà xuống.

Cuồn cuộn như thác nước trút xuống.

Sương mù ùn ùn tan ra, hóa thành mấy chục bóng người, phát ra tiếng hú hét thê lương.

“KHÔNG!”

Kampot gào lên sợ hãi, chỉ trong nháy mắt gã ta bị bao vây bởi những âm hồn này.

Cùng lúc đó, những linh hồn chó xung quanh cũng lao về phía Kampot như thể chúng đã nhận được một chỉ dẫn nào đó.

Hàng trăm con chó và hàng chục âm hồn, khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Chúng gầm gừ, cắn xé!

Dù không có cơ thể thật sự, nhưng dường như người ta có thể nhìn thấy da thịt trên người Kampot đang bị xé ra từng miếng một.

Ngay cả một người tàn nhẫn như Thái Vĩ Dân cũng vô cùng sợ hãi khi nhìn cảnh tượng này.

Còn Chu Lập Quân đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt từ lâu rồi.

Cũng không biết phải mất bao lâu, cảnh tượng trước mắt kia mới lắng xuống.

Âm hồn và khuyển hồn, cả hai đứng ngây tại chỗ.

Lý Dục Thần lấy ra một tấm bùa: “Bọn mày vốn dĩ vô tội nhưng lại phải chịu khổ hình, lưu lại oán niệm tại nhân gian, đúng là khổ trong khổ. Bây giờ tao sẽ siêu độ, giải thoát khỏi bể khổ, xua tan oán niệm, để bọn mày quay về với trời đất. Nhớ cho kỹ, nỗi khổ của bọn mày không phải tội, là do người gây ra. Sau này nếu đầu thai làm người, thì hãy làm việc thiện, đừng làm hại kẻ khác”

Dứt lời, tay anh rung lên, bùa trong tay hóa thành luồng sáng vàng.

Ánh sáng vàng bao phủ căn phòng giống như sao rơi đầy trời.

Đốm sáng rớt trên thân linh hồn như lớp quần áo màu vàng.

Tất cả nhìn về phía Lý Dục Thần.

Người quỳ xuống, chó cúi đầu, toàn bộ lộ ra biểu cảm biết ơn.

Trong chốc lát, ánh sáng vàng tan biến.

Cả căn phòng biến về nơi đầy sinh khí trần gian.

Chỉ có Kampot nằm trên đất đã biến thành thây khô.

Trông vô cùng quỷ dị.

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 151Bóng người trong sương mù dường như đã cảm nhận được điều gì đó, nó giãy giụa vặn vẹo không ngừng, giống như đang muốn thoát ra.“Kampot, mày biết thế nào gọi là gieo nhân nào gặp quả đó chưa?”“Không, đừng mà!”Kampot nhìn vào tay của Lý Dục Thần, trong đôi mắt gã ta tràn đầy sự kinh hoàng.“Cầu xin anh, cầu xin tiên nhân trên thang trời, tha lỗi cho tôi!”Kampot quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin tha.“Tội lỗi của mày không thể tha thứ!”Lý Dục Thần lật cổ tay.Làn sương trắng kia sà xuống.Cuồn cuộn như thác nước trút xuống.Sương mù ùn ùn tan ra, hóa thành mấy chục bóng người, phát ra tiếng hú hét thê lương.“KHÔNG!”Kampot gào lên sợ hãi, chỉ trong nháy mắt gã ta bị bao vây bởi những âm hồn này.Cùng lúc đó, những linh hồn chó xung quanh cũng lao về phía Kampot như thể chúng đã nhận được một chỉ dẫn nào đó.Hàng trăm con chó và hàng chục âm hồn, khung cảnh vô cùng hoành tráng.Chúng gầm gừ, cắn xé!Dù không có cơ thể thật sự, nhưng dường như người ta có thể nhìn thấy da thịt trên người Kampot đang bị xé ra từng miếng một.Ngay cả một người tàn nhẫn như Thái Vĩ Dân cũng vô cùng sợ hãi khi nhìn cảnh tượng này.Còn Chu Lập Quân đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt từ lâu rồi.Cũng không biết phải mất bao lâu, cảnh tượng trước mắt kia mới lắng xuống.Âm hồn và khuyển hồn, cả hai đứng ngây tại chỗ.Lý Dục Thần lấy ra một tấm bùa: “Bọn mày vốn dĩ vô tội nhưng lại phải chịu khổ hình, lưu lại oán niệm tại nhân gian, đúng là khổ trong khổ. Bây giờ tao sẽ siêu độ, giải thoát khỏi bể khổ, xua tan oán niệm, để bọn mày quay về với trời đất. Nhớ cho kỹ, nỗi khổ của bọn mày không phải tội, là do người gây ra. Sau này nếu đầu thai làm người, thì hãy làm việc thiện, đừng làm hại kẻ khác”Dứt lời, tay anh rung lên, bùa trong tay hóa thành luồng sáng vàng.Ánh sáng vàng bao phủ căn phòng giống như sao rơi đầy trời.Đốm sáng rớt trên thân linh hồn như lớp quần áo màu vàng.Tất cả nhìn về phía Lý Dục Thần.Người quỳ xuống, chó cúi đầu, toàn bộ lộ ra biểu cảm biết ơn.Trong chốc lát, ánh sáng vàng tan biến.Cả căn phòng biến về nơi đầy sinh khí trần gian.Chỉ có Kampot nằm trên đất đã biến thành thây khô.Trông vô cùng quỷ dị.

Chương 151