Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 157
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 157Lý Dục Thần và Mã Sơn nhìn nhau cười.Ba cái đùi dê là phải góp tiền mua.Đừng nói là họ không có tiền, dù có thì khi ấy cũng không thể ăn uống xa xỉ như vậy.Ba cái đùi dê đó là họ trộm.Nhưng họ không dám nói ra, sợ Đinh Hương tức giận, sợ ông nội trách mắng.Sau đó anh và Mã Sơn còn dùng một chậu rửa mặt bể đựng một nước, tiến hành nghi thức “rửa tay chậu vàng”.Họ từng thề dưới ánh trăng là sau này phải nhặt thật nhiều phế liệu để bán, kiếm được nhiều tiền, quang minh chính đại ăn đùi dê nướng.Thế giới khi đó của họ đơn thuần cỡ nào.Mười mấy năm qua đi, họ đã không còn nhớ lời thề kia.Thời đại thay đổi, người cũng đổi thay, mơ ước cũng chẳng còn như xưa.Chỉ có Đinh Hương vẫn ngây thơ trong sáng như vậy, vẫn là đóa hoa mới chớm nở ngày đó.Về căn nhà nhỏ của Đinh Hương, Lý Dục Thần vừa gặm đùi dê nướng vừa lật xem Wechat.Trừ tin nhắn của Đinh Hương, còn một cái là do Lâm Mộng Đình gửi.Chỉ có vài chữ: Có đó không?Lý Dục Thần còn chưa có quen cách dùng từ trên mạng hiện đại, không hiểu “có đó không” nghĩa là gì.Anh suy nghĩ nếu mình đáp “không ở” thì chắc chắn là sai rồi.Không ở thì sao trả lời?Chỉ cần trả lời thì phải ở, vậy đáp “Ở” thì lại hơi dư thừa.Nghĩ cả buổi anh mới nhắn lại:[Đang ăn đồ nướng]Sau đó anh nhận được phản hồi của Lâm Mộng Đình.[Tôi cũng muốn!]Lý Dục Thần nghĩ rồi trả lời:[Gặp ở chỗ cũ]Sau đó anh tiếp tục gặm đùi dê.Tới khi gặm sạch sẽ sáu đùi dê mà Đinh Hương mua, anh mới cùng Mã Sơn về căn phòng cách vách.Về chỗ ở của Mã Sơn, Lý Dục Thần mới nói:“Em có hẹn với cô Lâm đi ăn đồ nướng!”Mã Sơn kinh ngạc, giơ ngón cái với anh: “Dục Thần, em giỏi quá nha!”Lý Dục Thần nói: “Anh có số của Hoàng Tam thì nghĩ cách để Thái Vĩ Dân biết chuyện em có hẹn với cô Lâm đi!”Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình hẹn gặp nhau tại chỗ cũ.Trời đã khuya, quán nướng chỉ còn lác đác vài người.
Chương 157
Lý Dục Thần và Mã Sơn nhìn nhau cười.
Ba cái đùi dê là phải góp tiền mua.
Đừng nói là họ không có tiền, dù có thì khi ấy cũng không thể ăn uống xa xỉ như vậy.
Ba cái đùi dê đó là họ trộm.
Nhưng họ không dám nói ra, sợ Đinh Hương tức giận, sợ ông nội trách mắng.
Sau đó anh và Mã Sơn còn dùng một chậu rửa mặt bể đựng một nước, tiến hành nghi thức “rửa tay chậu vàng”.
Họ từng thề dưới ánh trăng là sau này phải nhặt thật nhiều phế liệu để bán, kiếm được nhiều tiền, quang minh chính đại ăn đùi dê nướng.
Thế giới khi đó của họ đơn thuần cỡ nào.
Mười mấy năm qua đi, họ đã không còn nhớ lời thề kia.
Thời đại thay đổi, người cũng đổi thay, mơ ước cũng chẳng còn như xưa.
Chỉ có Đinh Hương vẫn ngây thơ trong sáng như vậy, vẫn là đóa hoa mới chớm nở ngày đó.
Về căn nhà nhỏ của Đinh Hương, Lý Dục Thần vừa gặm đùi dê nướng vừa lật xem Wechat.
Trừ tin nhắn của Đinh Hương, còn một cái là do Lâm Mộng Đình gửi.
Chỉ có vài chữ: Có đó không?
Lý Dục Thần còn chưa có quen cách dùng từ trên mạng hiện đại, không hiểu “có đó không” nghĩa là gì.
Anh suy nghĩ nếu mình đáp “không ở” thì chắc chắn là sai rồi.
Không ở thì sao trả lời?
Chỉ cần trả lời thì phải ở, vậy đáp “Ở” thì lại hơi dư thừa.
Nghĩ cả buổi anh mới nhắn lại:
[Đang ăn đồ nướng]
Sau đó anh nhận được phản hồi của Lâm Mộng Đình.
[Tôi cũng muốn!]
Lý Dục Thần nghĩ rồi trả lời:
[Gặp ở chỗ cũ]
Sau đó anh tiếp tục gặm đùi dê.
Tới khi gặm sạch sẽ sáu đùi dê mà Đinh Hương mua, anh mới cùng Mã Sơn về căn phòng cách vách.
Về chỗ ở của Mã Sơn, Lý Dục Thần mới nói:
“Em có hẹn với cô Lâm đi ăn đồ nướng!”
Mã Sơn kinh ngạc, giơ ngón cái với anh: “Dục Thần, em giỏi quá nha!”
Lý Dục Thần nói: “Anh có số của Hoàng Tam thì nghĩ cách để Thái Vĩ Dân biết chuyện em có hẹn với cô Lâm đi!”
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình hẹn gặp nhau tại chỗ cũ.
Trời đã khuya, quán nướng chỉ còn lác đác vài người.
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 157Lý Dục Thần và Mã Sơn nhìn nhau cười.Ba cái đùi dê là phải góp tiền mua.Đừng nói là họ không có tiền, dù có thì khi ấy cũng không thể ăn uống xa xỉ như vậy.Ba cái đùi dê đó là họ trộm.Nhưng họ không dám nói ra, sợ Đinh Hương tức giận, sợ ông nội trách mắng.Sau đó anh và Mã Sơn còn dùng một chậu rửa mặt bể đựng một nước, tiến hành nghi thức “rửa tay chậu vàng”.Họ từng thề dưới ánh trăng là sau này phải nhặt thật nhiều phế liệu để bán, kiếm được nhiều tiền, quang minh chính đại ăn đùi dê nướng.Thế giới khi đó của họ đơn thuần cỡ nào.Mười mấy năm qua đi, họ đã không còn nhớ lời thề kia.Thời đại thay đổi, người cũng đổi thay, mơ ước cũng chẳng còn như xưa.Chỉ có Đinh Hương vẫn ngây thơ trong sáng như vậy, vẫn là đóa hoa mới chớm nở ngày đó.Về căn nhà nhỏ của Đinh Hương, Lý Dục Thần vừa gặm đùi dê nướng vừa lật xem Wechat.Trừ tin nhắn của Đinh Hương, còn một cái là do Lâm Mộng Đình gửi.Chỉ có vài chữ: Có đó không?Lý Dục Thần còn chưa có quen cách dùng từ trên mạng hiện đại, không hiểu “có đó không” nghĩa là gì.Anh suy nghĩ nếu mình đáp “không ở” thì chắc chắn là sai rồi.Không ở thì sao trả lời?Chỉ cần trả lời thì phải ở, vậy đáp “Ở” thì lại hơi dư thừa.Nghĩ cả buổi anh mới nhắn lại:[Đang ăn đồ nướng]Sau đó anh nhận được phản hồi của Lâm Mộng Đình.[Tôi cũng muốn!]Lý Dục Thần nghĩ rồi trả lời:[Gặp ở chỗ cũ]Sau đó anh tiếp tục gặm đùi dê.Tới khi gặm sạch sẽ sáu đùi dê mà Đinh Hương mua, anh mới cùng Mã Sơn về căn phòng cách vách.Về chỗ ở của Mã Sơn, Lý Dục Thần mới nói:“Em có hẹn với cô Lâm đi ăn đồ nướng!”Mã Sơn kinh ngạc, giơ ngón cái với anh: “Dục Thần, em giỏi quá nha!”Lý Dục Thần nói: “Anh có số của Hoàng Tam thì nghĩ cách để Thái Vĩ Dân biết chuyện em có hẹn với cô Lâm đi!”Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình hẹn gặp nhau tại chỗ cũ.Trời đã khuya, quán nướng chỉ còn lác đác vài người.