Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 168
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 168Lâm Thiếu Hằng tức đến nỗi mặt mày xanh mét.Lý Dục Thần chợt phát hiện cậu cả Lâm cũng chỉ được có thế thôi.Anh chàng này vừa không có mưu trí, lại vừa không có can đảm.Loại người này chắc chắn không thể là kẻ chủ mưu hại ông cụ Lâm.“Dục Thần…”Lâm Mộng Đình khẽ gọi một tiếng.Lần đầu tiên cô gọi Lý Dục Thần theo kiểu này, bỗng dưng mặt đỏ bừng lên.“Chúng ta đi thôi”.Lý Dục Thần vốn định xử Lâm Thiếu Hằng luôn trong đêm nay.Nhưng bây giờ anh đã xác định một trăm phần trăm, Lâm Thiếu Hằng không có liên quan tới kẻ mưu hại ông cụ Lâm.Đến cả đồng loã cũng chẳng phải.Bởi vì anh ta chỉ là một kẻ đần độn.Người ta có câu, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.Một kẻ chủ mưu sẽ không bao giờ để một kẻ ngu đần như thế này làm đồng loã của mình.Lý Dục Thần chẳng thèm ra tay với một người như thế.Nghe Lâm Mộng Đình bảo mình đi, anh đáp: “Ừ, chúng ta đi thôi”.Hôm nay còn rất nhiều chiêu chưa tung ra, xem ra đều không cần dùng đến.“Chúng mày đi đâu đó?”, trông thấy họ đứng dậy định đi, Lâm Thiếu Hằng thở hổn hển hỏi.“Đương nhiên là tiếp tục hẹn hò rồi, chẳng lẽ ở lại đây phụng phịu với anh nữa à?”Lý Dục Thần lắc đầu, dắt tay Lâm Mộng Đình bỏ đi.Tay Lâm Mộng Đình run lên, cuối cùng cô cũng không chống cự, để mặc cho Lý Dục Thần dắt đi.Nhìn dáng vẻ vai kề vai thân mật của hai người, Lâm Thiếu Hằng tức giận hất tung bàn.Anh ta chỉ vào vợ chồng chủ quán nướng, giận dữ quát: “Lúc nãy là chúng mày báo cảnh sát đúng không?”Ông chủ quán nướng tỏ ra khúm núm, không dám trả lời.Lâm Thiếu Hằng ra lệnh: “Đập cho tao, đập cả cái quán của nó!”Những cái bàn được bày ở ngoài bị hất tung lên, bát đĩa rơi loảng xoảng xuống đất.Sau đấy những người đó xông vào quán, đập phá tất cả những thứ có thể đập trong quán.“Đừng đập mà! Xin các cậu đấy!”Bà chủ khóc nức nở, muốn lao tới ngăn cản.Ông chủ kéo bà ấy lại, ra hiệu cho bà ấy đừng nói.Hiển nhiên Lâm Thiếu Hằng vẫn chưa thoả mãn, cơn giận chưa tiêu, anh ta bước tới trước mặt chủ quán, tát ông ấy một bạt tai.“Này thì báo cảnh sát!”Chát!Lại thêm một cái tát nữa.
Chương 168
Lâm Thiếu Hằng tức đến nỗi mặt mày xanh mét.
Lý Dục Thần chợt phát hiện cậu cả Lâm cũng chỉ được có thế thôi.
Anh chàng này vừa không có mưu trí, lại vừa không có can đảm.
Loại người này chắc chắn không thể là kẻ chủ mưu hại ông cụ Lâm.
“Dục Thần…”
Lâm Mộng Đình khẽ gọi một tiếng.
Lần đầu tiên cô gọi Lý Dục Thần theo kiểu này, bỗng dưng mặt đỏ bừng lên.
“Chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần vốn định xử Lâm Thiếu Hằng luôn trong đêm nay.
Nhưng bây giờ anh đã xác định một trăm phần trăm, Lâm Thiếu Hằng không có liên quan tới kẻ mưu hại ông cụ Lâm.
Đến cả đồng loã cũng chẳng phải.
Bởi vì anh ta chỉ là một kẻ đần độn.
Người ta có câu, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.
Một kẻ chủ mưu sẽ không bao giờ để một kẻ ngu đần như thế này làm đồng loã của mình.
Lý Dục Thần chẳng thèm ra tay với một người như thế.
Nghe Lâm Mộng Đình bảo mình đi, anh đáp: “Ừ, chúng ta đi thôi”.
Hôm nay còn rất nhiều chiêu chưa tung ra, xem ra đều không cần dùng đến.
“Chúng mày đi đâu đó?”, trông thấy họ đứng dậy định đi, Lâm Thiếu Hằng thở hổn hển hỏi.
“Đương nhiên là tiếp tục hẹn hò rồi, chẳng lẽ ở lại đây phụng phịu với anh nữa à?”
Lý Dục Thần lắc đầu, dắt tay Lâm Mộng Đình bỏ đi.
Tay Lâm Mộng Đình run lên, cuối cùng cô cũng không chống cự, để mặc cho Lý Dục Thần dắt đi.
Nhìn dáng vẻ vai kề vai thân mật của hai người, Lâm Thiếu Hằng tức giận hất tung bàn.
Anh ta chỉ vào vợ chồng chủ quán nướng, giận dữ quát: “Lúc nãy là chúng mày báo cảnh sát đúng không?”
Ông chủ quán nướng tỏ ra khúm núm, không dám trả lời.
Lâm Thiếu Hằng ra lệnh: “Đập cho tao, đập cả cái quán của nó!”
Những cái bàn được bày ở ngoài bị hất tung lên, bát đĩa rơi loảng xoảng xuống đất.
Sau đấy những người đó xông vào quán, đập phá tất cả những thứ có thể đập trong quán.
“Đừng đập mà! Xin các cậu đấy!”
Bà chủ khóc nức nở, muốn lao tới ngăn cản.
Ông chủ kéo bà ấy lại, ra hiệu cho bà ấy đừng nói.
Hiển nhiên Lâm Thiếu Hằng vẫn chưa thoả mãn, cơn giận chưa tiêu, anh ta bước tới trước mặt chủ quán, tát ông ấy một bạt tai.
“Này thì báo cảnh sát!”
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa.
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 168Lâm Thiếu Hằng tức đến nỗi mặt mày xanh mét.Lý Dục Thần chợt phát hiện cậu cả Lâm cũng chỉ được có thế thôi.Anh chàng này vừa không có mưu trí, lại vừa không có can đảm.Loại người này chắc chắn không thể là kẻ chủ mưu hại ông cụ Lâm.“Dục Thần…”Lâm Mộng Đình khẽ gọi một tiếng.Lần đầu tiên cô gọi Lý Dục Thần theo kiểu này, bỗng dưng mặt đỏ bừng lên.“Chúng ta đi thôi”.Lý Dục Thần vốn định xử Lâm Thiếu Hằng luôn trong đêm nay.Nhưng bây giờ anh đã xác định một trăm phần trăm, Lâm Thiếu Hằng không có liên quan tới kẻ mưu hại ông cụ Lâm.Đến cả đồng loã cũng chẳng phải.Bởi vì anh ta chỉ là một kẻ đần độn.Người ta có câu, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.Một kẻ chủ mưu sẽ không bao giờ để một kẻ ngu đần như thế này làm đồng loã của mình.Lý Dục Thần chẳng thèm ra tay với một người như thế.Nghe Lâm Mộng Đình bảo mình đi, anh đáp: “Ừ, chúng ta đi thôi”.Hôm nay còn rất nhiều chiêu chưa tung ra, xem ra đều không cần dùng đến.“Chúng mày đi đâu đó?”, trông thấy họ đứng dậy định đi, Lâm Thiếu Hằng thở hổn hển hỏi.“Đương nhiên là tiếp tục hẹn hò rồi, chẳng lẽ ở lại đây phụng phịu với anh nữa à?”Lý Dục Thần lắc đầu, dắt tay Lâm Mộng Đình bỏ đi.Tay Lâm Mộng Đình run lên, cuối cùng cô cũng không chống cự, để mặc cho Lý Dục Thần dắt đi.Nhìn dáng vẻ vai kề vai thân mật của hai người, Lâm Thiếu Hằng tức giận hất tung bàn.Anh ta chỉ vào vợ chồng chủ quán nướng, giận dữ quát: “Lúc nãy là chúng mày báo cảnh sát đúng không?”Ông chủ quán nướng tỏ ra khúm núm, không dám trả lời.Lâm Thiếu Hằng ra lệnh: “Đập cho tao, đập cả cái quán của nó!”Những cái bàn được bày ở ngoài bị hất tung lên, bát đĩa rơi loảng xoảng xuống đất.Sau đấy những người đó xông vào quán, đập phá tất cả những thứ có thể đập trong quán.“Đừng đập mà! Xin các cậu đấy!”Bà chủ khóc nức nở, muốn lao tới ngăn cản.Ông chủ kéo bà ấy lại, ra hiệu cho bà ấy đừng nói.Hiển nhiên Lâm Thiếu Hằng vẫn chưa thoả mãn, cơn giận chưa tiêu, anh ta bước tới trước mặt chủ quán, tát ông ấy một bạt tai.“Này thì báo cảnh sát!”Chát!Lại thêm một cái tát nữa.