Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 175

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 175Nghe vậy, Lâm Thiếu Hằng hoảng sợ, vội bảo: “Đừng đừng đừng, tôi bồi thường, tôi nhất định sẽ bồi thường, vợ chồng ông không cần tính, để tôi tính cho, năm trăm nghìn, à không, một triệu, một triệu đã đủ chưa?”Nói xong, anh ta cầm điện thoại lên quét mã thanh toán được dán trên tường để trả tiền.Điện thoại của bà chủ vang lên tiếng thông báo “Ting, Zhifubao đã nhận được một triệu”.Vợ chồng chủ quán há hốc mồm.Cái quán nhỏ xíu này làm gì tới một triệu chứ.Lý Dục Thần nói: “Ông chủ bị các anh đánh bị thương, các anh không định bồi thường chút tiền thuốc men cho ông ấy à?”“Tôi bồi thường, tôi bồi thường”, Lâm Thiếu Hằng đang định trả tiền lần nữa.Nhưng Lý Dục Thần lại lên tiếng: “Không phải anh, là cả nhóm các anh, thế này đi, mỗi người đưa năm trăm, ghi chú là chuyển tiền thuốc men đánh người. Tất nhiên, tôi không ép buộc, các anh không trả cũng được, thế thì mỗi người để lại một cái chân”.“Chúng tôi sẽ bồi thường, chúng tôi sẽ bồi thường”.Mấy người nằm dưới đất nghe vậy liền vội vã đứng dậy, lấy điện thoại ra quét mã.Điện thoại của bà chủ quán liên tục có tiếng thông báo.“Ting, Zhifubao đã nhận được năm trăm… Ting ting ting ting ting ting…”Nghe thấy âm thanh thông báo liên tiếp này, hai vợ chồng chủ quán nướng lại tiếp tục trố mắt.Nếu là bình thường, âm thanh này có thể khiến họ vui muốn chết.Nhưng bây giờ họ lại nơm nớp lo sợ, sợ ngày mai những người này đều sẽ đến báo thù.Lý Dục Thần biết họ đang lo lắng điều gì, bèn cười trấn an.“Yên tâm đi, không ai dám báo thù hai người đâu. Hai người giữ lại lịch sử giao dịch hôm nay, nếu hai người mà xảy ra chuyện gì, những người chuyển khoản cho hai người ngày hôm nay đều sẽ bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi. Nếu cảnh sát không giải quyết, hai người cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho”.Giờ hai vợ chồng họ mới hiểu, hoá ra mục đích bắt những người này chuyển khoản là đây.Họ sợ bị người ta báo thù, những người này càng sợ Lý Dục Thần tới tính sổ với mình hơn.“Cảm ơn! Cảm ơn! Cậu đúng là hiệp sĩ trong đời thực mà!”Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không ngờ Lý Dục Thần sẽ có mưu kế như thế này.Tiếng còi ô tô inh ỏi vọng lại từ phía xa xa.Tiếp đến là tiếng phanh xe chói tai truyền đi thật xa trong bóng đêm.Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ sát bên lề đường.Theo sau là hai chiếc xe Land Rover.Có hai người bước xuống từ trên xe Mercedes-Benz, một người là tài xế, người còn lại là một người trung niên mặc vest trông hơn ba mươi tuổi.Người trung niên đứng nghiêm, cảnh giác quan sát xung quanh.Tài xế khom lưng mở cửa xe của hàng ghế sau.

Chương 175

Nghe vậy, Lâm Thiếu Hằng hoảng sợ, vội bảo: “Đừng đừng đừng, tôi bồi thường, tôi nhất định sẽ bồi thường, vợ chồng ông không cần tính, để tôi tính cho, năm trăm nghìn, à không, một triệu, một triệu đã đủ chưa?”

Nói xong, anh ta cầm điện thoại lên quét mã thanh toán được dán trên tường để trả tiền.

Điện thoại của bà chủ vang lên tiếng thông báo “Ting, Zhifubao đã nhận được một triệu”.

Vợ chồng chủ quán há hốc mồm.

Cái quán nhỏ xíu này làm gì tới một triệu chứ.

Lý Dục Thần nói: “Ông chủ bị các anh đánh bị thương, các anh không định bồi thường chút tiền thuốc men cho ông ấy à?”

“Tôi bồi thường, tôi bồi thường”, Lâm Thiếu Hằng đang định trả tiền lần nữa.

Nhưng Lý Dục Thần lại lên tiếng: “Không phải anh, là cả nhóm các anh, thế này đi, mỗi người đưa năm trăm, ghi chú là chuyển tiền thuốc men đánh người. Tất nhiên, tôi không ép buộc, các anh không trả cũng được, thế thì mỗi người để lại một cái chân”.

“Chúng tôi sẽ bồi thường, chúng tôi sẽ bồi thường”.

Mấy người nằm dưới đất nghe vậy liền vội vã đứng dậy, lấy điện thoại ra quét mã.

Điện thoại của bà chủ quán liên tục có tiếng thông báo.

“Ting, Zhifubao đã nhận được năm trăm… Ting ting ting ting ting ting…”

Nghe thấy âm thanh thông báo liên tiếp này, hai vợ chồng chủ quán nướng lại tiếp tục trố mắt.

Nếu là bình thường, âm thanh này có thể khiến họ vui muốn chết.

Nhưng bây giờ họ lại nơm nớp lo sợ, sợ ngày mai những người này đều sẽ đến báo thù.

Lý Dục Thần biết họ đang lo lắng điều gì, bèn cười trấn an.

“Yên tâm đi, không ai dám báo thù hai người đâu. Hai người giữ lại lịch sử giao dịch hôm nay, nếu hai người mà xảy ra chuyện gì, những người chuyển khoản cho hai người ngày hôm nay đều sẽ bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi. Nếu cảnh sát không giải quyết, hai người cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho”.

Giờ hai vợ chồng họ mới hiểu, hoá ra mục đích bắt những người này chuyển khoản là đây.

Họ sợ bị người ta báo thù, những người này càng sợ Lý Dục Thần tới tính sổ với mình hơn.

“Cảm ơn! Cảm ơn! Cậu đúng là hiệp sĩ trong đời thực mà!”

Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không ngờ Lý Dục Thần sẽ có mưu kế như thế này.

Tiếng còi ô tô inh ỏi vọng lại từ phía xa xa.

Tiếp đến là tiếng phanh xe chói tai truyền đi thật xa trong bóng đêm.

Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ sát bên lề đường.

Theo sau là hai chiếc xe Land Rover.

Có hai người bước xuống từ trên xe Mercedes-Benz, một người là tài xế, người còn lại là một người trung niên mặc vest trông hơn ba mươi tuổi.

Người trung niên đứng nghiêm, cảnh giác quan sát xung quanh.

Tài xế khom lưng mở cửa xe của hàng ghế sau.

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 175Nghe vậy, Lâm Thiếu Hằng hoảng sợ, vội bảo: “Đừng đừng đừng, tôi bồi thường, tôi nhất định sẽ bồi thường, vợ chồng ông không cần tính, để tôi tính cho, năm trăm nghìn, à không, một triệu, một triệu đã đủ chưa?”Nói xong, anh ta cầm điện thoại lên quét mã thanh toán được dán trên tường để trả tiền.Điện thoại của bà chủ vang lên tiếng thông báo “Ting, Zhifubao đã nhận được một triệu”.Vợ chồng chủ quán há hốc mồm.Cái quán nhỏ xíu này làm gì tới một triệu chứ.Lý Dục Thần nói: “Ông chủ bị các anh đánh bị thương, các anh không định bồi thường chút tiền thuốc men cho ông ấy à?”“Tôi bồi thường, tôi bồi thường”, Lâm Thiếu Hằng đang định trả tiền lần nữa.Nhưng Lý Dục Thần lại lên tiếng: “Không phải anh, là cả nhóm các anh, thế này đi, mỗi người đưa năm trăm, ghi chú là chuyển tiền thuốc men đánh người. Tất nhiên, tôi không ép buộc, các anh không trả cũng được, thế thì mỗi người để lại một cái chân”.“Chúng tôi sẽ bồi thường, chúng tôi sẽ bồi thường”.Mấy người nằm dưới đất nghe vậy liền vội vã đứng dậy, lấy điện thoại ra quét mã.Điện thoại của bà chủ quán liên tục có tiếng thông báo.“Ting, Zhifubao đã nhận được năm trăm… Ting ting ting ting ting ting…”Nghe thấy âm thanh thông báo liên tiếp này, hai vợ chồng chủ quán nướng lại tiếp tục trố mắt.Nếu là bình thường, âm thanh này có thể khiến họ vui muốn chết.Nhưng bây giờ họ lại nơm nớp lo sợ, sợ ngày mai những người này đều sẽ đến báo thù.Lý Dục Thần biết họ đang lo lắng điều gì, bèn cười trấn an.“Yên tâm đi, không ai dám báo thù hai người đâu. Hai người giữ lại lịch sử giao dịch hôm nay, nếu hai người mà xảy ra chuyện gì, những người chuyển khoản cho hai người ngày hôm nay đều sẽ bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi. Nếu cảnh sát không giải quyết, hai người cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho”.Giờ hai vợ chồng họ mới hiểu, hoá ra mục đích bắt những người này chuyển khoản là đây.Họ sợ bị người ta báo thù, những người này càng sợ Lý Dục Thần tới tính sổ với mình hơn.“Cảm ơn! Cảm ơn! Cậu đúng là hiệp sĩ trong đời thực mà!”Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không ngờ Lý Dục Thần sẽ có mưu kế như thế này.Tiếng còi ô tô inh ỏi vọng lại từ phía xa xa.Tiếp đến là tiếng phanh xe chói tai truyền đi thật xa trong bóng đêm.Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ sát bên lề đường.Theo sau là hai chiếc xe Land Rover.Có hai người bước xuống từ trên xe Mercedes-Benz, một người là tài xế, người còn lại là một người trung niên mặc vest trông hơn ba mươi tuổi.Người trung niên đứng nghiêm, cảnh giác quan sát xung quanh.Tài xế khom lưng mở cửa xe của hàng ghế sau.

Chương 175