Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 314
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 314Mã Sơn hơi khó thở, anh ta chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.“Anh!”, cô gái cất giọng dịu dàng.Mã Sơn cảm thấy xương cốt như tê dại.“Anh, có nhớ em không?”, cô gái nhẹ nhàng lại gần, dựa vào vai Mã Sơn.“Ừm”, Mã Sơn đáp lại, bất giác nhẹ nhàng ôm vai của cô gái.Hai người ngồi trước giường.Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mang theo bóng nghiêng của cây ngô đồng, tạo thành một tấm lưới đen trắng đan xen trùm lên người họ.Một con chim bay lên từ cây ngô đồng, kêu c* c* rồi bay về phương xa.Cô gái cởi áo màu đỏ tươi trên người mình xuống, chỉ để lại chiếc áo con bên trong.Cô ta nhẹ nhàng cởi khuy áo của Mã Sơn, vuốt vẻ bộ ng ực tráng kiện của Mã Sơn, nói:“Anh, cho em trái tim của anh đi”.Mã Sơn mơ màng gật đầu: “Được”.Anh ta cảm thấy lồ ng ngực băng lạnh.Móng tay của cô gái lướt qua lồ ng ngực của anh ta, làn da và cơ bắp rẹt tách ra, dường như gắn khóa kéo.Sau đó xương sườn bị gãy.Lộ ra cả trái tim.“Anh, cho em gái tim của anh đi!”Cô gái nói.Mã Sơn thò tay vào lồ ng ngực tách mở của mình, dâng ra trái tim của mình.Trái tim của anh vẫn đang đập thình thịch.Đúng lúc này, bùa hộ thân treo trước ngực anh ta phát ra ánh sáng chói mắt.Tay của Mã Sơn run run, trái tim lại rớt vào trong lồ ng ngực đập tiếp.Cô gái kêu “a” một tiếng, dùng tay chắn trước mặt mình, dường như vô cùng sợ bùa hộ thân đó.“Tháo cái này ra!”Ánh sáng trắng chiếu xuyên lồ ng ngực, cùng với nhịp đập của trái tim, chảy vào trong máu, chảy trong cơ thể của anh ta.Mã Sơn tỉnh táo trở lại.Anh ta nghĩ đến điều gì, đưa tay đến tủ đầu giường, cầm chặt hòn đá, đập thật mạnh hòn đá xuống đất.Hành động này dường như anh ta đã dùng toàn bộ sức lực.Anh ta cũng không còn sức lực làm việc khác nữa.Hòn đá rơi xuống đất, bốp một tiếng vang lên.Lá bùa ở dưới hòn đá bỗng phát ra ánh sáng vàng, soạt một tiếng, bay về phía cô gái áo đỏ.Cô gái kinh sợ, hai tay giơ lên chặn bùa vàng, nhanh chóng lùi lại phía sau, hóa thành một đường ánh sáng đỏ b ắn ra ngoài cửa sổ.
Chương 314
Mã Sơn hơi khó thở, anh ta chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.
“Anh!”, cô gái cất giọng dịu dàng.
Mã Sơn cảm thấy xương cốt như tê dại.
“Anh, có nhớ em không?”, cô gái nhẹ nhàng lại gần, dựa vào vai Mã Sơn.
“Ừm”, Mã Sơn đáp lại, bất giác nhẹ nhàng ôm vai của cô gái.
Hai người ngồi trước giường.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mang theo bóng nghiêng của cây ngô đồng, tạo thành một tấm lưới đen trắng đan xen trùm lên người họ.
Một con chim bay lên từ cây ngô đồng, kêu c* c* rồi bay về phương xa.
Cô gái cởi áo màu đỏ tươi trên người mình xuống, chỉ để lại chiếc áo con bên trong.
Cô ta nhẹ nhàng cởi khuy áo của Mã Sơn, vuốt vẻ bộ ng ực tráng kiện của Mã Sơn, nói:
“Anh, cho em trái tim của anh đi”.
Mã Sơn mơ màng gật đầu: “Được”.
Anh ta cảm thấy lồ ng ngực băng lạnh.
Móng tay của cô gái lướt qua lồ ng ngực của anh ta, làn da và cơ bắp rẹt tách ra, dường như gắn khóa kéo.
Sau đó xương sườn bị gãy.
Lộ ra cả trái tim.
“Anh, cho em gái tim của anh đi!”
Cô gái nói.
Mã Sơn thò tay vào lồ ng ngực tách mở của mình, dâng ra trái tim của mình.
Trái tim của anh vẫn đang đập thình thịch.
Đúng lúc này, bùa hộ thân treo trước ngực anh ta phát ra ánh sáng chói mắt.
Tay của Mã Sơn run run, trái tim lại rớt vào trong lồ ng ngực đập tiếp.
Cô gái kêu “a” một tiếng, dùng tay chắn trước mặt mình, dường như vô cùng sợ bùa hộ thân đó.
“Tháo cái này ra!”
Ánh sáng trắng chiếu xuyên lồ ng ngực, cùng với nhịp đập của trái tim, chảy vào trong máu, chảy trong cơ thể của anh ta.
Mã Sơn tỉnh táo trở lại.
Anh ta nghĩ đến điều gì, đưa tay đến tủ đầu giường, cầm chặt hòn đá, đập thật mạnh hòn đá xuống đất.
Hành động này dường như anh ta đã dùng toàn bộ sức lực.
Anh ta cũng không còn sức lực làm việc khác nữa.
Hòn đá rơi xuống đất, bốp một tiếng vang lên.
Lá bùa ở dưới hòn đá bỗng phát ra ánh sáng vàng, soạt một tiếng, bay về phía cô gái áo đỏ.
Cô gái kinh sợ, hai tay giơ lên chặn bùa vàng, nhanh chóng lùi lại phía sau, hóa thành một đường ánh sáng đỏ b ắn ra ngoài cửa sổ.
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 314Mã Sơn hơi khó thở, anh ta chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.“Anh!”, cô gái cất giọng dịu dàng.Mã Sơn cảm thấy xương cốt như tê dại.“Anh, có nhớ em không?”, cô gái nhẹ nhàng lại gần, dựa vào vai Mã Sơn.“Ừm”, Mã Sơn đáp lại, bất giác nhẹ nhàng ôm vai của cô gái.Hai người ngồi trước giường.Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mang theo bóng nghiêng của cây ngô đồng, tạo thành một tấm lưới đen trắng đan xen trùm lên người họ.Một con chim bay lên từ cây ngô đồng, kêu c* c* rồi bay về phương xa.Cô gái cởi áo màu đỏ tươi trên người mình xuống, chỉ để lại chiếc áo con bên trong.Cô ta nhẹ nhàng cởi khuy áo của Mã Sơn, vuốt vẻ bộ ng ực tráng kiện của Mã Sơn, nói:“Anh, cho em trái tim của anh đi”.Mã Sơn mơ màng gật đầu: “Được”.Anh ta cảm thấy lồ ng ngực băng lạnh.Móng tay của cô gái lướt qua lồ ng ngực của anh ta, làn da và cơ bắp rẹt tách ra, dường như gắn khóa kéo.Sau đó xương sườn bị gãy.Lộ ra cả trái tim.“Anh, cho em gái tim của anh đi!”Cô gái nói.Mã Sơn thò tay vào lồ ng ngực tách mở của mình, dâng ra trái tim của mình.Trái tim của anh vẫn đang đập thình thịch.Đúng lúc này, bùa hộ thân treo trước ngực anh ta phát ra ánh sáng chói mắt.Tay của Mã Sơn run run, trái tim lại rớt vào trong lồ ng ngực đập tiếp.Cô gái kêu “a” một tiếng, dùng tay chắn trước mặt mình, dường như vô cùng sợ bùa hộ thân đó.“Tháo cái này ra!”Ánh sáng trắng chiếu xuyên lồ ng ngực, cùng với nhịp đập của trái tim, chảy vào trong máu, chảy trong cơ thể của anh ta.Mã Sơn tỉnh táo trở lại.Anh ta nghĩ đến điều gì, đưa tay đến tủ đầu giường, cầm chặt hòn đá, đập thật mạnh hòn đá xuống đất.Hành động này dường như anh ta đã dùng toàn bộ sức lực.Anh ta cũng không còn sức lực làm việc khác nữa.Hòn đá rơi xuống đất, bốp một tiếng vang lên.Lá bùa ở dưới hòn đá bỗng phát ra ánh sáng vàng, soạt một tiếng, bay về phía cô gái áo đỏ.Cô gái kinh sợ, hai tay giơ lên chặn bùa vàng, nhanh chóng lùi lại phía sau, hóa thành một đường ánh sáng đỏ b ắn ra ngoài cửa sổ.