Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 397

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 397Sau đó là Cao Tử Hạng.Phía sau Cao Tử Hạng còn có một người trông như quản gia, sau đó theo sau là mấy người đàn ông mặc vest đeo kính râm.Lý Dục Thần vừa nhìn là biết, người mà Cao Tử Hạng đưa đến đều là cao thủ, đặc biệt là người trung niên trông như quản gia bên cạnh ông ta, khí tức đặc biệt, trên người có pháp lực dao động, có lẽ là người võ đạo kiêm tu.Chẳng trách người hạ cổ trùng muốn mượn người bên cạnh Cao Tử Hạng để hạ thủ, thì ra nhà họ Cao có cao nhân tọa trấn.“Chủ tịch Cao, ông đúng là quý nhân, bình thường tôi mời cũng không mời được, hôm nay sao lại có thời gian đến tiệm nhỏ của tôi thế?”, Quan Nhã Lệ khéo léo duyên dáng ra đón.Cao Tử Hạng cười nói: “Tổng giám đốc Quan à, nếu chỗ của bà là tiệm nhỏ, thì Tiền Đường không có mấy cửa hàng lớn đâu. Hôm nay tôi đến xử lý việc riêng, không làm phiền tổng giám đốc Quan chứ?”“Đâu có, chủ tịch Cao có thể đến đây, tôi vui mừng còn không hết ấy!”Ánh mắt Quan Nhã Lệ lóe lên, nghĩ làm thế nào để dàn xếp chuyện xảy ra ở đây, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có cách nào thỏa đáng.Trương Băng nhìn Cao Tử Hạng, lớn tiếng gọi: “Ông chủ, ông chủ đến rồi, mau cứu tôi!”Chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Chính là cậu ta, cậu ta đã đánh chết người của chúng tôi, còn đánh thương tay của tôi, ông còn không đến, tôi sẽ mất mạng đấy!”Cao Tử Hạng nhìn cô gái và con chó đã chết dưới đất, và cả cánh tay nát của Trương Băng, liền cau mày.Sau đó quay sang nhìn Lý Dục Thần.Trương Băng tưởng rằng cuối cùng cũng được cứu, tay cũng không đau nữa, cũng can đảm hơn, hằm hằm trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: “Nhóc con, mày chết chắc rồi! Tao sẽ cho mày nếm hết tất cả hình phạt trước khi chết, cho mày tận mắt chứng kiến người nhà bạn bè của mày chết trước mặt mày!”Quan Nhã Lệ cũng cảm thấy Trương Băng đáng ghét, trong lòng cũng nghĩ xong một loạt lời lẽ, đanng định nói với Cao Tử Hạng, ít nhất có thể giữ lại đường sống cho hai thanh niên đó.Nhưng bà ta còn chưa mở miệng, bỗng nghe thấy Cao Tử Hạng nói:“Cậu Lý, xin lỗi, tôi đến muộn rồi!”Ông cả nhà họ Cao, lại nói chuyện với người thanh niên này bằng giọng điệu tôn kính như vậy, hơn nữa còn khẽ khom lưng.Quan Nhã Lệ trợn mắt há hốc miệng, có cảm giác hoang đường.Bà ta nghĩ đến vừa nãy Lý Dục Thần gọi điện đi.Cứ tưởng là tìm trợ thủ.Nhưng ai có thể ngờ được, trợ thủ mà anh tìm đến lại là Cao Tử Hạng.Rốt cuộc người này là ai?”Cậu Lý… thủ đô…Trong lòng Quan Nhã Lệ dâng lên làn sóng.Có người còn chấn kinh hơn cả Quan Nhã Lệ, chính là Trương Băng.Ông ta đờ đẫn nhìn cảnh này, sự cuồng nhiệt trong lòng dần trầm xuống, trầm đến đáy biển băng lạnh.Lý Dục Thần cười nói: “Không muộn, đến đúng lúc lắm”.

Chương 397

Sau đó là Cao Tử Hạng.

Phía sau Cao Tử Hạng còn có một người trông như quản gia, sau đó theo sau là mấy người đàn ông mặc vest đeo kính râm.

Lý Dục Thần vừa nhìn là biết, người mà Cao Tử Hạng đưa đến đều là cao thủ, đặc biệt là người trung niên trông như quản gia bên cạnh ông ta, khí tức đặc biệt, trên người có pháp lực dao động, có lẽ là người võ đạo kiêm tu.

Chẳng trách người hạ cổ trùng muốn mượn người bên cạnh Cao Tử Hạng để hạ thủ, thì ra nhà họ Cao có cao nhân tọa trấn.

“Chủ tịch Cao, ông đúng là quý nhân, bình thường tôi mời cũng không mời được, hôm nay sao lại có thời gian đến tiệm nhỏ của tôi thế?”, Quan Nhã Lệ khéo léo duyên dáng ra đón.

Cao Tử Hạng cười nói: “Tổng giám đốc Quan à, nếu chỗ của bà là tiệm nhỏ, thì Tiền Đường không có mấy cửa hàng lớn đâu. Hôm nay tôi đến xử lý việc riêng, không làm phiền tổng giám đốc Quan chứ?”

“Đâu có, chủ tịch Cao có thể đến đây, tôi vui mừng còn không hết ấy!”

Ánh mắt Quan Nhã Lệ lóe lên, nghĩ làm thế nào để dàn xếp chuyện xảy ra ở đây, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có cách nào thỏa đáng.

Trương Băng nhìn Cao Tử Hạng, lớn tiếng gọi: “Ông chủ, ông chủ đến rồi, mau cứu tôi!”

Chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Chính là cậu ta, cậu ta đã đánh chết người của chúng tôi, còn đánh thương tay của tôi, ông còn không đến, tôi sẽ mất mạng đấy!”

Cao Tử Hạng nhìn cô gái và con chó đã chết dưới đất, và cả cánh tay nát của Trương Băng, liền cau mày.

Sau đó quay sang nhìn Lý Dục Thần.

Trương Băng tưởng rằng cuối cùng cũng được cứu, tay cũng không đau nữa, cũng can đảm hơn, hằm hằm trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: “Nhóc con, mày chết chắc rồi! Tao sẽ cho mày nếm hết tất cả hình phạt trước khi chết, cho mày tận mắt chứng kiến người nhà bạn bè của mày chết trước mặt mày!”

Quan Nhã Lệ cũng cảm thấy Trương Băng đáng ghét, trong lòng cũng nghĩ xong một loạt lời lẽ, đanng định nói với Cao Tử Hạng, ít nhất có thể giữ lại đường sống cho hai thanh niên đó.

Nhưng bà ta còn chưa mở miệng, bỗng nghe thấy Cao Tử Hạng nói:

“Cậu Lý, xin lỗi, tôi đến muộn rồi!”

Ông cả nhà họ Cao, lại nói chuyện với người thanh niên này bằng giọng điệu tôn kính như vậy, hơn nữa còn khẽ khom lưng.

Quan Nhã Lệ trợn mắt há hốc miệng, có cảm giác hoang đường.

Bà ta nghĩ đến vừa nãy Lý Dục Thần gọi điện đi.

Cứ tưởng là tìm trợ thủ.

Nhưng ai có thể ngờ được, trợ thủ mà anh tìm đến lại là Cao Tử Hạng.

Rốt cuộc người này là ai?”

Cậu Lý… thủ đô…

Trong lòng Quan Nhã Lệ dâng lên làn sóng.

Có người còn chấn kinh hơn cả Quan Nhã Lệ, chính là Trương Băng.

Ông ta đờ đẫn nhìn cảnh này, sự cuồng nhiệt trong lòng dần trầm xuống, trầm đến đáy biển băng lạnh.

Lý Dục Thần cười nói: “Không muộn, đến đúng lúc lắm”.

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 397Sau đó là Cao Tử Hạng.Phía sau Cao Tử Hạng còn có một người trông như quản gia, sau đó theo sau là mấy người đàn ông mặc vest đeo kính râm.Lý Dục Thần vừa nhìn là biết, người mà Cao Tử Hạng đưa đến đều là cao thủ, đặc biệt là người trung niên trông như quản gia bên cạnh ông ta, khí tức đặc biệt, trên người có pháp lực dao động, có lẽ là người võ đạo kiêm tu.Chẳng trách người hạ cổ trùng muốn mượn người bên cạnh Cao Tử Hạng để hạ thủ, thì ra nhà họ Cao có cao nhân tọa trấn.“Chủ tịch Cao, ông đúng là quý nhân, bình thường tôi mời cũng không mời được, hôm nay sao lại có thời gian đến tiệm nhỏ của tôi thế?”, Quan Nhã Lệ khéo léo duyên dáng ra đón.Cao Tử Hạng cười nói: “Tổng giám đốc Quan à, nếu chỗ của bà là tiệm nhỏ, thì Tiền Đường không có mấy cửa hàng lớn đâu. Hôm nay tôi đến xử lý việc riêng, không làm phiền tổng giám đốc Quan chứ?”“Đâu có, chủ tịch Cao có thể đến đây, tôi vui mừng còn không hết ấy!”Ánh mắt Quan Nhã Lệ lóe lên, nghĩ làm thế nào để dàn xếp chuyện xảy ra ở đây, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có cách nào thỏa đáng.Trương Băng nhìn Cao Tử Hạng, lớn tiếng gọi: “Ông chủ, ông chủ đến rồi, mau cứu tôi!”Chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Chính là cậu ta, cậu ta đã đánh chết người của chúng tôi, còn đánh thương tay của tôi, ông còn không đến, tôi sẽ mất mạng đấy!”Cao Tử Hạng nhìn cô gái và con chó đã chết dưới đất, và cả cánh tay nát của Trương Băng, liền cau mày.Sau đó quay sang nhìn Lý Dục Thần.Trương Băng tưởng rằng cuối cùng cũng được cứu, tay cũng không đau nữa, cũng can đảm hơn, hằm hằm trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: “Nhóc con, mày chết chắc rồi! Tao sẽ cho mày nếm hết tất cả hình phạt trước khi chết, cho mày tận mắt chứng kiến người nhà bạn bè của mày chết trước mặt mày!”Quan Nhã Lệ cũng cảm thấy Trương Băng đáng ghét, trong lòng cũng nghĩ xong một loạt lời lẽ, đanng định nói với Cao Tử Hạng, ít nhất có thể giữ lại đường sống cho hai thanh niên đó.Nhưng bà ta còn chưa mở miệng, bỗng nghe thấy Cao Tử Hạng nói:“Cậu Lý, xin lỗi, tôi đến muộn rồi!”Ông cả nhà họ Cao, lại nói chuyện với người thanh niên này bằng giọng điệu tôn kính như vậy, hơn nữa còn khẽ khom lưng.Quan Nhã Lệ trợn mắt há hốc miệng, có cảm giác hoang đường.Bà ta nghĩ đến vừa nãy Lý Dục Thần gọi điện đi.Cứ tưởng là tìm trợ thủ.Nhưng ai có thể ngờ được, trợ thủ mà anh tìm đến lại là Cao Tử Hạng.Rốt cuộc người này là ai?”Cậu Lý… thủ đô…Trong lòng Quan Nhã Lệ dâng lên làn sóng.Có người còn chấn kinh hơn cả Quan Nhã Lệ, chính là Trương Băng.Ông ta đờ đẫn nhìn cảnh này, sự cuồng nhiệt trong lòng dần trầm xuống, trầm đến đáy biển băng lạnh.Lý Dục Thần cười nói: “Không muộn, đến đúng lúc lắm”.

Chương 397