Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 411
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 411Mà người kia đứng lặng một lúc cũng không tiếp lời.“Chu Sa Chưởng!”Có người nhìn thấy dấu bàn tay in hằn trên mặt bàn mà kinh hãi thốt lên.Lại ngoảnh đầu nhìn gương mặt tươi cười của ông chủ Vương.“Chẳng lẽ ông chính là Thiết thủ Như Lai (Như Lai tay sắt), Phật Cười?”Ông chủ Vương lắc đầu: “Cái gì mà Thiết thủ Như Lai với Kim Như Lai, tôi chỉ là chủ của một tiệm cơm, không tín Phật”.Nói đoạn miệng còn ngâm nga một làn điệu dân gian:“Tôi coi em như tâm can, muốn ăn cơm tôi xuống nấu, muốn uống trà tôi tới rót, ăn cơm rót trà tôi lo tất, còn rửa chân cho em… Tôi ngoan ngoãn như vậy đó….”Không ai lên tiếng.Khắp tiệm cơm vang vọng giọng hát như vịt đực của ông chủ Vương.Ông ấy vẫn nhàn nhã bưng ấm trà đi vào trong bếp đổ đầy nước.Gương mặt của kẻ vừa rồi còn cực kỳ hống hách, một lòng muốn giành lấy một trăm triệu không cần nói cũng biết lúc này khó coi tới mức nào.Một người trong số đó cuối cùng cũng mở lời: “Nếu Thiết thủ Như Lai đã ở đây, vậy tôi cũng không cần một trăm triệu này nữa, làm phiền rồi, tạm biệt!”Kẻ này vừa khởi xướng, những người khác cũng nhao nhao bày tỏ thái độ:“Tôi cũng không cần nữa!”“Tôi cũng không cần nữa!”“Tạm biệt”.“Tạm biệt”.……Một nhóm người dồn dập đứng dậy đi thẳng ra ngoài.Bỗng nhiên một tia sáng lạnh lẽo bay tới từ sau bếp, xuyên qua sảnh.Khí lạnh kinh người khiến người ta lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng.Cùng với một tiếng ‘phập’ ngột ngạt, chỉ thấy một con dao làm bếp đã đóng đinh trên khung cửa.Lực phóng mạnh đến mức cán dao còn đang rung rung, phát ra tiếng ong ongMành sau bếp được vén lên, sư phụ Vinh cầm theo muôi đi ra, chỉ vào bọn họ quát: “Cơm nước xong xuôi nhưng không trả tiền đã muốn đi rồi à? Thực sự cho rằng mình là bá vương sao?”Nói xong liền phất tay.Con dao cắm trên khung cửa đột nhiên bay ngược ra ngoài, lao vút trở lại trong tay sư phụ Vinh.Kỹ năng phóng ra thu về, dùng khí công thành thục khống chế dao trong chớp mắt đã áp chế những người này.Tiệm cơm một lần nữa lại rơi vào sự im lặng chết chóc.Một lúc sau cuối cùng cũng có người dẫn đầu rút ra điện thoại nhanh nhẹn quét mã thanh toán được đặt ở góc bàn.
Chương 411
Mà người kia đứng lặng một lúc cũng không tiếp lời.
“Chu Sa Chưởng!”
Có người nhìn thấy dấu bàn tay in hằn trên mặt bàn mà kinh hãi thốt lên.
Lại ngoảnh đầu nhìn gương mặt tươi cười của ông chủ Vương.
“Chẳng lẽ ông chính là Thiết thủ Như Lai (Như Lai tay sắt), Phật Cười?”
Ông chủ Vương lắc đầu: “Cái gì mà Thiết thủ Như Lai với Kim Như Lai, tôi chỉ là chủ của một tiệm cơm, không tín Phật”.
Nói đoạn miệng còn ngâm nga một làn điệu dân gian:
“Tôi coi em như tâm can, muốn ăn cơm tôi xuống nấu, muốn uống trà tôi tới rót, ăn cơm rót trà tôi lo tất, còn rửa chân cho em… Tôi ngoan ngoãn như vậy đó….”
Không ai lên tiếng.
Khắp tiệm cơm vang vọng giọng hát như vịt đực của ông chủ Vương.
Ông ấy vẫn nhàn nhã bưng ấm trà đi vào trong bếp đổ đầy nước.
Gương mặt của kẻ vừa rồi còn cực kỳ hống hách, một lòng muốn giành lấy một trăm triệu không cần nói cũng biết lúc này khó coi tới mức nào.
Một người trong số đó cuối cùng cũng mở lời: “Nếu Thiết thủ Như Lai đã ở đây, vậy tôi cũng không cần một trăm triệu này nữa, làm phiền rồi, tạm biệt!”
Kẻ này vừa khởi xướng, những người khác cũng nhao nhao bày tỏ thái độ:
“Tôi cũng không cần nữa!”
“Tôi cũng không cần nữa!”
“Tạm biệt”.
“Tạm biệt”.
……
Một nhóm người dồn dập đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Bỗng nhiên một tia sáng lạnh lẽo bay tới từ sau bếp, xuyên qua sảnh.
Khí lạnh kinh người khiến người ta lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Cùng với một tiếng ‘phập’ ngột ngạt, chỉ thấy một con dao làm bếp đã đóng đinh trên khung cửa.
Lực phóng mạnh đến mức cán dao còn đang rung rung, phát ra tiếng ong ong
Mành sau bếp được vén lên, sư phụ Vinh cầm theo muôi đi ra, chỉ vào bọn họ quát: “Cơm nước xong xuôi nhưng không trả tiền đã muốn đi rồi à? Thực sự cho rằng mình là bá vương sao?”
Nói xong liền phất tay.
Con dao cắm trên khung cửa đột nhiên bay ngược ra ngoài, lao vút trở lại trong tay sư phụ Vinh.
Kỹ năng phóng ra thu về, dùng khí công thành thục khống chế dao trong chớp mắt đã áp chế những người này.
Tiệm cơm một lần nữa lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
Một lúc sau cuối cùng cũng có người dẫn đầu rút ra điện thoại nhanh nhẹn quét mã thanh toán được đặt ở góc bàn.
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 411Mà người kia đứng lặng một lúc cũng không tiếp lời.“Chu Sa Chưởng!”Có người nhìn thấy dấu bàn tay in hằn trên mặt bàn mà kinh hãi thốt lên.Lại ngoảnh đầu nhìn gương mặt tươi cười của ông chủ Vương.“Chẳng lẽ ông chính là Thiết thủ Như Lai (Như Lai tay sắt), Phật Cười?”Ông chủ Vương lắc đầu: “Cái gì mà Thiết thủ Như Lai với Kim Như Lai, tôi chỉ là chủ của một tiệm cơm, không tín Phật”.Nói đoạn miệng còn ngâm nga một làn điệu dân gian:“Tôi coi em như tâm can, muốn ăn cơm tôi xuống nấu, muốn uống trà tôi tới rót, ăn cơm rót trà tôi lo tất, còn rửa chân cho em… Tôi ngoan ngoãn như vậy đó….”Không ai lên tiếng.Khắp tiệm cơm vang vọng giọng hát như vịt đực của ông chủ Vương.Ông ấy vẫn nhàn nhã bưng ấm trà đi vào trong bếp đổ đầy nước.Gương mặt của kẻ vừa rồi còn cực kỳ hống hách, một lòng muốn giành lấy một trăm triệu không cần nói cũng biết lúc này khó coi tới mức nào.Một người trong số đó cuối cùng cũng mở lời: “Nếu Thiết thủ Như Lai đã ở đây, vậy tôi cũng không cần một trăm triệu này nữa, làm phiền rồi, tạm biệt!”Kẻ này vừa khởi xướng, những người khác cũng nhao nhao bày tỏ thái độ:“Tôi cũng không cần nữa!”“Tôi cũng không cần nữa!”“Tạm biệt”.“Tạm biệt”.……Một nhóm người dồn dập đứng dậy đi thẳng ra ngoài.Bỗng nhiên một tia sáng lạnh lẽo bay tới từ sau bếp, xuyên qua sảnh.Khí lạnh kinh người khiến người ta lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng.Cùng với một tiếng ‘phập’ ngột ngạt, chỉ thấy một con dao làm bếp đã đóng đinh trên khung cửa.Lực phóng mạnh đến mức cán dao còn đang rung rung, phát ra tiếng ong ongMành sau bếp được vén lên, sư phụ Vinh cầm theo muôi đi ra, chỉ vào bọn họ quát: “Cơm nước xong xuôi nhưng không trả tiền đã muốn đi rồi à? Thực sự cho rằng mình là bá vương sao?”Nói xong liền phất tay.Con dao cắm trên khung cửa đột nhiên bay ngược ra ngoài, lao vút trở lại trong tay sư phụ Vinh.Kỹ năng phóng ra thu về, dùng khí công thành thục khống chế dao trong chớp mắt đã áp chế những người này.Tiệm cơm một lần nữa lại rơi vào sự im lặng chết chóc.Một lúc sau cuối cùng cũng có người dẫn đầu rút ra điện thoại nhanh nhẹn quét mã thanh toán được đặt ở góc bàn.