Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 436

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 436Chắc chắn là Cao Tử Hạng của nhà họ Cao rồi.Ngoại trừ nhà họ Cao, còn ai có thể tìm được một người trong thời gian ngắn như vậy, mà còn nhờ cục hàng không cho chuyến bay chậm thêm một tiếng?Lý Dục Thần này, rốt cuộc là ai?Cao Tử Hạng lại cung kính với anh ta?Tra Võ Anh bất giác run lên ớn lạnh, toàn thân nổi da gà.Chị Mai ngồi dưới đất cũng chấn hãi.Bà ta sớm đã đoán được Lý Dục Thần không phải người bình thường, nhưng cũng không ngờ anh có thể trực tiếp hạ lệnh cho Cao Tử Hạng.“Lại Sa Sa!”Lý Dục Thần ném con rắn chết xuống đất.“Chẳng phải cô muốn biết em trai cô Lại Sĩ Công chết thế nào sao? Vậy tôi cho cô toại nguyện, cho cô chết cùng một cách giống ông ta, cũng cho cô thấy, thế nào là tiên pháp Hoa Hạ!”Nói xong, anh giơ tay, hô một tiếng”“Sét đâu!”Bầu trời trên khu nhà họ Tra liền tối sầm.Bên tai vang lên tiếng sấm sét cuồn cuộn.Mọi người nhìn lên bầu trời theo bản năng.Bỗng nhiên, rắc một tiếng sét đánh.Một luồng chớp điện lóe lên.Bị tay của Lý Dục Thần nắm chặt.Giống như một con mãng xà khổng lồ vàng lấp lánh, bay múa giãy dụa trong tay anh.“Đi!”Lý Dục Thần buông tay.Chớp điện trực tiếp đánh đến Lại Sa Sa.Cả sân viện ầm ầm sáng như ban ngày.Trong ánh sáng vô biên, thân hình của Lại Sa Sa trở nên trong suốt.Hình ảnh cuối cùng mà cô ta để lại trên thế gian này là một khuôn mặt kinh hãi, ánh mắt đến chết vẫn không dám tin.Tiếng sét dừng, chớp điện tắt.Đôi mắt của mọi người nhất thời không thể thích ứng.Khu nhà của nhà họ Tra rơi vào trong tối đen.Mọi thứ bị bóng tối nuốt chửng.Mọi người chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, như tiếng chuông của địa ngục.Ánh sáng dần trở lại.Trăng thanh gió mát, mái ngói xưa cũ, gió thổi hành lang, ve kêu râm ran.Mọi thứ lại trở lại như cũ.

Chương 436

Chắc chắn là Cao Tử Hạng của nhà họ Cao rồi.

Ngoại trừ nhà họ Cao, còn ai có thể tìm được một người trong thời gian ngắn như vậy, mà còn nhờ cục hàng không cho chuyến bay chậm thêm một tiếng?

Lý Dục Thần này, rốt cuộc là ai?

Cao Tử Hạng lại cung kính với anh ta?

Tra Võ Anh bất giác run lên ớn lạnh, toàn thân nổi da gà.

Chị Mai ngồi dưới đất cũng chấn hãi.

Bà ta sớm đã đoán được Lý Dục Thần không phải người bình thường, nhưng cũng không ngờ anh có thể trực tiếp hạ lệnh cho Cao Tử Hạng.

“Lại Sa Sa!”

Lý Dục Thần ném con rắn chết xuống đất.

“Chẳng phải cô muốn biết em trai cô Lại Sĩ Công chết thế nào sao? Vậy tôi cho cô toại nguyện, cho cô chết cùng một cách giống ông ta, cũng cho cô thấy, thế nào là tiên pháp Hoa Hạ!”

Nói xong, anh giơ tay, hô một tiếng”

“Sét đâu!”

Bầu trời trên khu nhà họ Tra liền tối sầm.

Bên tai vang lên tiếng sấm sét cuồn cuộn.

Mọi người nhìn lên bầu trời theo bản năng.

Bỗng nhiên, rắc một tiếng sét đánh.

Một luồng chớp điện lóe lên.

Bị tay của Lý Dục Thần nắm chặt.

Giống như một con mãng xà khổng lồ vàng lấp lánh, bay múa giãy dụa trong tay anh.

“Đi!”

Lý Dục Thần buông tay.

Chớp điện trực tiếp đánh đến Lại Sa Sa.

Cả sân viện ầm ầm sáng như ban ngày.

Trong ánh sáng vô biên, thân hình của Lại Sa Sa trở nên trong suốt.

Hình ảnh cuối cùng mà cô ta để lại trên thế gian này là một khuôn mặt kinh hãi, ánh mắt đến chết vẫn không dám tin.

Tiếng sét dừng, chớp điện tắt.

Đôi mắt của mọi người nhất thời không thể thích ứng.

Khu nhà của nhà họ Tra rơi vào trong tối đen.

Mọi thứ bị bóng tối nuốt chửng.

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, như tiếng chuông của địa ngục.

Ánh sáng dần trở lại.

Trăng thanh gió mát, mái ngói xưa cũ, gió thổi hành lang, ve kêu râm ran.

Mọi thứ lại trở lại như cũ.

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 436Chắc chắn là Cao Tử Hạng của nhà họ Cao rồi.Ngoại trừ nhà họ Cao, còn ai có thể tìm được một người trong thời gian ngắn như vậy, mà còn nhờ cục hàng không cho chuyến bay chậm thêm một tiếng?Lý Dục Thần này, rốt cuộc là ai?Cao Tử Hạng lại cung kính với anh ta?Tra Võ Anh bất giác run lên ớn lạnh, toàn thân nổi da gà.Chị Mai ngồi dưới đất cũng chấn hãi.Bà ta sớm đã đoán được Lý Dục Thần không phải người bình thường, nhưng cũng không ngờ anh có thể trực tiếp hạ lệnh cho Cao Tử Hạng.“Lại Sa Sa!”Lý Dục Thần ném con rắn chết xuống đất.“Chẳng phải cô muốn biết em trai cô Lại Sĩ Công chết thế nào sao? Vậy tôi cho cô toại nguyện, cho cô chết cùng một cách giống ông ta, cũng cho cô thấy, thế nào là tiên pháp Hoa Hạ!”Nói xong, anh giơ tay, hô một tiếng”“Sét đâu!”Bầu trời trên khu nhà họ Tra liền tối sầm.Bên tai vang lên tiếng sấm sét cuồn cuộn.Mọi người nhìn lên bầu trời theo bản năng.Bỗng nhiên, rắc một tiếng sét đánh.Một luồng chớp điện lóe lên.Bị tay của Lý Dục Thần nắm chặt.Giống như một con mãng xà khổng lồ vàng lấp lánh, bay múa giãy dụa trong tay anh.“Đi!”Lý Dục Thần buông tay.Chớp điện trực tiếp đánh đến Lại Sa Sa.Cả sân viện ầm ầm sáng như ban ngày.Trong ánh sáng vô biên, thân hình của Lại Sa Sa trở nên trong suốt.Hình ảnh cuối cùng mà cô ta để lại trên thế gian này là một khuôn mặt kinh hãi, ánh mắt đến chết vẫn không dám tin.Tiếng sét dừng, chớp điện tắt.Đôi mắt của mọi người nhất thời không thể thích ứng.Khu nhà của nhà họ Tra rơi vào trong tối đen.Mọi thứ bị bóng tối nuốt chửng.Mọi người chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, như tiếng chuông của địa ngục.Ánh sáng dần trở lại.Trăng thanh gió mát, mái ngói xưa cũ, gió thổi hành lang, ve kêu râm ran.Mọi thứ lại trở lại như cũ.

Chương 436