Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 495

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 495Tiêu Thập Nương cũng vừa kinh hãi vừa mừng: “Thật không?”Hoàng Định Bang tức giận nói: “Họ Lý kia, đây là chuyện của hai nhà chúng tôi, cậu là người của ông hai Phùng đưa đến, có liên quan gì đến cậu?”Lý Dục Thần nói: “Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là ngứa mắt với ông thôi”.Anh nói rất thẳng thắn, lại có được thiện cảm của rất nhiều người.Mãnh hổ Giang Đông Từ Thông khen ngợi: “Tốt lắm, nói ra lời trong lòng tôi, chúng ta có thể kết bạn!”Hoàng Định Bang cười lạnh lùng nói: “Ngứa mắt thì đã làm sao, ngay cả người ta mắc bệnh gì mà cậu cũng không biết, đã chắc chắn có thể chữa khỏi rồi?”“Đúng là tôi không chắn chắn chữa khỏi bệnh của bố của bà ta”, Lý Dục Thần nói.Tiêu Thập Nương vừa nghe lời này, lại lo lắng.Hoàng Định Bang cười nói: “Tiêu Thập Nương, bà nghe đi, bà nghe đi, tên nhóc này bốc phét, muốn bòn rút tiền nhà bà thôi. Muốn cứu mạng bố của bà, còn phải dựa vào côn luân thảo của tôi. Nhưng tôi nói cho bà biết, qua thôn này thì không có tiệm khác đâu. Nếu hôm nay bà không đồng ý, có thể bảo tên nhóc họ Lý này đến nhà bà chữa bệnh. Nhưng bà đừng đến cầu xin tôi, qua hôm nay, tôi mang côn luân thảo cho lợn ăn, cũng sẽ không cho bà!”Tiêu Thập Nương nhìn sang Lý Dục Thần, trong mắt lộ vẻ phức tạp, có hy vọng, có lo lắng.Nhìn được ra, bà ta muốn tin tưởng Lý Dục Thần thế nào.Nhưng, liên quan đến tính mạng của bố, một người phụ nữ lại bất lực đến mức nào.Lý Dục Thần chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Định Bang và Thanh Huyền đạo trưởng.“Tôi không chắc chắn chữa khỏi bệnh của ông cụ, vì phải khám bệnh mới có thể kê đơn. Nhưng các ông làm sao biết được bệnh của người ta chỉ có côn luân thảo có thể cứu được? Làm sao lại trùng hợp như vậy, trong tay ông lại có côn luân thảo?”Một câu của anh hình như đã đánh thức người trong mộng.Tiêu Thập Nương và ông lão họ Liêu quay sang nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc.Hoàng Định Bang cười nói: “Côn luân thảo là của Thanh Huyền đạo trưởng, đạo trưởng là cao nhân ngoại thế, đâu phải người phàm như cậu có thể suy đoán!”Lý Dục Thần nhìn Thanh Huyền một cái, nói:“Cao nhân ngoại thế phải không, tiếc là côn luân thảo của ông là giả!”Nói xong, đột nhiên chiếc hộp trên bàn lật bay dưới đất.Chiếc hộp lăn mấy vòng dưới đất, côn luân thảo rớt ra khỏi hộp.Một ánh sáng xanh chói mắt lóe lên, trong phòng tràn ngập hương thơm.Nhưng hương thơm nồng nặc hơi không bình thường.Cho dù người không hiểu y thuật, không hiểu dược thảo mộc, cũng có thể ngửi ra, mùi hương này không phải tỏa ra từ cây cỏ, mà từ thứ giống như bột hương giấu trong chiếc hộp.Trước khi Lý Dục Thần chưa đánh đổ chiếc hộp, mùi hương từ từ tỏa ra, đương nhiên rất giống hương thơm thảo mộc.Một khi đánh đổ, mùi hương nhanh chóng tỏa ra, cỏ dưới đất cũng không còn bóng sáng, giống như cỏ bình thường.

Chương 495

Tiêu Thập Nương cũng vừa kinh hãi vừa mừng: “Thật không?”

Hoàng Định Bang tức giận nói: “Họ Lý kia, đây là chuyện của hai nhà chúng tôi, cậu là người của ông hai Phùng đưa đến, có liên quan gì đến cậu?”

Lý Dục Thần nói: “Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là ngứa mắt với ông thôi”.

Anh nói rất thẳng thắn, lại có được thiện cảm của rất nhiều người.

Mãnh hổ Giang Đông Từ Thông khen ngợi: “Tốt lắm, nói ra lời trong lòng tôi, chúng ta có thể kết bạn!”

Hoàng Định Bang cười lạnh lùng nói: “Ngứa mắt thì đã làm sao, ngay cả người ta mắc bệnh gì mà cậu cũng không biết, đã chắc chắn có thể chữa khỏi rồi?”

“Đúng là tôi không chắn chắn chữa khỏi bệnh của bố của bà ta”, Lý Dục Thần nói.

Tiêu Thập Nương vừa nghe lời này, lại lo lắng.

Hoàng Định Bang cười nói: “Tiêu Thập Nương, bà nghe đi, bà nghe đi, tên nhóc này bốc phét, muốn bòn rút tiền nhà bà thôi. Muốn cứu mạng bố của bà, còn phải dựa vào côn luân thảo của tôi. Nhưng tôi nói cho bà biết, qua thôn này thì không có tiệm khác đâu. Nếu hôm nay bà không đồng ý, có thể bảo tên nhóc họ Lý này đến nhà bà chữa bệnh. Nhưng bà đừng đến cầu xin tôi, qua hôm nay, tôi mang côn luân thảo cho lợn ăn, cũng sẽ không cho bà!”

Tiêu Thập Nương nhìn sang Lý Dục Thần, trong mắt lộ vẻ phức tạp, có hy vọng, có lo lắng.

Nhìn được ra, bà ta muốn tin tưởng Lý Dục Thần thế nào.

Nhưng, liên quan đến tính mạng của bố, một người phụ nữ lại bất lực đến mức nào.

Lý Dục Thần chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Định Bang và Thanh Huyền đạo trưởng.

“Tôi không chắc chắn chữa khỏi bệnh của ông cụ, vì phải khám bệnh mới có thể kê đơn. Nhưng các ông làm sao biết được bệnh của người ta chỉ có côn luân thảo có thể cứu được? Làm sao lại trùng hợp như vậy, trong tay ông lại có côn luân thảo?”

Một câu của anh hình như đã đánh thức người trong mộng.

Tiêu Thập Nương và ông lão họ Liêu quay sang nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc.

Hoàng Định Bang cười nói: “Côn luân thảo là của Thanh Huyền đạo trưởng, đạo trưởng là cao nhân ngoại thế, đâu phải người phàm như cậu có thể suy đoán!”

Lý Dục Thần nhìn Thanh Huyền một cái, nói:

“Cao nhân ngoại thế phải không, tiếc là côn luân thảo của ông là giả!”

Nói xong, đột nhiên chiếc hộp trên bàn lật bay dưới đất.

Chiếc hộp lăn mấy vòng dưới đất, côn luân thảo rớt ra khỏi hộp.

Một ánh sáng xanh chói mắt lóe lên, trong phòng tràn ngập hương thơm.

Nhưng hương thơm nồng nặc hơi không bình thường.

Cho dù người không hiểu y thuật, không hiểu dược thảo mộc, cũng có thể ngửi ra, mùi hương này không phải tỏa ra từ cây cỏ, mà từ thứ giống như bột hương giấu trong chiếc hộp.

Trước khi Lý Dục Thần chưa đánh đổ chiếc hộp, mùi hương từ từ tỏa ra, đương nhiên rất giống hương thơm thảo mộc.

Một khi đánh đổ, mùi hương nhanh chóng tỏa ra, cỏ dưới đất cũng không còn bóng sáng, giống như cỏ bình thường.

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 495Tiêu Thập Nương cũng vừa kinh hãi vừa mừng: “Thật không?”Hoàng Định Bang tức giận nói: “Họ Lý kia, đây là chuyện của hai nhà chúng tôi, cậu là người của ông hai Phùng đưa đến, có liên quan gì đến cậu?”Lý Dục Thần nói: “Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là ngứa mắt với ông thôi”.Anh nói rất thẳng thắn, lại có được thiện cảm của rất nhiều người.Mãnh hổ Giang Đông Từ Thông khen ngợi: “Tốt lắm, nói ra lời trong lòng tôi, chúng ta có thể kết bạn!”Hoàng Định Bang cười lạnh lùng nói: “Ngứa mắt thì đã làm sao, ngay cả người ta mắc bệnh gì mà cậu cũng không biết, đã chắc chắn có thể chữa khỏi rồi?”“Đúng là tôi không chắn chắn chữa khỏi bệnh của bố của bà ta”, Lý Dục Thần nói.Tiêu Thập Nương vừa nghe lời này, lại lo lắng.Hoàng Định Bang cười nói: “Tiêu Thập Nương, bà nghe đi, bà nghe đi, tên nhóc này bốc phét, muốn bòn rút tiền nhà bà thôi. Muốn cứu mạng bố của bà, còn phải dựa vào côn luân thảo của tôi. Nhưng tôi nói cho bà biết, qua thôn này thì không có tiệm khác đâu. Nếu hôm nay bà không đồng ý, có thể bảo tên nhóc họ Lý này đến nhà bà chữa bệnh. Nhưng bà đừng đến cầu xin tôi, qua hôm nay, tôi mang côn luân thảo cho lợn ăn, cũng sẽ không cho bà!”Tiêu Thập Nương nhìn sang Lý Dục Thần, trong mắt lộ vẻ phức tạp, có hy vọng, có lo lắng.Nhìn được ra, bà ta muốn tin tưởng Lý Dục Thần thế nào.Nhưng, liên quan đến tính mạng của bố, một người phụ nữ lại bất lực đến mức nào.Lý Dục Thần chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Định Bang và Thanh Huyền đạo trưởng.“Tôi không chắc chắn chữa khỏi bệnh của ông cụ, vì phải khám bệnh mới có thể kê đơn. Nhưng các ông làm sao biết được bệnh của người ta chỉ có côn luân thảo có thể cứu được? Làm sao lại trùng hợp như vậy, trong tay ông lại có côn luân thảo?”Một câu của anh hình như đã đánh thức người trong mộng.Tiêu Thập Nương và ông lão họ Liêu quay sang nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc.Hoàng Định Bang cười nói: “Côn luân thảo là của Thanh Huyền đạo trưởng, đạo trưởng là cao nhân ngoại thế, đâu phải người phàm như cậu có thể suy đoán!”Lý Dục Thần nhìn Thanh Huyền một cái, nói:“Cao nhân ngoại thế phải không, tiếc là côn luân thảo của ông là giả!”Nói xong, đột nhiên chiếc hộp trên bàn lật bay dưới đất.Chiếc hộp lăn mấy vòng dưới đất, côn luân thảo rớt ra khỏi hộp.Một ánh sáng xanh chói mắt lóe lên, trong phòng tràn ngập hương thơm.Nhưng hương thơm nồng nặc hơi không bình thường.Cho dù người không hiểu y thuật, không hiểu dược thảo mộc, cũng có thể ngửi ra, mùi hương này không phải tỏa ra từ cây cỏ, mà từ thứ giống như bột hương giấu trong chiếc hộp.Trước khi Lý Dục Thần chưa đánh đổ chiếc hộp, mùi hương từ từ tỏa ra, đương nhiên rất giống hương thơm thảo mộc.Một khi đánh đổ, mùi hương nhanh chóng tỏa ra, cỏ dưới đất cũng không còn bóng sáng, giống như cỏ bình thường.

Chương 495