Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 578
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 578Vương Văn Tĩnh đỏ mặt, người cứng đờ ở đó, xấu hổ mỉm cười nói: “Cậu Từ nói phải, em nào có tư cách chứ. Nhưng có vài người cũng chưa chắc có tư cách, để em xả giận cho cậu chủ Từ nhé!”Nói xong, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, hất ly rượu vào Lâm Mộng Đình.“Á…”Lâm Mông Đinh sợ hãi kêu lên, cô không ngờ rằng trước mặt nhiều người vậy mà Vương Văn Tĩnh lại làm thế.Không chỉ riêng Lâm Mộng Đình bất ngờ mà những kẻ khác cũng rất ngỡ ngàng.Phần lớn người ở đây đều cười thầm, chỉ có số ít người nhíu mày cảm thấy Vương Văn Tĩnh quá đáng.Những người coi như có quan hệ tốt với Lâm Mộng Đình giờ đây cũng chả dám đứng ra nói chuyện thay cô.Nào ai dám đắc tội với cậu chủ Từ với cả cái vòng quan hệ đó chứ.Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng kéo Lâm Mộng Đình ra.Cơ thể Lâm Mộng Đình nghiêng ra sau, đúng lúc né được rượu vang hất tới.Mà rượu tình cờ lệch hướng hắt vào Chung Thần đứng cách đó không xa.Áo sơ mi trắng tinh bị dính rượu đỏ thẫm, trông cực kỳ chật vật.Chung Thần tức giận hét: “Vương Văn Tĩnh, cô làm gì thế?”Vương Văn Tĩnh ngơ ngác nói: “Em, em không muốn hất anh. Lâm Mộng Đình, cô trốn cái gì chứ? Cô là đồ đ* th**!”Lâm Mộng Đình vui vẻ, bởi cô thấy người kéo cô ra chính là Lý Dục Thần.Lý Dục Thần cười nói với Lâm Mộng Đình: “May quá, hên là tôi tới đúng lúc nếu không thì vợ tôi sẽ ướt nhẹp mất”.Lâm Mộng Đình kinh ngạc, không ngờ lúc này mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn nữa bèn trừng mắt nhìn anh, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp.Lý Dục Thần bước tới phía trước, nói với Vương Tĩnh Văn: “Vì hai từ chửi tục mà cô mắng kia nên tôi vả miệng cô ba mươi cái. Nhưng mà tôi sợ bẩn tay mình nên lát nữa sẽ để người khác làm thay”.Vương Văn Tĩnh khó hiểu hỏi: “Anh là cái thá gì chứ?”Lý Dục Thần không thèm đếm xỉa tới cô ta mà nhìn về phía Từ Hiểu Bắc, nói: “Uống rượu phải không, để tôi đến uống với anh một ly”.Từ Hiểu Bắc bất ngờ hỏi: “Mày là ai?”“Lý Dục Thần”.“Lý Dục Thần hả?”, Từ Hiểu Bắc sửng sốt: “Mày chính là cái thằng…”“Đúng vậy, tôi chính là tên nhặt đồng nát, là tên chạn vương kia đó”, Lý Dục Thần cười nói.Anh thẳng thắn thừa nhận như thế lại khiến Từ Hiểu Bắc không biết nên làm gì.“Mày muốn làm gì?”“Không có gì, chẳng phải anh muốn có người uống một ly rượu với mình hay sao, giờ tôi đến tiếp anh”.“Hừ, mày à?”, Từ Hiểu Bắc hỏi lại: “Đủ tư cách không?”Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, anh không đủ tư cách. Nhưng mà hôm nay tôi mở ngoại lệ, coi như ban cho anh cơ hội uống rượu với tôi, chỉ không biết anh có dám hay không thôi”.“Mày nói cái gì?”
Chương 578
Vương Văn Tĩnh đỏ mặt, người cứng đờ ở đó, xấu hổ mỉm cười nói: “Cậu Từ nói phải, em nào có tư cách chứ. Nhưng có vài người cũng chưa chắc có tư cách, để em xả giận cho cậu chủ Từ nhé!”
Nói xong, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, hất ly rượu vào Lâm Mộng Đình.
“Á…”
Lâm Mông Đinh sợ hãi kêu lên, cô không ngờ rằng trước mặt nhiều người vậy mà Vương Văn Tĩnh lại làm thế.
Không chỉ riêng Lâm Mộng Đình bất ngờ mà những kẻ khác cũng rất ngỡ ngàng.
Phần lớn người ở đây đều cười thầm, chỉ có số ít người nhíu mày cảm thấy Vương Văn Tĩnh quá đáng.
Những người coi như có quan hệ tốt với Lâm Mộng Đình giờ đây cũng chả dám đứng ra nói chuyện thay cô.
Nào ai dám đắc tội với cậu chủ Từ với cả cái vòng quan hệ đó chứ.
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng kéo Lâm Mộng Đình ra.
Cơ thể Lâm Mộng Đình nghiêng ra sau, đúng lúc né được rượu vang hất tới.
Mà rượu tình cờ lệch hướng hắt vào Chung Thần đứng cách đó không xa.
Áo sơ mi trắng tinh bị dính rượu đỏ thẫm, trông cực kỳ chật vật.
Chung Thần tức giận hét: “Vương Văn Tĩnh, cô làm gì thế?”
Vương Văn Tĩnh ngơ ngác nói: “Em, em không muốn hất anh. Lâm Mộng Đình, cô trốn cái gì chứ? Cô là đồ đ* th**!”
Lâm Mộng Đình vui vẻ, bởi cô thấy người kéo cô ra chính là Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười nói với Lâm Mộng Đình: “May quá, hên là tôi tới đúng lúc nếu không thì vợ tôi sẽ ướt nhẹp mất”.
Lâm Mộng Đình kinh ngạc, không ngờ lúc này mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn nữa bèn trừng mắt nhìn anh, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Lý Dục Thần bước tới phía trước, nói với Vương Tĩnh Văn: “Vì hai từ chửi tục mà cô mắng kia nên tôi vả miệng cô ba mươi cái. Nhưng mà tôi sợ bẩn tay mình nên lát nữa sẽ để người khác làm thay”.
Vương Văn Tĩnh khó hiểu hỏi: “Anh là cái thá gì chứ?”
Lý Dục Thần không thèm đếm xỉa tới cô ta mà nhìn về phía Từ Hiểu Bắc, nói: “Uống rượu phải không, để tôi đến uống với anh một ly”.
Từ Hiểu Bắc bất ngờ hỏi: “Mày là ai?”
“Lý Dục Thần”.
“Lý Dục Thần hả?”, Từ Hiểu Bắc sửng sốt: “Mày chính là cái thằng…”
“Đúng vậy, tôi chính là tên nhặt đồng nát, là tên chạn vương kia đó”, Lý Dục Thần cười nói.
Anh thẳng thắn thừa nhận như thế lại khiến Từ Hiểu Bắc không biết nên làm gì.
“Mày muốn làm gì?”
“Không có gì, chẳng phải anh muốn có người uống một ly rượu với mình hay sao, giờ tôi đến tiếp anh”.
“Hừ, mày à?”, Từ Hiểu Bắc hỏi lại: “Đủ tư cách không?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, anh không đủ tư cách. Nhưng mà hôm nay tôi mở ngoại lệ, coi như ban cho anh cơ hội uống rượu với tôi, chỉ không biết anh có dám hay không thôi”.
“Mày nói cái gì?”
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 578Vương Văn Tĩnh đỏ mặt, người cứng đờ ở đó, xấu hổ mỉm cười nói: “Cậu Từ nói phải, em nào có tư cách chứ. Nhưng có vài người cũng chưa chắc có tư cách, để em xả giận cho cậu chủ Từ nhé!”Nói xong, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, hất ly rượu vào Lâm Mộng Đình.“Á…”Lâm Mông Đinh sợ hãi kêu lên, cô không ngờ rằng trước mặt nhiều người vậy mà Vương Văn Tĩnh lại làm thế.Không chỉ riêng Lâm Mộng Đình bất ngờ mà những kẻ khác cũng rất ngỡ ngàng.Phần lớn người ở đây đều cười thầm, chỉ có số ít người nhíu mày cảm thấy Vương Văn Tĩnh quá đáng.Những người coi như có quan hệ tốt với Lâm Mộng Đình giờ đây cũng chả dám đứng ra nói chuyện thay cô.Nào ai dám đắc tội với cậu chủ Từ với cả cái vòng quan hệ đó chứ.Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng kéo Lâm Mộng Đình ra.Cơ thể Lâm Mộng Đình nghiêng ra sau, đúng lúc né được rượu vang hất tới.Mà rượu tình cờ lệch hướng hắt vào Chung Thần đứng cách đó không xa.Áo sơ mi trắng tinh bị dính rượu đỏ thẫm, trông cực kỳ chật vật.Chung Thần tức giận hét: “Vương Văn Tĩnh, cô làm gì thế?”Vương Văn Tĩnh ngơ ngác nói: “Em, em không muốn hất anh. Lâm Mộng Đình, cô trốn cái gì chứ? Cô là đồ đ* th**!”Lâm Mộng Đình vui vẻ, bởi cô thấy người kéo cô ra chính là Lý Dục Thần.Lý Dục Thần cười nói với Lâm Mộng Đình: “May quá, hên là tôi tới đúng lúc nếu không thì vợ tôi sẽ ướt nhẹp mất”.Lâm Mộng Đình kinh ngạc, không ngờ lúc này mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn nữa bèn trừng mắt nhìn anh, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp.Lý Dục Thần bước tới phía trước, nói với Vương Tĩnh Văn: “Vì hai từ chửi tục mà cô mắng kia nên tôi vả miệng cô ba mươi cái. Nhưng mà tôi sợ bẩn tay mình nên lát nữa sẽ để người khác làm thay”.Vương Văn Tĩnh khó hiểu hỏi: “Anh là cái thá gì chứ?”Lý Dục Thần không thèm đếm xỉa tới cô ta mà nhìn về phía Từ Hiểu Bắc, nói: “Uống rượu phải không, để tôi đến uống với anh một ly”.Từ Hiểu Bắc bất ngờ hỏi: “Mày là ai?”“Lý Dục Thần”.“Lý Dục Thần hả?”, Từ Hiểu Bắc sửng sốt: “Mày chính là cái thằng…”“Đúng vậy, tôi chính là tên nhặt đồng nát, là tên chạn vương kia đó”, Lý Dục Thần cười nói.Anh thẳng thắn thừa nhận như thế lại khiến Từ Hiểu Bắc không biết nên làm gì.“Mày muốn làm gì?”“Không có gì, chẳng phải anh muốn có người uống một ly rượu với mình hay sao, giờ tôi đến tiếp anh”.“Hừ, mày à?”, Từ Hiểu Bắc hỏi lại: “Đủ tư cách không?”Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, anh không đủ tư cách. Nhưng mà hôm nay tôi mở ngoại lệ, coi như ban cho anh cơ hội uống rượu với tôi, chỉ không biết anh có dám hay không thôi”.“Mày nói cái gì?”