Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 607

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 607Rõ ràng đã tính toán khoảng cách.Là đối thủ đã hành động sao?Anh ta không nhìn rõ.Đúng lúc Hoa hòa thượng hồ nghi, Lý Dục Thần ra tay thật.Anh giơ tay, bàn tay thành con đao, chém xuống một nhát.Hoa hòa thượng cảm nhận được trong đao khí ngưng tụ, dày đặc ẩn chứa sát ý sắc bén.Sinh ra cùng với đao khí, là một cảm giác áp bức mạnh đến không thể tưởng tượng, khiến anh ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao khí chém xuống.Đao khí không ánh sáng, cắt ngang không khí.Ở ngay trước mặt Hoa hòa thượng, không khí dường như rách lìa, xuất hiện khe nứt chân không.Hoa hòa thượng bị chân không hút đến, bước chân loạng choạng, miễn cưỡng đứng vững.Lý Dục Thần nhìn anh ta mỉm cười: “Thế nào, đao của tôi có nhanh hơn anh không?”“Chân khí thành đao, chém không thành hư, anh là tông sư!”Hoa hòa thượng không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần.“Nhưng anh còn trẻ như vậy, làm sao có thể? Làm sao có thể?…”Hoa hòa thượng không ngừng tự lẩm bẩm.Bỗng nhiên quỳ xuống trước Lý Dục Thần.Lý Dục Thần sợ giật mình: “Anh làm gì thế hả?”“Anh Lý, tôi muốn xin anh hai chuyện”, Hoa hòa thượng nói.“Nói đi”.“Thứ nhất, tôi muốn bái anh làm sư”.Lý Dục Thần còn tưởng là chuyện gì, thì ra là muốn học võ công, bèn nói: “Bái sư thì thôi đi, tôi cũng không phải là người trong võ đạo, nếu anh yêu thích võ đạo, có thể đến quán cơm Giang Hồ thành phố Hòa, sư huynh của anh cũng đang ở đó. Chuyện thứ hai là gì?”“Chuyện thứ hai…”, Hoa hòa thượng hơi do dự, nói: “Tuy cô Tiền kiêu ngạo, thực ra là một người tốt tâm địa lương thiện. Mấy năm nay không biết có bao nhiêu cậu ấm thế gia theo đuổi cô ấy, nhưng trong mắt tôi, đều là đám chó vàng dế nhũi, không ai xứng với cô ấy. Chỉ có người như anh Lý mới xứng với cô ấy. Hôm nay cô chủ đã đồng ý thực hiện lời hứa, làm người của anh Lý, anh Lý đồng ý đi”.Lần này đến lượt Lý Dục Thần thộn người.Đây là việc gì với việc gì hả?“Tôi có vợ chưa cưới rồi”, Lý Dục Thần nói: “Tôi sẽ không đồng ý chuyện này”.“Anh không đồng ý, tôi sẽ quỳ không đứng lên”, Hoa hòa thượng nói.“Vậy anh cứ quỳ đi”.Lý Dục Thần nói xong, quay người bỏ đi, không hề do dự.Hoa hòa thượng ngây người ở đó.Hả, đi thật hả? Không giống tiểu thuyết phim truyền hình chút nào sao?

Chương 607

Rõ ràng đã tính toán khoảng cách.

Là đối thủ đã hành động sao?

Anh ta không nhìn rõ.

Đúng lúc Hoa hòa thượng hồ nghi, Lý Dục Thần ra tay thật.

Anh giơ tay, bàn tay thành con đao, chém xuống một nhát.

Hoa hòa thượng cảm nhận được trong đao khí ngưng tụ, dày đặc ẩn chứa sát ý sắc bén.

Sinh ra cùng với đao khí, là một cảm giác áp bức mạnh đến không thể tưởng tượng, khiến anh ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao khí chém xuống.

Đao khí không ánh sáng, cắt ngang không khí.

Ở ngay trước mặt Hoa hòa thượng, không khí dường như rách lìa, xuất hiện khe nứt chân không.

Hoa hòa thượng bị chân không hút đến, bước chân loạng choạng, miễn cưỡng đứng vững.

Lý Dục Thần nhìn anh ta mỉm cười: “Thế nào, đao của tôi có nhanh hơn anh không?”

“Chân khí thành đao, chém không thành hư, anh là tông sư!”

Hoa hòa thượng không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần.

“Nhưng anh còn trẻ như vậy, làm sao có thể? Làm sao có thể?…”

Hoa hòa thượng không ngừng tự lẩm bẩm.

Bỗng nhiên quỳ xuống trước Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần sợ giật mình: “Anh làm gì thế hả?”

“Anh Lý, tôi muốn xin anh hai chuyện”, Hoa hòa thượng nói.

“Nói đi”.

“Thứ nhất, tôi muốn bái anh làm sư”.

Lý Dục Thần còn tưởng là chuyện gì, thì ra là muốn học võ công, bèn nói: “Bái sư thì thôi đi, tôi cũng không phải là người trong võ đạo, nếu anh yêu thích võ đạo, có thể đến quán cơm Giang Hồ thành phố Hòa, sư huynh của anh cũng đang ở đó. Chuyện thứ hai là gì?”

“Chuyện thứ hai…”, Hoa hòa thượng hơi do dự, nói: “Tuy cô Tiền kiêu ngạo, thực ra là một người tốt tâm địa lương thiện. Mấy năm nay không biết có bao nhiêu cậu ấm thế gia theo đuổi cô ấy, nhưng trong mắt tôi, đều là đám chó vàng dế nhũi, không ai xứng với cô ấy. Chỉ có người như anh Lý mới xứng với cô ấy. Hôm nay cô chủ đã đồng ý thực hiện lời hứa, làm người của anh Lý, anh Lý đồng ý đi”.

Lần này đến lượt Lý Dục Thần thộn người.

Đây là việc gì với việc gì hả?

“Tôi có vợ chưa cưới rồi”, Lý Dục Thần nói: “Tôi sẽ không đồng ý chuyện này”.

“Anh không đồng ý, tôi sẽ quỳ không đứng lên”, Hoa hòa thượng nói.

“Vậy anh cứ quỳ đi”.

Lý Dục Thần nói xong, quay người bỏ đi, không hề do dự.

Hoa hòa thượng ngây người ở đó.

Hả, đi thật hả? Không giống tiểu thuyết phim truyền hình chút nào sao?

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 607Rõ ràng đã tính toán khoảng cách.Là đối thủ đã hành động sao?Anh ta không nhìn rõ.Đúng lúc Hoa hòa thượng hồ nghi, Lý Dục Thần ra tay thật.Anh giơ tay, bàn tay thành con đao, chém xuống một nhát.Hoa hòa thượng cảm nhận được trong đao khí ngưng tụ, dày đặc ẩn chứa sát ý sắc bén.Sinh ra cùng với đao khí, là một cảm giác áp bức mạnh đến không thể tưởng tượng, khiến anh ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao khí chém xuống.Đao khí không ánh sáng, cắt ngang không khí.Ở ngay trước mặt Hoa hòa thượng, không khí dường như rách lìa, xuất hiện khe nứt chân không.Hoa hòa thượng bị chân không hút đến, bước chân loạng choạng, miễn cưỡng đứng vững.Lý Dục Thần nhìn anh ta mỉm cười: “Thế nào, đao của tôi có nhanh hơn anh không?”“Chân khí thành đao, chém không thành hư, anh là tông sư!”Hoa hòa thượng không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần.“Nhưng anh còn trẻ như vậy, làm sao có thể? Làm sao có thể?…”Hoa hòa thượng không ngừng tự lẩm bẩm.Bỗng nhiên quỳ xuống trước Lý Dục Thần.Lý Dục Thần sợ giật mình: “Anh làm gì thế hả?”“Anh Lý, tôi muốn xin anh hai chuyện”, Hoa hòa thượng nói.“Nói đi”.“Thứ nhất, tôi muốn bái anh làm sư”.Lý Dục Thần còn tưởng là chuyện gì, thì ra là muốn học võ công, bèn nói: “Bái sư thì thôi đi, tôi cũng không phải là người trong võ đạo, nếu anh yêu thích võ đạo, có thể đến quán cơm Giang Hồ thành phố Hòa, sư huynh của anh cũng đang ở đó. Chuyện thứ hai là gì?”“Chuyện thứ hai…”, Hoa hòa thượng hơi do dự, nói: “Tuy cô Tiền kiêu ngạo, thực ra là một người tốt tâm địa lương thiện. Mấy năm nay không biết có bao nhiêu cậu ấm thế gia theo đuổi cô ấy, nhưng trong mắt tôi, đều là đám chó vàng dế nhũi, không ai xứng với cô ấy. Chỉ có người như anh Lý mới xứng với cô ấy. Hôm nay cô chủ đã đồng ý thực hiện lời hứa, làm người của anh Lý, anh Lý đồng ý đi”.Lần này đến lượt Lý Dục Thần thộn người.Đây là việc gì với việc gì hả?“Tôi có vợ chưa cưới rồi”, Lý Dục Thần nói: “Tôi sẽ không đồng ý chuyện này”.“Anh không đồng ý, tôi sẽ quỳ không đứng lên”, Hoa hòa thượng nói.“Vậy anh cứ quỳ đi”.Lý Dục Thần nói xong, quay người bỏ đi, không hề do dự.Hoa hòa thượng ngây người ở đó.Hả, đi thật hả? Không giống tiểu thuyết phim truyền hình chút nào sao?

Chương 607