Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 1345
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1345“Một trăm sáu mươi ngàn!”Lần nào, ông lão cũng bỏ thêm mười ngàn vào giá của người đàn ông trung niên.Kịch bản này dần trở nên huyền huyễn, mọi người xem không hiểu.Ngay cả Lý Dục Thần cũng cảm thấy thần kỳ, mới phát hiện mình xem thường ông lão này.Một kẻ giả vờ bị đụng, ăn vạ hai ngàn đồng tiền mà lấy ra được nhiều tiền như vậy!Lại hoặc là, tấm thảm này đáng giá tiền như vậy?Khi người đàn ông trung niên lên giá “hai trăm ngàn”, ông lão cuối cùng cũng ngậm miệng.Xem ra hai trăm ngàn là giới hạn của ông ta.Cũng không biết là giới hạn tài chính, hay là giá trị cao nhất của tấm thảm mà ông ta định giá.Thấy ông lão không nói thêm gì nữa, người đàn ông trung niên bật cười.Đang lúc ông ta dương dương đắc ý đi ra khỏi đám người, bỗng nhiên lại có người nói.“Tôi muốn tấm thảm này, năm trăm ngàn!”Mọi người kinh ngạc nhìn theo tiếng nói.Chợt thấy một người đi ra từ cổng lớn của Bách Thảo Đường, dáng vẻ chừng hơn sáu mươi tuổi, dáng người hơi mập ra, cũng mặc đường trang, rõ ràng trời không nóng, trong tay lại cầm một cái quạt xếp.Bảo vệ của Bách Thảo Đường thấy ông ta, lập tức đứng thẳng người, lên tiếng chào: “Ông Bạch!”Ông Bạch vừa bước ra, khí thế của người đàn ông trung niên mặc đường trang cầm quả cầu sắt rõ ràng thấp xuống.Trong đám người có người hỏi nhỏ: “Người chen ngang vào là ai vậy? Vừa mở mồm liền ra giá năm trăm ngàn, thật là rộng rãi!”Có người nhận ra, nhỏ giọng đáp: “Không biết à, đây là Ngũ Gia nhà họ Bạch, Bạch Quân Đường, là người biết chơi có tiếng ở Thủ đô chúng ta!”“Chẳng phải nhà họ Bạch là bác sĩ sao?”“Ấy, đàn ngựa sinh ra con la, trong bầy sói lẫn vào husky, nhà họ Bạch không thể ra một ông chủ biết chơi sao?”…“Bạch Ngũ Gia!”, người trung niên mặc đường trang chắp tay với ông Bạch: “Không ngờ Bạch Ngũ Gia ở chỗ này, thất kính!”Bạch Quân Đường nhìn thoáng qua ông ta, quạt xếp trong tay khẽ nhấc lên xem như đáp lễ, cười nói: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là ông chủ Hầu. Sao ông chủ Hầu không ở trong vườn nhà họ Phan làm giàu, mà lại chạy đến nơi này?”Ông chủ Hầu đáp: “Ông Bạch nói đùa, chút kinh doanh nhỏ này của tôi không đáng giá nhắc tới. Ông Bạch nhà lớn nghiệp lớn, ngài cũng đừng đoạt mất món đồ chơi nhỏ tôi nhìn trúng này chứ, dù sao cũng phải để lại miếng cơm ăn cho những nhà làm buôn bán nhỏ như tôi nữa, đúng không?”Bạch Quân Đường bật cười haha: “Ông chủ Hầu khiêm tốn quá, mấy năm nay tiền ông kiếm được tại vườn nhà họ Phan đủ để mua hai bộ tứ hợp viện trong thành phố đi? Nếu ông mà là người mua bán nhỏ, vậy trên thế giới này không có ai làm ăn lớn. Nếu ở nơi khác, đồ vật ông nhìn đến trước, tôi chắc chắn không nhúng tay vào. Nhưng chuyện ngày hôm nay lại xảy ra ở cửa Bách Thảo Đường, đồ vật đến cửa nhà tôi rồi mà còn bị người khác cầm đi, vậy về sau ba chữ Bạch Quân Đường này xem như không có tiếng tăm tại Thủ đô nữa”.Ông chủ Hầu nhíu nhíu mày, nói: “Ông Bạch đã nói như vậy, quả thực tôi không nên tranh giành. Chẳng qua là, đã đến nước này rồi, tôi cứ thế bỏ đi cũng không ổn. Dù thế nào thì ngài cũng phải cho tôi tăng giá thử chút nữa, tăng xong rồi lui, trong lòng tôi cũng có phán đoán, không sợ người khác chê cười”.
Chương 1345
“Một trăm sáu mươi ngàn!”
Lần nào, ông lão cũng bỏ thêm mười ngàn vào giá của người đàn ông trung niên.
Kịch bản này dần trở nên huyền huyễn, mọi người xem không hiểu.
Ngay cả Lý Dục Thần cũng cảm thấy thần kỳ, mới phát hiện mình xem thường ông lão này.
Một kẻ giả vờ bị đụng, ăn vạ hai ngàn đồng tiền mà lấy ra được nhiều tiền như vậy!
Lại hoặc là, tấm thảm này đáng giá tiền như vậy?
Khi người đàn ông trung niên lên giá “hai trăm ngàn”, ông lão cuối cùng cũng ngậm miệng.
Xem ra hai trăm ngàn là giới hạn của ông ta.
Cũng không biết là giới hạn tài chính, hay là giá trị cao nhất của tấm thảm mà ông ta định giá.
Thấy ông lão không nói thêm gì nữa, người đàn ông trung niên bật cười.
Đang lúc ông ta dương dương đắc ý đi ra khỏi đám người, bỗng nhiên lại có người nói.
“Tôi muốn tấm thảm này, năm trăm ngàn!”
Mọi người kinh ngạc nhìn theo tiếng nói.
Chợt thấy một người đi ra từ cổng lớn của Bách Thảo Đường, dáng vẻ chừng hơn sáu mươi tuổi, dáng người hơi mập ra, cũng mặc đường trang, rõ ràng trời không nóng, trong tay lại cầm một cái quạt xếp.
Bảo vệ của Bách Thảo Đường thấy ông ta, lập tức đứng thẳng người, lên tiếng chào: “Ông Bạch!”
Ông Bạch vừa bước ra, khí thế của người đàn ông trung niên mặc đường trang cầm quả cầu sắt rõ ràng thấp xuống.
Trong đám người có người hỏi nhỏ: “Người chen ngang vào là ai vậy? Vừa mở mồm liền ra giá năm trăm ngàn, thật là rộng rãi!”
Có người nhận ra, nhỏ giọng đáp: “Không biết à, đây là Ngũ Gia nhà họ Bạch, Bạch Quân Đường, là người biết chơi có tiếng ở Thủ đô chúng ta!”
“Chẳng phải nhà họ Bạch là bác sĩ sao?”
“Ấy, đàn ngựa sinh ra con la, trong bầy sói lẫn vào husky, nhà họ Bạch không thể ra một ông chủ biết chơi sao?”
…
“Bạch Ngũ Gia!”, người trung niên mặc đường trang chắp tay với ông Bạch: “Không ngờ Bạch Ngũ Gia ở chỗ này, thất kính!”
Bạch Quân Đường nhìn thoáng qua ông ta, quạt xếp trong tay khẽ nhấc lên xem như đáp lễ, cười nói: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là ông chủ Hầu. Sao ông chủ Hầu không ở trong vườn nhà họ Phan làm giàu, mà lại chạy đến nơi này?”
Ông chủ Hầu đáp: “Ông Bạch nói đùa, chút kinh doanh nhỏ này của tôi không đáng giá nhắc tới. Ông Bạch nhà lớn nghiệp lớn, ngài cũng đừng đoạt mất món đồ chơi nhỏ tôi nhìn trúng này chứ, dù sao cũng phải để lại miếng cơm ăn cho những nhà làm buôn bán nhỏ như tôi nữa, đúng không?”
Bạch Quân Đường bật cười haha: “Ông chủ Hầu khiêm tốn quá, mấy năm nay tiền ông kiếm được tại vườn nhà họ Phan đủ để mua hai bộ tứ hợp viện trong thành phố đi? Nếu ông mà là người mua bán nhỏ, vậy trên thế giới này không có ai làm ăn lớn. Nếu ở nơi khác, đồ vật ông nhìn đến trước, tôi chắc chắn không nhúng tay vào. Nhưng chuyện ngày hôm nay lại xảy ra ở cửa Bách Thảo Đường, đồ vật đến cửa nhà tôi rồi mà còn bị người khác cầm đi, vậy về sau ba chữ Bạch Quân Đường này xem như không có tiếng tăm tại Thủ đô nữa”.
Ông chủ Hầu nhíu nhíu mày, nói: “Ông Bạch đã nói như vậy, quả thực tôi không nên tranh giành. Chẳng qua là, đã đến nước này rồi, tôi cứ thế bỏ đi cũng không ổn. Dù thế nào thì ngài cũng phải cho tôi tăng giá thử chút nữa, tăng xong rồi lui, trong lòng tôi cũng có phán đoán, không sợ người khác chê cười”.
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1345“Một trăm sáu mươi ngàn!”Lần nào, ông lão cũng bỏ thêm mười ngàn vào giá của người đàn ông trung niên.Kịch bản này dần trở nên huyền huyễn, mọi người xem không hiểu.Ngay cả Lý Dục Thần cũng cảm thấy thần kỳ, mới phát hiện mình xem thường ông lão này.Một kẻ giả vờ bị đụng, ăn vạ hai ngàn đồng tiền mà lấy ra được nhiều tiền như vậy!Lại hoặc là, tấm thảm này đáng giá tiền như vậy?Khi người đàn ông trung niên lên giá “hai trăm ngàn”, ông lão cuối cùng cũng ngậm miệng.Xem ra hai trăm ngàn là giới hạn của ông ta.Cũng không biết là giới hạn tài chính, hay là giá trị cao nhất của tấm thảm mà ông ta định giá.Thấy ông lão không nói thêm gì nữa, người đàn ông trung niên bật cười.Đang lúc ông ta dương dương đắc ý đi ra khỏi đám người, bỗng nhiên lại có người nói.“Tôi muốn tấm thảm này, năm trăm ngàn!”Mọi người kinh ngạc nhìn theo tiếng nói.Chợt thấy một người đi ra từ cổng lớn của Bách Thảo Đường, dáng vẻ chừng hơn sáu mươi tuổi, dáng người hơi mập ra, cũng mặc đường trang, rõ ràng trời không nóng, trong tay lại cầm một cái quạt xếp.Bảo vệ của Bách Thảo Đường thấy ông ta, lập tức đứng thẳng người, lên tiếng chào: “Ông Bạch!”Ông Bạch vừa bước ra, khí thế của người đàn ông trung niên mặc đường trang cầm quả cầu sắt rõ ràng thấp xuống.Trong đám người có người hỏi nhỏ: “Người chen ngang vào là ai vậy? Vừa mở mồm liền ra giá năm trăm ngàn, thật là rộng rãi!”Có người nhận ra, nhỏ giọng đáp: “Không biết à, đây là Ngũ Gia nhà họ Bạch, Bạch Quân Đường, là người biết chơi có tiếng ở Thủ đô chúng ta!”“Chẳng phải nhà họ Bạch là bác sĩ sao?”“Ấy, đàn ngựa sinh ra con la, trong bầy sói lẫn vào husky, nhà họ Bạch không thể ra một ông chủ biết chơi sao?”…“Bạch Ngũ Gia!”, người trung niên mặc đường trang chắp tay với ông Bạch: “Không ngờ Bạch Ngũ Gia ở chỗ này, thất kính!”Bạch Quân Đường nhìn thoáng qua ông ta, quạt xếp trong tay khẽ nhấc lên xem như đáp lễ, cười nói: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là ông chủ Hầu. Sao ông chủ Hầu không ở trong vườn nhà họ Phan làm giàu, mà lại chạy đến nơi này?”Ông chủ Hầu đáp: “Ông Bạch nói đùa, chút kinh doanh nhỏ này của tôi không đáng giá nhắc tới. Ông Bạch nhà lớn nghiệp lớn, ngài cũng đừng đoạt mất món đồ chơi nhỏ tôi nhìn trúng này chứ, dù sao cũng phải để lại miếng cơm ăn cho những nhà làm buôn bán nhỏ như tôi nữa, đúng không?”Bạch Quân Đường bật cười haha: “Ông chủ Hầu khiêm tốn quá, mấy năm nay tiền ông kiếm được tại vườn nhà họ Phan đủ để mua hai bộ tứ hợp viện trong thành phố đi? Nếu ông mà là người mua bán nhỏ, vậy trên thế giới này không có ai làm ăn lớn. Nếu ở nơi khác, đồ vật ông nhìn đến trước, tôi chắc chắn không nhúng tay vào. Nhưng chuyện ngày hôm nay lại xảy ra ở cửa Bách Thảo Đường, đồ vật đến cửa nhà tôi rồi mà còn bị người khác cầm đi, vậy về sau ba chữ Bạch Quân Đường này xem như không có tiếng tăm tại Thủ đô nữa”.Ông chủ Hầu nhíu nhíu mày, nói: “Ông Bạch đã nói như vậy, quả thực tôi không nên tranh giành. Chẳng qua là, đã đến nước này rồi, tôi cứ thế bỏ đi cũng không ổn. Dù thế nào thì ngài cũng phải cho tôi tăng giá thử chút nữa, tăng xong rồi lui, trong lòng tôi cũng có phán đoán, không sợ người khác chê cười”.