Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 1349

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1349Người vỗ tay chính là Bạch Ngũ Gia.Mặc dù Bạch Quân Đường vỗ tay, nhưng trên mặt tràn ngập trào phúng và kiêu căng.“Được đấy! Trời ạ, người trẻ tuổi, biết chơi!”, Bạch Quân Đường cười haha bước tới, đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu chỉ vào bảng hiệu treo cao trên đầu: “Thằng nhóc, nhận ra chữ gì không?”Lý Dục Thần đương nhiên sẽ không đi theo lời nói của ông ta, bị ông ta nắm mũi dắt đi, cho nên không thèm ngẩng đầu nhìn lên một chút.Bạch Quân Đường thấy anh bất động, không trả lời, trong lòng dâng lên cảm giác nhàm chán, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Bảng hiệu Bách Thảo Đường này là chữ do Khang Hi gia tiền triều đề lên. Vì sao tôi lại nhắc đến chuyện này? Bởi đây là Thủ đô! Gốc rễ của Hoàng thành cắm dưới đất này, tất cả mọi người đều có thân phận, có địa vị. Hai mươi triệu? Miệng mọc trên thân mỗi người, môi trên đụng phải môi dưới, nói thì ai mà không biết nói? Cậu phải lấy ra được vàng thật bạc trắng”.“Nếu cậu lấy ra được, một tấm thảm rách giá hai mươi triệu, như vậy cậu thật sự biết chơi! Tôi phục cậu! Cậu là cái này!”, ông ta giơ ngón tay cái lên, chợt đổi giọng: “Nhưng nếu cậu không lấy ra được… vậy thì nên nghỉ ngơi sớm đi, chỗ nào mát thì đứng đấy đợi, đừng có ở đây chọc cười tôi!”Trên người Lý Dục Thần đương nhiên không có nhiều tiền như vậy, thậm chí thẻ ngân hàng cũng không có.Có điều, từ lâu anh đã không còn như lúc vừa mới xuống núi, không có khái niệm về tiền bạc, anh không hề thuận miệng nói ra con số hai mươi triệu.Con số này vừa vặn là số lượng anh có thể lấy ra được trong tình huống không sử dụng đến tiền bạc của tập đoàn Kinh Lý, mà phỏng chừng Bạch Quân Đường cũng không có khả năng tranh giành với anh vì một tấm thảm, nhưng về mặt mũi lại không qua được.Ngay lúc anh đang suy nghĩ phải làm thế nào để chứng minh anh có thể lấy ra được hai mươi triệu, Lâm Mộng Đình từ đầu đến cuối luôn nắm tay anh bỗng nhiên lôi ra một tấm thẻ đen từ trong túi xách, hai ngón tay thon dài kẹp lấy nó, tao nhã đẩy đến trước mặt Bạch Quân Đường.“Ông Bạch muốn kiểm tra một chút không?”Bạch Quân Đường vừa nhìn thấy tấm thẻ đen này, da mặt lập tức run lên.Loại thẻ này không thể nói là hiếm thấy, nhưng nó tượng trưng cho thân phận.Người có được loại thẻ này chứng tỏ sau lưng người này hoặc gia tộc phía sau ít nhất có vài tỷ tài sản tại ngân hàng.Như vậy, lấy ra hai mươi triệu tất nhiên không đáng kể, cũng có tư cách nói ra chữ “chơi”.Bạch Quân Đường không biết tấm thẻ này là của Lâm Mộng Đình, sau lưng là nhà họ Lâm thành phố Hoà, mà đương nhiên tưởng rằng là thẻ của Lý Dục Thần.“Ấy, kiểm tra thì thôi vậy, chút ánh mắt ấy tôi vẫn phải có”.Giọng điệu của Bạch Quân Đường thay đổi, chưa nói đến cung kính, nhưng ít ra không còn ngạo mạn như vừa rồi.“Anh chàng này xưng hô thế nào?”“Lý Dục Thần”.“Lý Dục Thần…”Bạch Quân Đường lặp lại cái tên này, hình như từng nghe qua ở đâu đó, nhưng tạm thời không nghĩ ra, nhưng có thể khẳng định Thủ đô không có nhân vật này.“Nghe giọng nói, cậu không phải người Thủ đô à? Không biết quý phủ ở chỗ nào?”“Tôi chính là người Thủ đô”, Lý Dục Thần đáp.“Ồ?”, Bạch Quân Đường khẽ sửng sốt, cười nói: “Bạch mỗ không dám nói là biết tất cả những vị chủ nhân ham chơi tại Thủ đô, nhưng gần như không có ai là lạ mặt với tôi. Cậu nói là cậu ở Thủ đô, không biết là công tử nhà nào của Thủ đô?”

Chương 1349

Người vỗ tay chính là Bạch Ngũ Gia.

Mặc dù Bạch Quân Đường vỗ tay, nhưng trên mặt tràn ngập trào phúng và kiêu căng.

“Được đấy! Trời ạ, người trẻ tuổi, biết chơi!”, Bạch Quân Đường cười haha bước tới, đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu chỉ vào bảng hiệu treo cao trên đầu: “Thằng nhóc, nhận ra chữ gì không?”

Lý Dục Thần đương nhiên sẽ không đi theo lời nói của ông ta, bị ông ta nắm mũi dắt đi, cho nên không thèm ngẩng đầu nhìn lên một chút.

Bạch Quân Đường thấy anh bất động, không trả lời, trong lòng dâng lên cảm giác nhàm chán, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Bảng hiệu Bách Thảo Đường này là chữ do Khang Hi gia tiền triều đề lên. Vì sao tôi lại nhắc đến chuyện này? Bởi đây là Thủ đô! Gốc rễ của Hoàng thành cắm dưới đất này, tất cả mọi người đều có thân phận, có địa vị. Hai mươi triệu? Miệng mọc trên thân mỗi người, môi trên đụng phải môi dưới, nói thì ai mà không biết nói? Cậu phải lấy ra được vàng thật bạc trắng”.

“Nếu cậu lấy ra được, một tấm thảm rách giá hai mươi triệu, như vậy cậu thật sự biết chơi! Tôi phục cậu! Cậu là cái này!”, ông ta giơ ngón tay cái lên, chợt đổi giọng: “Nhưng nếu cậu không lấy ra được… vậy thì nên nghỉ ngơi sớm đi, chỗ nào mát thì đứng đấy đợi, đừng có ở đây chọc cười tôi!”

Trên người Lý Dục Thần đương nhiên không có nhiều tiền như vậy, thậm chí thẻ ngân hàng cũng không có.

Có điều, từ lâu anh đã không còn như lúc vừa mới xuống núi, không có khái niệm về tiền bạc, anh không hề thuận miệng nói ra con số hai mươi triệu.

Con số này vừa vặn là số lượng anh có thể lấy ra được trong tình huống không sử dụng đến tiền bạc của tập đoàn Kinh Lý, mà phỏng chừng Bạch Quân Đường cũng không có khả năng tranh giành với anh vì một tấm thảm, nhưng về mặt mũi lại không qua được.

Ngay lúc anh đang suy nghĩ phải làm thế nào để chứng minh anh có thể lấy ra được hai mươi triệu, Lâm Mộng Đình từ đầu đến cuối luôn nắm tay anh bỗng nhiên lôi ra một tấm thẻ đen từ trong túi xách, hai ngón tay thon dài kẹp lấy nó, tao nhã đẩy đến trước mặt Bạch Quân Đường.

“Ông Bạch muốn kiểm tra một chút không?”

Bạch Quân Đường vừa nhìn thấy tấm thẻ đen này, da mặt lập tức run lên.

Loại thẻ này không thể nói là hiếm thấy, nhưng nó tượng trưng cho thân phận.

Người có được loại thẻ này chứng tỏ sau lưng người này hoặc gia tộc phía sau ít nhất có vài tỷ tài sản tại ngân hàng.

Như vậy, lấy ra hai mươi triệu tất nhiên không đáng kể, cũng có tư cách nói ra chữ “chơi”.

Bạch Quân Đường không biết tấm thẻ này là của Lâm Mộng Đình, sau lưng là nhà họ Lâm thành phố Hoà, mà đương nhiên tưởng rằng là thẻ của Lý Dục Thần.

“Ấy, kiểm tra thì thôi vậy, chút ánh mắt ấy tôi vẫn phải có”.

Giọng điệu của Bạch Quân Đường thay đổi, chưa nói đến cung kính, nhưng ít ra không còn ngạo mạn như vừa rồi.

“Anh chàng này xưng hô thế nào?”

“Lý Dục Thần”.

“Lý Dục Thần…”

Bạch Quân Đường lặp lại cái tên này, hình như từng nghe qua ở đâu đó, nhưng tạm thời không nghĩ ra, nhưng có thể khẳng định Thủ đô không có nhân vật này.

“Nghe giọng nói, cậu không phải người Thủ đô à? Không biết quý phủ ở chỗ nào?”

“Tôi chính là người Thủ đô”, Lý Dục Thần đáp.

“Ồ?”, Bạch Quân Đường khẽ sửng sốt, cười nói: “Bạch mỗ không dám nói là biết tất cả những vị chủ nhân ham chơi tại Thủ đô, nhưng gần như không có ai là lạ mặt với tôi. Cậu nói là cậu ở Thủ đô, không biết là công tử nhà nào của Thủ đô?”

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 1349Người vỗ tay chính là Bạch Ngũ Gia.Mặc dù Bạch Quân Đường vỗ tay, nhưng trên mặt tràn ngập trào phúng và kiêu căng.“Được đấy! Trời ạ, người trẻ tuổi, biết chơi!”, Bạch Quân Đường cười haha bước tới, đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu chỉ vào bảng hiệu treo cao trên đầu: “Thằng nhóc, nhận ra chữ gì không?”Lý Dục Thần đương nhiên sẽ không đi theo lời nói của ông ta, bị ông ta nắm mũi dắt đi, cho nên không thèm ngẩng đầu nhìn lên một chút.Bạch Quân Đường thấy anh bất động, không trả lời, trong lòng dâng lên cảm giác nhàm chán, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Bảng hiệu Bách Thảo Đường này là chữ do Khang Hi gia tiền triều đề lên. Vì sao tôi lại nhắc đến chuyện này? Bởi đây là Thủ đô! Gốc rễ của Hoàng thành cắm dưới đất này, tất cả mọi người đều có thân phận, có địa vị. Hai mươi triệu? Miệng mọc trên thân mỗi người, môi trên đụng phải môi dưới, nói thì ai mà không biết nói? Cậu phải lấy ra được vàng thật bạc trắng”.“Nếu cậu lấy ra được, một tấm thảm rách giá hai mươi triệu, như vậy cậu thật sự biết chơi! Tôi phục cậu! Cậu là cái này!”, ông ta giơ ngón tay cái lên, chợt đổi giọng: “Nhưng nếu cậu không lấy ra được… vậy thì nên nghỉ ngơi sớm đi, chỗ nào mát thì đứng đấy đợi, đừng có ở đây chọc cười tôi!”Trên người Lý Dục Thần đương nhiên không có nhiều tiền như vậy, thậm chí thẻ ngân hàng cũng không có.Có điều, từ lâu anh đã không còn như lúc vừa mới xuống núi, không có khái niệm về tiền bạc, anh không hề thuận miệng nói ra con số hai mươi triệu.Con số này vừa vặn là số lượng anh có thể lấy ra được trong tình huống không sử dụng đến tiền bạc của tập đoàn Kinh Lý, mà phỏng chừng Bạch Quân Đường cũng không có khả năng tranh giành với anh vì một tấm thảm, nhưng về mặt mũi lại không qua được.Ngay lúc anh đang suy nghĩ phải làm thế nào để chứng minh anh có thể lấy ra được hai mươi triệu, Lâm Mộng Đình từ đầu đến cuối luôn nắm tay anh bỗng nhiên lôi ra một tấm thẻ đen từ trong túi xách, hai ngón tay thon dài kẹp lấy nó, tao nhã đẩy đến trước mặt Bạch Quân Đường.“Ông Bạch muốn kiểm tra một chút không?”Bạch Quân Đường vừa nhìn thấy tấm thẻ đen này, da mặt lập tức run lên.Loại thẻ này không thể nói là hiếm thấy, nhưng nó tượng trưng cho thân phận.Người có được loại thẻ này chứng tỏ sau lưng người này hoặc gia tộc phía sau ít nhất có vài tỷ tài sản tại ngân hàng.Như vậy, lấy ra hai mươi triệu tất nhiên không đáng kể, cũng có tư cách nói ra chữ “chơi”.Bạch Quân Đường không biết tấm thẻ này là của Lâm Mộng Đình, sau lưng là nhà họ Lâm thành phố Hoà, mà đương nhiên tưởng rằng là thẻ của Lý Dục Thần.“Ấy, kiểm tra thì thôi vậy, chút ánh mắt ấy tôi vẫn phải có”.Giọng điệu của Bạch Quân Đường thay đổi, chưa nói đến cung kính, nhưng ít ra không còn ngạo mạn như vừa rồi.“Anh chàng này xưng hô thế nào?”“Lý Dục Thần”.“Lý Dục Thần…”Bạch Quân Đường lặp lại cái tên này, hình như từng nghe qua ở đâu đó, nhưng tạm thời không nghĩ ra, nhưng có thể khẳng định Thủ đô không có nhân vật này.“Nghe giọng nói, cậu không phải người Thủ đô à? Không biết quý phủ ở chỗ nào?”“Tôi chính là người Thủ đô”, Lý Dục Thần đáp.“Ồ?”, Bạch Quân Đường khẽ sửng sốt, cười nói: “Bạch mỗ không dám nói là biết tất cả những vị chủ nhân ham chơi tại Thủ đô, nhưng gần như không có ai là lạ mặt với tôi. Cậu nói là cậu ở Thủ đô, không biết là công tử nhà nào của Thủ đô?”

Chương 1349