Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 22

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 22Đương nhiên Trương Nhất Bình biết Chu Húc muốn làm gì.Nhìn Đinh Hương mà xem, cô nàng này quả thật rất có sức hút, đặc biệt là khí chất trong sáng ấy làm cho người ta rất khó không động lòng được.Chẳng qua anh ta không có ý gì với Đinh Hương, anh ta chỉ quan tâm đ ến Lâm Mộng Đình, cô cả nhà họ Lâm thôi.Hoặc phải nói tài sản khổng lồ của nhà họ Lâm mới là mục tiêu thật sự của anh ta.Nếu như có thể trở thành thông gia với nhà họ Lâm, tập đoàn Vĩnh Thanh sẽ có thể leo lên đẳng cấp cao hơn.Đây không chỉ là tình yêu mà còn là một nhiệm vụ chính trị.Nhưng để tiếp xúc với Lâm Mộng Đình cũng chẳng dễ dàng gì, may mà anh ta có đứa em gái họ Trương Khiết này, cô ta là bạn thân của Lâm Mộng Đình, nhờ vậy đã cho anh ta cơ hội bắc cầu làm quen.Khi biết hôm nay Lâm Mộng Đình sẽ về thành phố Hòa, Trương Nhất Bình đã nhờ Trương Khiết tìm một lý do hẹn cô đi chơi.Gia đình Chu Húc kinh doanh quần áo, họ thuê địa điểm ở trung tâm mua sắm quần áo thuộc tập đoàn Vĩnh Thanh. Anh ta thường đi chơi với Trương Nhất Bình, cũng được coi là một đàn em của Trương Nhất Bình.Đàn em mình có người thích, Trương Nhất Bình không ngại giúp anh ta một tay.“Tôi không có ý kiến”, Trương Nhất Bình nhìn sang cô cả Lâm: “Mộng Đình, em thấy sao?”“Đương nhiên là được rồi”, Lâm Mộng Đình đi qua dắt tay Đinh Hương: “Để chị giới thiệu về trường học cho em”.Lâm Mộng Đình không quá thích những nơi như quán bar, nếu không phải do Trương Khiết than vãn rằng tâm trạng không tốt, đòi cô đi chơi cùng thì cô đã không đến nơi này rồi.Sau khi họ ăn cơm ở nhà hàng của Vĩnh Thanh, Trương Khiết bảo chán nên Trương Nhất Bình đã đề nghị tới quán bar cho vui.Lâm Mộng Đình biết Trương Nhất Bình muốn theo đuổi mình, nhưng cô chẳng có thiện cảm gì với anh ta cả.Sự xuất hiện của Đinh Hương vừa khéo giúp cô có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Nhất Bình.Cô có ấn tượng khá tốt về Đinh Hương, cô ấy rất đơn thuần, đã thế còn có thể thi đỗ lớp Nhân văn Thực nghiệm của đại học Nam Giang, chắc chắn là một người vừa thông minh vừa chăm chỉ.Đinh Hương vốn đang do dự, nhưng Lâm Mộng Đình lại nói sẽ giới thiệu về trường học, cô ấy cũng hơi muốn đi.Lý Dục Thần biết cô ấy đang nghĩ gì, bèn nói: “Thế thì tốt quá, vậy cứ đi chơi cùng nhau đi”.Nói rồi anh định đi cùng họ.Những người khác đều sững sờ, có ai rủ anh hả?Diêu Lệ Lệ lầm bầm một câu: “Thứ không biết xấu hổ”.Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không biết vì sao cô lại cảm thấy Lý Dục Thần không tầm thường, nhưng cụ thể không tầm thường ở chỗ nào, cô lại không nói ra được.“Ai rủ cậu đi chung thế? Đồ mặt dày”, Chu Húc lạnh lùng nói.Diêu Lệ Lệ bảo: “Đúng đó, Đinh Hương là bạn học của tôi, nhóm anh Trương nể tình nên mới rủ cô ấy đi cùng, còn anh là ai hả?”Trương Nhất Bình cười không nói gì.

Chương 22

Đương nhiên Trương Nhất Bình biết Chu Húc muốn làm gì.

Nhìn Đinh Hương mà xem, cô nàng này quả thật rất có sức hút, đặc biệt là khí chất trong sáng ấy làm cho người ta rất khó không động lòng được.

Chẳng qua anh ta không có ý gì với Đinh Hương, anh ta chỉ quan tâm đ ến Lâm Mộng Đình, cô cả nhà họ Lâm thôi.

Hoặc phải nói tài sản khổng lồ của nhà họ Lâm mới là mục tiêu thật sự của anh ta.

Nếu như có thể trở thành thông gia với nhà họ Lâm, tập đoàn Vĩnh Thanh sẽ có thể leo lên đẳng cấp cao hơn.

Đây không chỉ là tình yêu mà còn là một nhiệm vụ chính trị.

Nhưng để tiếp xúc với Lâm Mộng Đình cũng chẳng dễ dàng gì, may mà anh ta có đứa em gái họ Trương Khiết này, cô ta là bạn thân của Lâm Mộng Đình, nhờ vậy đã cho anh ta cơ hội bắc cầu làm quen.

Khi biết hôm nay Lâm Mộng Đình sẽ về thành phố Hòa, Trương Nhất Bình đã nhờ Trương Khiết tìm một lý do hẹn cô đi chơi.

Gia đình Chu Húc kinh doanh quần áo, họ thuê địa điểm ở trung tâm mua sắm quần áo thuộc tập đoàn Vĩnh Thanh. Anh ta thường đi chơi với Trương Nhất Bình, cũng được coi là một đàn em của Trương Nhất Bình.

Đàn em mình có người thích, Trương Nhất Bình không ngại giúp anh ta một tay.

“Tôi không có ý kiến”, Trương Nhất Bình nhìn sang cô cả Lâm: “Mộng Đình, em thấy sao?”

“Đương nhiên là được rồi”, Lâm Mộng Đình đi qua dắt tay Đinh Hương: “Để chị giới thiệu về trường học cho em”.

Lâm Mộng Đình không quá thích những nơi như quán bar, nếu không phải do Trương Khiết than vãn rằng tâm trạng không tốt, đòi cô đi chơi cùng thì cô đã không đến nơi này rồi.

Sau khi họ ăn cơm ở nhà hàng của Vĩnh Thanh, Trương Khiết bảo chán nên Trương Nhất Bình đã đề nghị tới quán bar cho vui.

Lâm Mộng Đình biết Trương Nhất Bình muốn theo đuổi mình, nhưng cô chẳng có thiện cảm gì với anh ta cả.

Sự xuất hiện của Đinh Hương vừa khéo giúp cô có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Nhất Bình.

Cô có ấn tượng khá tốt về Đinh Hương, cô ấy rất đơn thuần, đã thế còn có thể thi đỗ lớp Nhân văn Thực nghiệm của đại học Nam Giang, chắc chắn là một người vừa thông minh vừa chăm chỉ.

Đinh Hương vốn đang do dự, nhưng Lâm Mộng Đình lại nói sẽ giới thiệu về trường học, cô ấy cũng hơi muốn đi.

Lý Dục Thần biết cô ấy đang nghĩ gì, bèn nói: “Thế thì tốt quá, vậy cứ đi chơi cùng nhau đi”.

Nói rồi anh định đi cùng họ.

Những người khác đều sững sờ, có ai rủ anh hả?

Diêu Lệ Lệ lầm bầm một câu: “Thứ không biết xấu hổ”.

Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không biết vì sao cô lại cảm thấy Lý Dục Thần không tầm thường, nhưng cụ thể không tầm thường ở chỗ nào, cô lại không nói ra được.

“Ai rủ cậu đi chung thế? Đồ mặt dày”, Chu Húc lạnh lùng nói.

Diêu Lệ Lệ bảo: “Đúng đó, Đinh Hương là bạn học của tôi, nhóm anh Trương nể tình nên mới rủ cô ấy đi cùng, còn anh là ai hả?”

Trương Nhất Bình cười không nói gì.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 22Đương nhiên Trương Nhất Bình biết Chu Húc muốn làm gì.Nhìn Đinh Hương mà xem, cô nàng này quả thật rất có sức hút, đặc biệt là khí chất trong sáng ấy làm cho người ta rất khó không động lòng được.Chẳng qua anh ta không có ý gì với Đinh Hương, anh ta chỉ quan tâm đ ến Lâm Mộng Đình, cô cả nhà họ Lâm thôi.Hoặc phải nói tài sản khổng lồ của nhà họ Lâm mới là mục tiêu thật sự của anh ta.Nếu như có thể trở thành thông gia với nhà họ Lâm, tập đoàn Vĩnh Thanh sẽ có thể leo lên đẳng cấp cao hơn.Đây không chỉ là tình yêu mà còn là một nhiệm vụ chính trị.Nhưng để tiếp xúc với Lâm Mộng Đình cũng chẳng dễ dàng gì, may mà anh ta có đứa em gái họ Trương Khiết này, cô ta là bạn thân của Lâm Mộng Đình, nhờ vậy đã cho anh ta cơ hội bắc cầu làm quen.Khi biết hôm nay Lâm Mộng Đình sẽ về thành phố Hòa, Trương Nhất Bình đã nhờ Trương Khiết tìm một lý do hẹn cô đi chơi.Gia đình Chu Húc kinh doanh quần áo, họ thuê địa điểm ở trung tâm mua sắm quần áo thuộc tập đoàn Vĩnh Thanh. Anh ta thường đi chơi với Trương Nhất Bình, cũng được coi là một đàn em của Trương Nhất Bình.Đàn em mình có người thích, Trương Nhất Bình không ngại giúp anh ta một tay.“Tôi không có ý kiến”, Trương Nhất Bình nhìn sang cô cả Lâm: “Mộng Đình, em thấy sao?”“Đương nhiên là được rồi”, Lâm Mộng Đình đi qua dắt tay Đinh Hương: “Để chị giới thiệu về trường học cho em”.Lâm Mộng Đình không quá thích những nơi như quán bar, nếu không phải do Trương Khiết than vãn rằng tâm trạng không tốt, đòi cô đi chơi cùng thì cô đã không đến nơi này rồi.Sau khi họ ăn cơm ở nhà hàng của Vĩnh Thanh, Trương Khiết bảo chán nên Trương Nhất Bình đã đề nghị tới quán bar cho vui.Lâm Mộng Đình biết Trương Nhất Bình muốn theo đuổi mình, nhưng cô chẳng có thiện cảm gì với anh ta cả.Sự xuất hiện của Đinh Hương vừa khéo giúp cô có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Nhất Bình.Cô có ấn tượng khá tốt về Đinh Hương, cô ấy rất đơn thuần, đã thế còn có thể thi đỗ lớp Nhân văn Thực nghiệm của đại học Nam Giang, chắc chắn là một người vừa thông minh vừa chăm chỉ.Đinh Hương vốn đang do dự, nhưng Lâm Mộng Đình lại nói sẽ giới thiệu về trường học, cô ấy cũng hơi muốn đi.Lý Dục Thần biết cô ấy đang nghĩ gì, bèn nói: “Thế thì tốt quá, vậy cứ đi chơi cùng nhau đi”.Nói rồi anh định đi cùng họ.Những người khác đều sững sờ, có ai rủ anh hả?Diêu Lệ Lệ lầm bầm một câu: “Thứ không biết xấu hổ”.Chỉ có Lâm Mộng Đình hiểu ý cười một tiếng, không biết vì sao cô lại cảm thấy Lý Dục Thần không tầm thường, nhưng cụ thể không tầm thường ở chỗ nào, cô lại không nói ra được.“Ai rủ cậu đi chung thế? Đồ mặt dày”, Chu Húc lạnh lùng nói.Diêu Lệ Lệ bảo: “Đúng đó, Đinh Hương là bạn học của tôi, nhóm anh Trương nể tình nên mới rủ cô ấy đi cùng, còn anh là ai hả?”Trương Nhất Bình cười không nói gì.

Chương 22