Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 86
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 86Dứt lời, anh nâng tay phải nắm lấy không khí.Sấm chớp kéo đến!Trong bãi đỗ xe vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn.Sau đó có tiếng sét kêu ầm một tiếng.Một tia chớp đánh xuống từ trên hư không.Bổ vào ngực Lại Sĩ Công.Trước ngực ông ta lập tức xuất hiện một lỗ thủng to, toàn bộ lồ ng ngực trống rỗng, chỉ còn lại phần ngoài cháy khét.Lại Sĩ Công chậm rãi ngã xuống, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi khôn cùng.Đến lúc chết ông ta vẫn không dám tin đây là sự thật.…Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng Lý Dục Thần chạy vặt ở quán cơm Thân Dân, buổi tối thì ở trong nhà luyện hoá viên đá đen kia.Mã Sơn vẫn đi làm ở quán bar Lam Kiều, nhưng chức vụ đã từ Giám đốc tiếp khách thăng cấp thành trợ lý Tổng giám đốc.Ngày đó sau khi đưa Châu Na về, anh ta quay lại bãi đỗ xe của chợ đồ cũ, chạy chiếc Porsche kia về.Châu Na chỉ cần nhìn thấy chiếc xe kia thì trong mắt chỉ có hình ảnh của rắn.Cho nên chiếc xe đó cũng thuộc về Mã Sơn.Mỗi ngày anh ta đều chạy Porsche màu đỏ, rất là nở mày nở mặt.Quán bar làm việc đến rất khuya, thường phải rạng sáng mới về nhà.Làm thế cũng tiện cho hành động của Lý Dục Thần.Anh mất ba buổi tối để luyện hoá viên đá đen kia, làm ra bốn lá bùa hộ mệnh.Chút phần thừa còn lại vừa khéo dùng để sửa chữa tấm gương đồng kia.Bùa hộ mệnh thứ nhất, anh đưa cho Đinh Hương.Trong bốn lá bùa hộ mệnh, đây là lá bùa sử dụng đủ nguyên liệu nhất, cũng có hiệu quả tốt nhất.Lý Dục Thần tự tay đeo lên cho Đinh Hương: “Nhớ kỹ nhất định phải đeo theo bên người, không được tháo xuống”.Bùa hộ mệnh treo trước ngực, lúc tiếp xúc với làn da sẽ có cảm giác ấm áp, khiến trái tim Đinh Hương cũng ấm áp theo.“Vâng, em sẽ luôn trân trọng quà anh Dục Thần tặng”, Đinh Hương nói.Lá bùa thứ hai, Lý Dục Thần đưa cho Mã Sơn.Ngoài ra, Lý Dục Thần còn lấy ra một lá bùa, bảo Mã Sơn mang đến cho Châu Na.Nếu không nhờ Châu Na dẫn họ đi thì họ cũng không thể kiếm được hai trăm nghìn, càng sẽ không mua được viên đá đen.Huống hồ hôm đó Châu Na còn bị sợ, vì thế mà mất một chiếc xe, tự nhiên để Mã Sơn được lợi.Mã Sơn là người thô lỗ, cũng không xem trọng thứ này cho lắm.Nhưng Châu Na nghe nói là Lý Dục Thần tự làm thì vội vàng đeo nó lên người.
Chương 86
Dứt lời, anh nâng tay phải nắm lấy không khí.
Sấm chớp kéo đến!
Trong bãi đỗ xe vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn.
Sau đó có tiếng sét kêu ầm một tiếng.
Một tia chớp đánh xuống từ trên hư không.
Bổ vào ngực Lại Sĩ Công.
Trước ngực ông ta lập tức xuất hiện một lỗ thủng to, toàn bộ lồ ng ngực trống rỗng, chỉ còn lại phần ngoài cháy khét.
Lại Sĩ Công chậm rãi ngã xuống, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi khôn cùng.
Đến lúc chết ông ta vẫn không dám tin đây là sự thật.
…
Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng Lý Dục Thần chạy vặt ở quán cơm Thân Dân, buổi tối thì ở trong nhà luyện hoá viên đá đen kia.
Mã Sơn vẫn đi làm ở quán bar Lam Kiều, nhưng chức vụ đã từ Giám đốc tiếp khách thăng cấp thành trợ lý Tổng giám đốc.
Ngày đó sau khi đưa Châu Na về, anh ta quay lại bãi đỗ xe của chợ đồ cũ, chạy chiếc Porsche kia về.
Châu Na chỉ cần nhìn thấy chiếc xe kia thì trong mắt chỉ có hình ảnh của rắn.
Cho nên chiếc xe đó cũng thuộc về Mã Sơn.
Mỗi ngày anh ta đều chạy Porsche màu đỏ, rất là nở mày nở mặt.
Quán bar làm việc đến rất khuya, thường phải rạng sáng mới về nhà.
Làm thế cũng tiện cho hành động của Lý Dục Thần.
Anh mất ba buổi tối để luyện hoá viên đá đen kia, làm ra bốn lá bùa hộ mệnh.
Chút phần thừa còn lại vừa khéo dùng để sửa chữa tấm gương đồng kia.
Bùa hộ mệnh thứ nhất, anh đưa cho Đinh Hương.
Trong bốn lá bùa hộ mệnh, đây là lá bùa sử dụng đủ nguyên liệu nhất, cũng có hiệu quả tốt nhất.
Lý Dục Thần tự tay đeo lên cho Đinh Hương: “Nhớ kỹ nhất định phải đeo theo bên người, không được tháo xuống”.
Bùa hộ mệnh treo trước ngực, lúc tiếp xúc với làn da sẽ có cảm giác ấm áp, khiến trái tim Đinh Hương cũng ấm áp theo.
“Vâng, em sẽ luôn trân trọng quà anh Dục Thần tặng”, Đinh Hương nói.
Lá bùa thứ hai, Lý Dục Thần đưa cho Mã Sơn.
Ngoài ra, Lý Dục Thần còn lấy ra một lá bùa, bảo Mã Sơn mang đến cho Châu Na.
Nếu không nhờ Châu Na dẫn họ đi thì họ cũng không thể kiếm được hai trăm nghìn, càng sẽ không mua được viên đá đen.
Huống hồ hôm đó Châu Na còn bị sợ, vì thế mà mất một chiếc xe, tự nhiên để Mã Sơn được lợi.
Mã Sơn là người thô lỗ, cũng không xem trọng thứ này cho lắm.
Nhưng Châu Na nghe nói là Lý Dục Thần tự làm thì vội vàng đeo nó lên người.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 86Dứt lời, anh nâng tay phải nắm lấy không khí.Sấm chớp kéo đến!Trong bãi đỗ xe vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn.Sau đó có tiếng sét kêu ầm một tiếng.Một tia chớp đánh xuống từ trên hư không.Bổ vào ngực Lại Sĩ Công.Trước ngực ông ta lập tức xuất hiện một lỗ thủng to, toàn bộ lồ ng ngực trống rỗng, chỉ còn lại phần ngoài cháy khét.Lại Sĩ Công chậm rãi ngã xuống, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi khôn cùng.Đến lúc chết ông ta vẫn không dám tin đây là sự thật.…Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng Lý Dục Thần chạy vặt ở quán cơm Thân Dân, buổi tối thì ở trong nhà luyện hoá viên đá đen kia.Mã Sơn vẫn đi làm ở quán bar Lam Kiều, nhưng chức vụ đã từ Giám đốc tiếp khách thăng cấp thành trợ lý Tổng giám đốc.Ngày đó sau khi đưa Châu Na về, anh ta quay lại bãi đỗ xe của chợ đồ cũ, chạy chiếc Porsche kia về.Châu Na chỉ cần nhìn thấy chiếc xe kia thì trong mắt chỉ có hình ảnh của rắn.Cho nên chiếc xe đó cũng thuộc về Mã Sơn.Mỗi ngày anh ta đều chạy Porsche màu đỏ, rất là nở mày nở mặt.Quán bar làm việc đến rất khuya, thường phải rạng sáng mới về nhà.Làm thế cũng tiện cho hành động của Lý Dục Thần.Anh mất ba buổi tối để luyện hoá viên đá đen kia, làm ra bốn lá bùa hộ mệnh.Chút phần thừa còn lại vừa khéo dùng để sửa chữa tấm gương đồng kia.Bùa hộ mệnh thứ nhất, anh đưa cho Đinh Hương.Trong bốn lá bùa hộ mệnh, đây là lá bùa sử dụng đủ nguyên liệu nhất, cũng có hiệu quả tốt nhất.Lý Dục Thần tự tay đeo lên cho Đinh Hương: “Nhớ kỹ nhất định phải đeo theo bên người, không được tháo xuống”.Bùa hộ mệnh treo trước ngực, lúc tiếp xúc với làn da sẽ có cảm giác ấm áp, khiến trái tim Đinh Hương cũng ấm áp theo.“Vâng, em sẽ luôn trân trọng quà anh Dục Thần tặng”, Đinh Hương nói.Lá bùa thứ hai, Lý Dục Thần đưa cho Mã Sơn.Ngoài ra, Lý Dục Thần còn lấy ra một lá bùa, bảo Mã Sơn mang đến cho Châu Na.Nếu không nhờ Châu Na dẫn họ đi thì họ cũng không thể kiếm được hai trăm nghìn, càng sẽ không mua được viên đá đen.Huống hồ hôm đó Châu Na còn bị sợ, vì thế mà mất một chiếc xe, tự nhiên để Mã Sơn được lợi.Mã Sơn là người thô lỗ, cũng không xem trọng thứ này cho lắm.Nhưng Châu Na nghe nói là Lý Dục Thần tự làm thì vội vàng đeo nó lên người.