Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 115

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 115“Hừ, có bao nhiêu?”, Hoàng Tam tự nhận mình cũng là kẻ lõi đời, từng gặp vô số người.“Có bao nhiêu á? Nói ra có thể hù chết anh!”, Mã Sơn nói: “Biết nhà họ Lâm ở thành phố Hòa không? Anh ta là con rể nhà người ta đó”.Lý Dục Thần cũng không biết sao Mã Sơn có thể bịa được như vậy, đến giờ anh vẫn chưa nói quan hệ giữa mình và Lâm Mộng Đình cho Mã Sơn biết.Có lẽ Mã Sơn đoán được từ việc Lý Dục Thần đưa Lâm Mộng Đình về nhà lần trước.“Con rể nhà họ Lâm?”, Hoàng Tam cười to, cười đến đau cả bụng: “Nếu anh ta là con rể nhà họ Lâm thì chắc tôi là ông chủ nhà họ Lâm quá, ha ha…”Lý Dục Thần tát một cái “chát” lên mỏ anh ta.Tên khốn này ăn nói đáng đánh thiệt, không dạy cho một bài học thì không chắc chẳng biết bản thân là ai.Hoàng Tam nhảy dựng lên mắng: “Bà mẹ nó, mày đánh tao làm gì?”Lý Dục Thần xụ mặt: “Nhóc con, ăn nói chú ý chút, đánh thế là nhẹ, nếu để bố vợ tôi nghe được thì không còn lưỡi để xài đâu”.Mắt Hoàng Tam sáng rực: “Anh, anh là con rể nhà họ Lâm thật à?”Mã Sơn suýt bật cười thành tiếng, không ngờ Lý Dục Thần lại diễn đạt như vậy.“Hoàng Tam, để tôi nói anh nghe, từ nhỏ anh đã độc miệng, ở trước mặt bọn tôi thì coi như bỏ, trước mặt cậu Lý, chậc chậc”.Mã Sơn lắc đầu, bày ra bộ dạng tiếc hận rèn sắt không thành thép.Hoàng Tam nửa tin nửa ngờ: “Sao con rể nhà họ Lâm lại chịu ra đây hợp tác làm ăn với chúng ta?”Lý Dục Thần dựa vào ghế, bắt chéo hai chân.“Tôi thích chơi, thích lăn lộn giang hồ, chỉ cần anh dẫn tôi đến nơi vui vẻ thì sẽ không để anh chịu thiệt đâu”.Nói rồi anh lấy mười ngàn tệ từ trong túi ra, ném đến trước mặt Hoàng Tam.“Lúc nãy đánh anh một bạt tai, đây xem như bồi thường”.Hoàng Tam nhận lấy tiền, lập tức cười rạng rỡ.Anh ta chỉ ước gì cậu Lý trước mắt có thể tát mình thêm vài cái nữa.Một cái tát mười ngàn tệ, anh ta có thể quỳ xuống đất cho người ta đánh cả một ngày cũng được.Mã Sơn cũng thấy bất ngờ, trơ mắt nhìn mười ngàn tệ đó cứ thế bay vào trong tay Hoàng Tam, tim đau thắt.Nhưng anh ta tin Lý Dục Thần có thể kiếm lại được số tiền đó.Chỉ là tạm thời gửi ở chỗ Hoàng Tam thôi.“Cậu Lý thích chơi cái gì?”, Hoàng Tam thấp giọng hỏi: “Chơi gái, kẽ bột, đỏ đen… chỉ cần giang hồ có, tôi đều có thể phục vụ anh”.“Mấy thứ đó tôi đã chơi chán từ lâu rồi!”, Lý Dục Thần nói: “Nghe nói anh có một trường đấu chó, có thể chọi chó không?”Hoàng Tam nói: “Biết nhưng nơi đó không phải do tôi mở, nếu cậu Lý có hứng thú, tôi có thể dẫn anh đến chơi”.“Vậy thì đừng nhiều lời nữa, đi thôi”.

Chương 115

“Hừ, có bao nhiêu?”, Hoàng Tam tự nhận mình cũng là kẻ lõi đời, từng gặp vô số người.

“Có bao nhiêu á? Nói ra có thể hù chết anh!”, Mã Sơn nói: “Biết nhà họ Lâm ở thành phố Hòa không? Anh ta là con rể nhà người ta đó”.

Lý Dục Thần cũng không biết sao Mã Sơn có thể bịa được như vậy, đến giờ anh vẫn chưa nói quan hệ giữa mình và Lâm Mộng Đình cho Mã Sơn biết.

Có lẽ Mã Sơn đoán được từ việc Lý Dục Thần đưa Lâm Mộng Đình về nhà lần trước.

“Con rể nhà họ Lâm?”, Hoàng Tam cười to, cười đến đau cả bụng: “Nếu anh ta là con rể nhà họ Lâm thì chắc tôi là ông chủ nhà họ Lâm quá, ha ha…”

Lý Dục Thần tát một cái “chát” lên mỏ anh ta.

Tên khốn này ăn nói đáng đánh thiệt, không dạy cho một bài học thì không chắc chẳng biết bản thân là ai.

Hoàng Tam nhảy dựng lên mắng: “Bà mẹ nó, mày đánh tao làm gì?”

Lý Dục Thần xụ mặt: “Nhóc con, ăn nói chú ý chút, đánh thế là nhẹ, nếu để bố vợ tôi nghe được thì không còn lưỡi để xài đâu”.

Mắt Hoàng Tam sáng rực: “Anh, anh là con rể nhà họ Lâm thật à?”

Mã Sơn suýt bật cười thành tiếng, không ngờ Lý Dục Thần lại diễn đạt như vậy.

“Hoàng Tam, để tôi nói anh nghe, từ nhỏ anh đã độc miệng, ở trước mặt bọn tôi thì coi như bỏ, trước mặt cậu Lý, chậc chậc”.

Mã Sơn lắc đầu, bày ra bộ dạng tiếc hận rèn sắt không thành thép.

Hoàng Tam nửa tin nửa ngờ: “Sao con rể nhà họ Lâm lại chịu ra đây hợp tác làm ăn với chúng ta?”

Lý Dục Thần dựa vào ghế, bắt chéo hai chân.

“Tôi thích chơi, thích lăn lộn giang hồ, chỉ cần anh dẫn tôi đến nơi vui vẻ thì sẽ không để anh chịu thiệt đâu”.

Nói rồi anh lấy mười ngàn tệ từ trong túi ra, ném đến trước mặt Hoàng Tam.

“Lúc nãy đánh anh một bạt tai, đây xem như bồi thường”.

Hoàng Tam nhận lấy tiền, lập tức cười rạng rỡ.

Anh ta chỉ ước gì cậu Lý trước mắt có thể tát mình thêm vài cái nữa.

Một cái tát mười ngàn tệ, anh ta có thể quỳ xuống đất cho người ta đánh cả một ngày cũng được.

Mã Sơn cũng thấy bất ngờ, trơ mắt nhìn mười ngàn tệ đó cứ thế bay vào trong tay Hoàng Tam, tim đau thắt.

Nhưng anh ta tin Lý Dục Thần có thể kiếm lại được số tiền đó.

Chỉ là tạm thời gửi ở chỗ Hoàng Tam thôi.

“Cậu Lý thích chơi cái gì?”, Hoàng Tam thấp giọng hỏi: “Chơi gái, kẽ bột, đỏ đen… chỉ cần giang hồ có, tôi đều có thể phục vụ anh”.

“Mấy thứ đó tôi đã chơi chán từ lâu rồi!”, Lý Dục Thần nói: “Nghe nói anh có một trường đấu chó, có thể chọi chó không?”

Hoàng Tam nói: “Biết nhưng nơi đó không phải do tôi mở, nếu cậu Lý có hứng thú, tôi có thể dẫn anh đến chơi”.

“Vậy thì đừng nhiều lời nữa, đi thôi”.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 115“Hừ, có bao nhiêu?”, Hoàng Tam tự nhận mình cũng là kẻ lõi đời, từng gặp vô số người.“Có bao nhiêu á? Nói ra có thể hù chết anh!”, Mã Sơn nói: “Biết nhà họ Lâm ở thành phố Hòa không? Anh ta là con rể nhà người ta đó”.Lý Dục Thần cũng không biết sao Mã Sơn có thể bịa được như vậy, đến giờ anh vẫn chưa nói quan hệ giữa mình và Lâm Mộng Đình cho Mã Sơn biết.Có lẽ Mã Sơn đoán được từ việc Lý Dục Thần đưa Lâm Mộng Đình về nhà lần trước.“Con rể nhà họ Lâm?”, Hoàng Tam cười to, cười đến đau cả bụng: “Nếu anh ta là con rể nhà họ Lâm thì chắc tôi là ông chủ nhà họ Lâm quá, ha ha…”Lý Dục Thần tát một cái “chát” lên mỏ anh ta.Tên khốn này ăn nói đáng đánh thiệt, không dạy cho một bài học thì không chắc chẳng biết bản thân là ai.Hoàng Tam nhảy dựng lên mắng: “Bà mẹ nó, mày đánh tao làm gì?”Lý Dục Thần xụ mặt: “Nhóc con, ăn nói chú ý chút, đánh thế là nhẹ, nếu để bố vợ tôi nghe được thì không còn lưỡi để xài đâu”.Mắt Hoàng Tam sáng rực: “Anh, anh là con rể nhà họ Lâm thật à?”Mã Sơn suýt bật cười thành tiếng, không ngờ Lý Dục Thần lại diễn đạt như vậy.“Hoàng Tam, để tôi nói anh nghe, từ nhỏ anh đã độc miệng, ở trước mặt bọn tôi thì coi như bỏ, trước mặt cậu Lý, chậc chậc”.Mã Sơn lắc đầu, bày ra bộ dạng tiếc hận rèn sắt không thành thép.Hoàng Tam nửa tin nửa ngờ: “Sao con rể nhà họ Lâm lại chịu ra đây hợp tác làm ăn với chúng ta?”Lý Dục Thần dựa vào ghế, bắt chéo hai chân.“Tôi thích chơi, thích lăn lộn giang hồ, chỉ cần anh dẫn tôi đến nơi vui vẻ thì sẽ không để anh chịu thiệt đâu”.Nói rồi anh lấy mười ngàn tệ từ trong túi ra, ném đến trước mặt Hoàng Tam.“Lúc nãy đánh anh một bạt tai, đây xem như bồi thường”.Hoàng Tam nhận lấy tiền, lập tức cười rạng rỡ.Anh ta chỉ ước gì cậu Lý trước mắt có thể tát mình thêm vài cái nữa.Một cái tát mười ngàn tệ, anh ta có thể quỳ xuống đất cho người ta đánh cả một ngày cũng được.Mã Sơn cũng thấy bất ngờ, trơ mắt nhìn mười ngàn tệ đó cứ thế bay vào trong tay Hoàng Tam, tim đau thắt.Nhưng anh ta tin Lý Dục Thần có thể kiếm lại được số tiền đó.Chỉ là tạm thời gửi ở chỗ Hoàng Tam thôi.“Cậu Lý thích chơi cái gì?”, Hoàng Tam thấp giọng hỏi: “Chơi gái, kẽ bột, đỏ đen… chỉ cần giang hồ có, tôi đều có thể phục vụ anh”.“Mấy thứ đó tôi đã chơi chán từ lâu rồi!”, Lý Dục Thần nói: “Nghe nói anh có một trường đấu chó, có thể chọi chó không?”Hoàng Tam nói: “Biết nhưng nơi đó không phải do tôi mở, nếu cậu Lý có hứng thú, tôi có thể dẫn anh đến chơi”.“Vậy thì đừng nhiều lời nữa, đi thôi”.

Chương 115