Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 119
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 119Lý Dục Thần hỏi ngược lại: “Anh thường tới đây sao?”Người nọ nói: “Cũng không thường xuyên, thỉnh thoảng muốn thử chơi đùa. Tôi cũng là lần đầu tiên đến đây”.Lý Dục Thần gật đầu: “Nhìn anh có vẻ là một người nhã nhặn, không giống với bọn họ”.Người nọ cười cười, nói: “Nhã nhặn suy đồi mà thôi”.Anh ta lại nói: “Trông anh cũng rất nhã nhặn”.Lý Dục Thần nói: “Nhưng tôi không phải loại suy đồi”.Người nọ liền cười phá lên.Lý Dục Thần cũng cười.“Con người anh rất thú vị. Tôi tên Trần Văn Học, anh tên là gì?”“Lý Dục Thần”.“Dục Thần, đắm mình trong hồng trần, hưởng thụ cuộc sống, thật là một cái tên đẹp. Không giống tôi, tên Văn Học, nhưng đến nửa bài văn cũng không biết viết, tầm thường!”Lý Dục Thần không ngờ chỉ giới thiệu tên thôi mà đối phương cũng có thể than thở nhiều như vậy.Xem ra người này khá oán hận xuất thân của mình.Những người đi đặt cược đã trở lại, giữa hai bên cách nhiều người, nói chuyện không tiện, Lý Dục Thần cũng lười tán gẫu tiếp.Không ngờ Trần Văn Học lại chủ động đến ngồi gần.“Các anh không cược thử à?”Mã Sơn sớm đã hơi ngứa tay: “Cũng không biết quy tắc đánh cược ở đây như thế nào”.Trần Văn Học nói: “Không có gì đặc biệt, thấy con nào tốt thì đặt con đó thắng, đặt cược ít nhất từ một gạch, cao nhất hai mươi gạch”.Gạch là chỉ nhân dân tệ, mười ngàn tệ một xấp, được gọi một gạch.Hai mươi gạch, chính là hai trăm ngàn.“Chỉ có điều, trận này là đấu chết”. Trần Văn Học nhắc nhở nói.“Có ý gì?”, Mã Sơn hỏi.Trần Văn Học giải thích: “Giống như vừa rồi vậy, chủ nhân của chó nhận thua thì sẽ có người dùng súng bắn nước áp lực cao tách chó ra, cái này gọi là đấu sống. Nếu là đấu chết, vậy phải có một con chó bị cắn chết thì trận mới xong. Có vài con chó trông không hung mãnh, nhưng cắn hoài vẫn không chết, cuối cùng còn có không ít con lật ngược tình hình”.Hai con chó đã được nhân viên công tác tắm rửa sạch sẽ, bên đài đặt cược lại đang thúc giục: “Lập tức kết sổ, muốn đặt cược thì nhanh lên”.Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Bằng không, chúng ta cũng chơi một chút? Em cảm thấy con nào có thể thắng?”Lý Dục Thần nói: “Con màu vàng”.“Được, vậy thì đặt con vàng”. Mã Sơn nói: “Anh đi đặt cược, em nói đặt bao nhiêu”.Lý Dục Thần tuỳ ý nói: “Hai trăm ngàn”.
Chương 119
Lý Dục Thần hỏi ngược lại: “Anh thường tới đây sao?”
Người nọ nói: “Cũng không thường xuyên, thỉnh thoảng muốn thử chơi đùa. Tôi cũng là lần đầu tiên đến đây”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Nhìn anh có vẻ là một người nhã nhặn, không giống với bọn họ”.
Người nọ cười cười, nói: “Nhã nhặn suy đồi mà thôi”.
Anh ta lại nói: “Trông anh cũng rất nhã nhặn”.
Lý Dục Thần nói: “Nhưng tôi không phải loại suy đồi”.
Người nọ liền cười phá lên.
Lý Dục Thần cũng cười.
“Con người anh rất thú vị. Tôi tên Trần Văn Học, anh tên là gì?”
“Lý Dục Thần”.
“Dục Thần, đắm mình trong hồng trần, hưởng thụ cuộc sống, thật là một cái tên đẹp. Không giống tôi, tên Văn Học, nhưng đến nửa bài văn cũng không biết viết, tầm thường!”
Lý Dục Thần không ngờ chỉ giới thiệu tên thôi mà đối phương cũng có thể than thở nhiều như vậy.
Xem ra người này khá oán hận xuất thân của mình.
Những người đi đặt cược đã trở lại, giữa hai bên cách nhiều người, nói chuyện không tiện, Lý Dục Thần cũng lười tán gẫu tiếp.
Không ngờ Trần Văn Học lại chủ động đến ngồi gần.
“Các anh không cược thử à?”
Mã Sơn sớm đã hơi ngứa tay: “Cũng không biết quy tắc đánh cược ở đây như thế nào”.
Trần Văn Học nói: “Không có gì đặc biệt, thấy con nào tốt thì đặt con đó thắng, đặt cược ít nhất từ một gạch, cao nhất hai mươi gạch”.
Gạch là chỉ nhân dân tệ, mười ngàn tệ một xấp, được gọi một gạch.
Hai mươi gạch, chính là hai trăm ngàn.
“Chỉ có điều, trận này là đấu chết”. Trần Văn Học nhắc nhở nói.
“Có ý gì?”, Mã Sơn hỏi.
Trần Văn Học giải thích: “Giống như vừa rồi vậy, chủ nhân của chó nhận thua thì sẽ có người dùng súng bắn nước áp lực cao tách chó ra, cái này gọi là đấu sống. Nếu là đấu chết, vậy phải có một con chó bị cắn chết thì trận mới xong. Có vài con chó trông không hung mãnh, nhưng cắn hoài vẫn không chết, cuối cùng còn có không ít con lật ngược tình hình”.
Hai con chó đã được nhân viên công tác tắm rửa sạch sẽ, bên đài đặt cược lại đang thúc giục: “Lập tức kết sổ, muốn đặt cược thì nhanh lên”.
Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Bằng không, chúng ta cũng chơi một chút? Em cảm thấy con nào có thể thắng?”
Lý Dục Thần nói: “Con màu vàng”.
“Được, vậy thì đặt con vàng”. Mã Sơn nói: “Anh đi đặt cược, em nói đặt bao nhiêu”.
Lý Dục Thần tuỳ ý nói: “Hai trăm ngàn”.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 119Lý Dục Thần hỏi ngược lại: “Anh thường tới đây sao?”Người nọ nói: “Cũng không thường xuyên, thỉnh thoảng muốn thử chơi đùa. Tôi cũng là lần đầu tiên đến đây”.Lý Dục Thần gật đầu: “Nhìn anh có vẻ là một người nhã nhặn, không giống với bọn họ”.Người nọ cười cười, nói: “Nhã nhặn suy đồi mà thôi”.Anh ta lại nói: “Trông anh cũng rất nhã nhặn”.Lý Dục Thần nói: “Nhưng tôi không phải loại suy đồi”.Người nọ liền cười phá lên.Lý Dục Thần cũng cười.“Con người anh rất thú vị. Tôi tên Trần Văn Học, anh tên là gì?”“Lý Dục Thần”.“Dục Thần, đắm mình trong hồng trần, hưởng thụ cuộc sống, thật là một cái tên đẹp. Không giống tôi, tên Văn Học, nhưng đến nửa bài văn cũng không biết viết, tầm thường!”Lý Dục Thần không ngờ chỉ giới thiệu tên thôi mà đối phương cũng có thể than thở nhiều như vậy.Xem ra người này khá oán hận xuất thân của mình.Những người đi đặt cược đã trở lại, giữa hai bên cách nhiều người, nói chuyện không tiện, Lý Dục Thần cũng lười tán gẫu tiếp.Không ngờ Trần Văn Học lại chủ động đến ngồi gần.“Các anh không cược thử à?”Mã Sơn sớm đã hơi ngứa tay: “Cũng không biết quy tắc đánh cược ở đây như thế nào”.Trần Văn Học nói: “Không có gì đặc biệt, thấy con nào tốt thì đặt con đó thắng, đặt cược ít nhất từ một gạch, cao nhất hai mươi gạch”.Gạch là chỉ nhân dân tệ, mười ngàn tệ một xấp, được gọi một gạch.Hai mươi gạch, chính là hai trăm ngàn.“Chỉ có điều, trận này là đấu chết”. Trần Văn Học nhắc nhở nói.“Có ý gì?”, Mã Sơn hỏi.Trần Văn Học giải thích: “Giống như vừa rồi vậy, chủ nhân của chó nhận thua thì sẽ có người dùng súng bắn nước áp lực cao tách chó ra, cái này gọi là đấu sống. Nếu là đấu chết, vậy phải có một con chó bị cắn chết thì trận mới xong. Có vài con chó trông không hung mãnh, nhưng cắn hoài vẫn không chết, cuối cùng còn có không ít con lật ngược tình hình”.Hai con chó đã được nhân viên công tác tắm rửa sạch sẽ, bên đài đặt cược lại đang thúc giục: “Lập tức kết sổ, muốn đặt cược thì nhanh lên”.Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Bằng không, chúng ta cũng chơi một chút? Em cảm thấy con nào có thể thắng?”Lý Dục Thần nói: “Con màu vàng”.“Được, vậy thì đặt con vàng”. Mã Sơn nói: “Anh đi đặt cược, em nói đặt bao nhiêu”.Lý Dục Thần tuỳ ý nói: “Hai trăm ngàn”.