Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 131
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 131Sau khi Sáu Sẹo bị lôi ra ngoài, khuôn mặt của Thái Vĩ Dân vẫn vui tươi hớn hở.Một canh bạc ngoài kế hoạch đã khiến gã ta thắng mười triệu, sao gã ta có thể không vui cho được.Gã ta bắt đầu kiểm kê tiền đặt cược và tiến hành trả tiền cho các bên cược thắng.Kỳ thực cũng không cần đếm, bởi vì người đặt cược cũng không nhiều, hơn nữa chỉ có hai người đặt cược cho Lý Dục Thần thắng.Sau khi kiểm đếm xong, Thái Vĩ Dân lấy ra hai triệu tiền mặt, đặc biệt sai người đóng gói trong một chiếc vali nhỏ đưa đến trước mặt Lý Dục Thần.“Cậu Lý, phần này là của cậu”.Thái Vĩ Dân nở một nụ cười ba phần tâng bốc bảy phần kính sợ trên môi.Không biết là do Lý Dục Thần có thân phận là con rể nhà họ Lâm, hay là bởi vì vừa nãy anh đã dùng phương thức kinh thiên động địa để đối phó với Sáu Sẹo.Mã Sơn thì đã vô cùng phấn khích từ lâu.Bây giờ anh ta đã bị anh em của mình thuyết phục hoàn toàn.Cầm mười ngàn đến sòng bạc một chuyến liền thu được hai trăm ngàn tệ, đi tới trường đấu chó lại tiếp tục thu được hai triệu tệ.Cứ theo tiến độ này thì không bao lâu nữa anh nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Hòa.Con rể nhà họ Lâm có thể trở thành chủ của nhà họ Lâm trong tương lai.Về việc Lý Dục Thần trở thành con rể của nhà họ Lâm như thế nào, Mã Sơn đã không còn quan tâm nữa.Mặc kệ anh đã làm như thế nào thì anh cũng đã làm được, điều đó chứng tỏ anh em của mình có năng lực.Sau khi được Lý Dục Thần nhắc nhở, Mã Sơn mới nhớ ra rằng trong hai triệu này còn có sáu trăm ngàn của Trần Văn Học.Anh ta lấy ra sáu trăm ngàn muốn trả lại cho Trần Văn Học.Trần Văn Học nói: “Không cần phải trả lại. Các người giúp tôi thắng được 10 triệu nên cứ xem như sáu trăm ngàn đó là tôi hồi đáp lại đi”.Lý Dục Thần cũng không chối từ, chỉ nói: “Vậy thì cảm ơn anh”.Trần Văn Học cười nói: “Cảm ơn vậy là đủ rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai”.Lý Dục Thần không chút do dự nói: “Tùy anh”.“Cậu Lý”, Thái Vĩ Dân do dự một chút, mới nhắc nhở: “Sáu Sẹo là kẻ có thù tất báo, nếu cậu đã chọc mù một mắt của gã ta thì gã ta nhất định sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, cậu nhất định không sợ gã ta, nhưng chó cùng rứt giậu, hơn nữa tôi biết gã ta có quan hệ rất tốt với cậu Tra ở thành phố Hòa, ở thành phố Hoà thì những chuyện khuất tất của nhà họ Tra đều do gã ta làm”.“Nhà họ Tra của thành phố Hòa sao?”Lý Dục Thần cười nhẹ.Loại người cùng một nhà với Nam Dương Giáng Đầu Sư thì có gì tốt đẹp.“Gã không đến tìm tôi thì tốt, nếu như gã dám đến thì tôi liền khiến cho thành phố Hòa này không còn nhà họ Tra nữa”.Thái Vĩ Dân sửng sốt, không biết trả lời câu này như thế nào.Mặc dù trên thương trường nhà họ Tra không bằng nhà họ Lâm nhưng nội tình của họ cũng thâm hậu không kém nhà họ Lâm.
Chương 131
Sau khi Sáu Sẹo bị lôi ra ngoài, khuôn mặt của Thái Vĩ Dân vẫn vui tươi hớn hở.
Một canh bạc ngoài kế hoạch đã khiến gã ta thắng mười triệu, sao gã ta có thể không vui cho được.
Gã ta bắt đầu kiểm kê tiền đặt cược và tiến hành trả tiền cho các bên cược thắng.
Kỳ thực cũng không cần đếm, bởi vì người đặt cược cũng không nhiều, hơn nữa chỉ có hai người đặt cược cho Lý Dục Thần thắng.
Sau khi kiểm đếm xong, Thái Vĩ Dân lấy ra hai triệu tiền mặt, đặc biệt sai người đóng gói trong một chiếc vali nhỏ đưa đến trước mặt Lý Dục Thần.
“Cậu Lý, phần này là của cậu”.
Thái Vĩ Dân nở một nụ cười ba phần tâng bốc bảy phần kính sợ trên môi.
Không biết là do Lý Dục Thần có thân phận là con rể nhà họ Lâm, hay là bởi vì vừa nãy anh đã dùng phương thức kinh thiên động địa để đối phó với Sáu Sẹo.
Mã Sơn thì đã vô cùng phấn khích từ lâu.
Bây giờ anh ta đã bị anh em của mình thuyết phục hoàn toàn.
Cầm mười ngàn đến sòng bạc một chuyến liền thu được hai trăm ngàn tệ, đi tới trường đấu chó lại tiếp tục thu được hai triệu tệ.
Cứ theo tiến độ này thì không bao lâu nữa anh nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Hòa.
Con rể nhà họ Lâm có thể trở thành chủ của nhà họ Lâm trong tương lai.
Về việc Lý Dục Thần trở thành con rể của nhà họ Lâm như thế nào, Mã Sơn đã không còn quan tâm nữa.
Mặc kệ anh đã làm như thế nào thì anh cũng đã làm được, điều đó chứng tỏ anh em của mình có năng lực.
Sau khi được Lý Dục Thần nhắc nhở, Mã Sơn mới nhớ ra rằng trong hai triệu này còn có sáu trăm ngàn của Trần Văn Học.
Anh ta lấy ra sáu trăm ngàn muốn trả lại cho Trần Văn Học.
Trần Văn Học nói: “Không cần phải trả lại. Các người giúp tôi thắng được 10 triệu nên cứ xem như sáu trăm ngàn đó là tôi hồi đáp lại đi”.
Lý Dục Thần cũng không chối từ, chỉ nói: “Vậy thì cảm ơn anh”.
Trần Văn Học cười nói: “Cảm ơn vậy là đủ rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai”.
Lý Dục Thần không chút do dự nói: “Tùy anh”.
“Cậu Lý”, Thái Vĩ Dân do dự một chút, mới nhắc nhở: “Sáu Sẹo là kẻ có thù tất báo, nếu cậu đã chọc mù một mắt của gã ta thì gã ta nhất định sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, cậu nhất định không sợ gã ta, nhưng chó cùng rứt giậu, hơn nữa tôi biết gã ta có quan hệ rất tốt với cậu Tra ở thành phố Hòa, ở thành phố Hoà thì những chuyện khuất tất của nhà họ Tra đều do gã ta làm”.
“Nhà họ Tra của thành phố Hòa sao?”
Lý Dục Thần cười nhẹ.
Loại người cùng một nhà với Nam Dương Giáng Đầu Sư thì có gì tốt đẹp.
“Gã không đến tìm tôi thì tốt, nếu như gã dám đến thì tôi liền khiến cho thành phố Hòa này không còn nhà họ Tra nữa”.
Thái Vĩ Dân sửng sốt, không biết trả lời câu này như thế nào.
Mặc dù trên thương trường nhà họ Tra không bằng nhà họ Lâm nhưng nội tình của họ cũng thâm hậu không kém nhà họ Lâm.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 131Sau khi Sáu Sẹo bị lôi ra ngoài, khuôn mặt của Thái Vĩ Dân vẫn vui tươi hớn hở.Một canh bạc ngoài kế hoạch đã khiến gã ta thắng mười triệu, sao gã ta có thể không vui cho được.Gã ta bắt đầu kiểm kê tiền đặt cược và tiến hành trả tiền cho các bên cược thắng.Kỳ thực cũng không cần đếm, bởi vì người đặt cược cũng không nhiều, hơn nữa chỉ có hai người đặt cược cho Lý Dục Thần thắng.Sau khi kiểm đếm xong, Thái Vĩ Dân lấy ra hai triệu tiền mặt, đặc biệt sai người đóng gói trong một chiếc vali nhỏ đưa đến trước mặt Lý Dục Thần.“Cậu Lý, phần này là của cậu”.Thái Vĩ Dân nở một nụ cười ba phần tâng bốc bảy phần kính sợ trên môi.Không biết là do Lý Dục Thần có thân phận là con rể nhà họ Lâm, hay là bởi vì vừa nãy anh đã dùng phương thức kinh thiên động địa để đối phó với Sáu Sẹo.Mã Sơn thì đã vô cùng phấn khích từ lâu.Bây giờ anh ta đã bị anh em của mình thuyết phục hoàn toàn.Cầm mười ngàn đến sòng bạc một chuyến liền thu được hai trăm ngàn tệ, đi tới trường đấu chó lại tiếp tục thu được hai triệu tệ.Cứ theo tiến độ này thì không bao lâu nữa anh nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Hòa.Con rể nhà họ Lâm có thể trở thành chủ của nhà họ Lâm trong tương lai.Về việc Lý Dục Thần trở thành con rể của nhà họ Lâm như thế nào, Mã Sơn đã không còn quan tâm nữa.Mặc kệ anh đã làm như thế nào thì anh cũng đã làm được, điều đó chứng tỏ anh em của mình có năng lực.Sau khi được Lý Dục Thần nhắc nhở, Mã Sơn mới nhớ ra rằng trong hai triệu này còn có sáu trăm ngàn của Trần Văn Học.Anh ta lấy ra sáu trăm ngàn muốn trả lại cho Trần Văn Học.Trần Văn Học nói: “Không cần phải trả lại. Các người giúp tôi thắng được 10 triệu nên cứ xem như sáu trăm ngàn đó là tôi hồi đáp lại đi”.Lý Dục Thần cũng không chối từ, chỉ nói: “Vậy thì cảm ơn anh”.Trần Văn Học cười nói: “Cảm ơn vậy là đủ rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai”.Lý Dục Thần không chút do dự nói: “Tùy anh”.“Cậu Lý”, Thái Vĩ Dân do dự một chút, mới nhắc nhở: “Sáu Sẹo là kẻ có thù tất báo, nếu cậu đã chọc mù một mắt của gã ta thì gã ta nhất định sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, cậu nhất định không sợ gã ta, nhưng chó cùng rứt giậu, hơn nữa tôi biết gã ta có quan hệ rất tốt với cậu Tra ở thành phố Hòa, ở thành phố Hoà thì những chuyện khuất tất của nhà họ Tra đều do gã ta làm”.“Nhà họ Tra của thành phố Hòa sao?”Lý Dục Thần cười nhẹ.Loại người cùng một nhà với Nam Dương Giáng Đầu Sư thì có gì tốt đẹp.“Gã không đến tìm tôi thì tốt, nếu như gã dám đến thì tôi liền khiến cho thành phố Hòa này không còn nhà họ Tra nữa”.Thái Vĩ Dân sửng sốt, không biết trả lời câu này như thế nào.Mặc dù trên thương trường nhà họ Tra không bằng nhà họ Lâm nhưng nội tình của họ cũng thâm hậu không kém nhà họ Lâm.