Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 141
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 141Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng cũng không kích động, khi thấy Chiyoko đến gần, trong mắt gã ta còn hiện lên một tia d*m đ*ng.Chiyoko rõ ràng là người có tập võ, thân pháp linh hoạt, lực tay không hề yếu.Vừa bước tới thì cô ta đã nắm lấy cổ tay người huấn luyện chó lật ngửa lên, định tháo chiếc nhẫn của gã ta ra.Nhưng người huấn luyện chó ngao Tây Tạng chỉ cười, để lộ hàm răng ố vàng.Nụ cười đó tràn ngập sự tà dâm không nói nên lời.Chiyoko nhìn gã ta, bỗng thấy giật mình run rẩy, toàn thân tê dại vô lực.Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng đưa tay ra nắm lấy eo Chiyoko.“Ha ha, theo ta trở về song tu đi người đẹp”.Gã ta nói bằng thứ tiếng phổ thông không thành thạo.“To gan!”Trần Văn Học quát lớn một tiếng: “Chu Lợi Quân, mau bảo người của anh buông Chiyoko ra”.Chu Lợi Quân khoát tay: “Đại sư Kampot muốn làm cái gì thì tôi cũng không ra lệnh được”.Trần Văn Học vô cùng tức giận, lại nhìn sang ông lão bên cạnh.Ông lão cau mày thờ ơ.Thái Vĩ Dân không thể không động thủ.“Ông chủ Chu, anh đã quá đáng rồi!”Gã ta vung tay lên.Bốn thuộc hạ, bốn chiếc nỏ, tất cả đều nhằm vào người huấn luyện chó ngao Tây Tạng tên là Kampot.Kampot không thèm để ý, chỉ nhìn Chiyoko đang bị mình ôm eo, nở nụ cười d*m đ*ng.Thái Vĩ Dân vô cùng tức giận.Chu Lợi Quân không hề nể mặt ai.Tuy gã ta không dám làm gì Chu Lợi Quân, nhưng bắn chết một gã huấn luyện chó thì không thành vấn đề.“Bắn!”Thái Vĩ Dân ra lệnh.Bốn cây nỏ chuẩn bị bắn tên.Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chuỗi hạt trên cổ tay của Kampot đột nhiên nổ tung.Bốn hạt châu b*n r* đánh vào cổ tay của bốn người cầm nỏ.Nỏ đã rời tay.Kampot đưa tay ra, cả bốn chiếc nỏ đều nằm trong tay gã ta, gã ta lại hung hăng đập chúng xuống đất.Thái Vĩ Dân lắp bắp kinh hãi, không ngờ đối phương lại là cao thủ ám khí.Trần Văn Học nhìn ông lão bên cạnh, nói: “Chú Cố, nếu chú còn không ra tay thì người của nhà họ Trần ta sẽ bị bắt đi mất”.
Chương 141
Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng cũng không kích động, khi thấy Chiyoko đến gần, trong mắt gã ta còn hiện lên một tia d*m đ*ng.
Chiyoko rõ ràng là người có tập võ, thân pháp linh hoạt, lực tay không hề yếu.
Vừa bước tới thì cô ta đã nắm lấy cổ tay người huấn luyện chó lật ngửa lên, định tháo chiếc nhẫn của gã ta ra.
Nhưng người huấn luyện chó ngao Tây Tạng chỉ cười, để lộ hàm răng ố vàng.
Nụ cười đó tràn ngập sự tà dâm không nói nên lời.
Chiyoko nhìn gã ta, bỗng thấy giật mình run rẩy, toàn thân tê dại vô lực.
Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng đưa tay ra nắm lấy eo Chiyoko.
“Ha ha, theo ta trở về song tu đi người đẹp”.
Gã ta nói bằng thứ tiếng phổ thông không thành thạo.
“To gan!”
Trần Văn Học quát lớn một tiếng: “Chu Lợi Quân, mau bảo người của anh buông Chiyoko ra”.
Chu Lợi Quân khoát tay: “Đại sư Kampot muốn làm cái gì thì tôi cũng không ra lệnh được”.
Trần Văn Học vô cùng tức giận, lại nhìn sang ông lão bên cạnh.
Ông lão cau mày thờ ơ.
Thái Vĩ Dân không thể không động thủ.
“Ông chủ Chu, anh đã quá đáng rồi!”
Gã ta vung tay lên.
Bốn thuộc hạ, bốn chiếc nỏ, tất cả đều nhằm vào người huấn luyện chó ngao Tây Tạng tên là Kampot.
Kampot không thèm để ý, chỉ nhìn Chiyoko đang bị mình ôm eo, nở nụ cười d*m đ*ng.
Thái Vĩ Dân vô cùng tức giận.
Chu Lợi Quân không hề nể mặt ai.
Tuy gã ta không dám làm gì Chu Lợi Quân, nhưng bắn chết một gã huấn luyện chó thì không thành vấn đề.
“Bắn!”
Thái Vĩ Dân ra lệnh.
Bốn cây nỏ chuẩn bị bắn tên.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chuỗi hạt trên cổ tay của Kampot đột nhiên nổ tung.
Bốn hạt châu b*n r* đánh vào cổ tay của bốn người cầm nỏ.
Nỏ đã rời tay.
Kampot đưa tay ra, cả bốn chiếc nỏ đều nằm trong tay gã ta, gã ta lại hung hăng đập chúng xuống đất.
Thái Vĩ Dân lắp bắp kinh hãi, không ngờ đối phương lại là cao thủ ám khí.
Trần Văn Học nhìn ông lão bên cạnh, nói: “Chú Cố, nếu chú còn không ra tay thì người của nhà họ Trần ta sẽ bị bắt đi mất”.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 141Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng cũng không kích động, khi thấy Chiyoko đến gần, trong mắt gã ta còn hiện lên một tia d*m đ*ng.Chiyoko rõ ràng là người có tập võ, thân pháp linh hoạt, lực tay không hề yếu.Vừa bước tới thì cô ta đã nắm lấy cổ tay người huấn luyện chó lật ngửa lên, định tháo chiếc nhẫn của gã ta ra.Nhưng người huấn luyện chó ngao Tây Tạng chỉ cười, để lộ hàm răng ố vàng.Nụ cười đó tràn ngập sự tà dâm không nói nên lời.Chiyoko nhìn gã ta, bỗng thấy giật mình run rẩy, toàn thân tê dại vô lực.Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng đưa tay ra nắm lấy eo Chiyoko.“Ha ha, theo ta trở về song tu đi người đẹp”.Gã ta nói bằng thứ tiếng phổ thông không thành thạo.“To gan!”Trần Văn Học quát lớn một tiếng: “Chu Lợi Quân, mau bảo người của anh buông Chiyoko ra”.Chu Lợi Quân khoát tay: “Đại sư Kampot muốn làm cái gì thì tôi cũng không ra lệnh được”.Trần Văn Học vô cùng tức giận, lại nhìn sang ông lão bên cạnh.Ông lão cau mày thờ ơ.Thái Vĩ Dân không thể không động thủ.“Ông chủ Chu, anh đã quá đáng rồi!”Gã ta vung tay lên.Bốn thuộc hạ, bốn chiếc nỏ, tất cả đều nhằm vào người huấn luyện chó ngao Tây Tạng tên là Kampot.Kampot không thèm để ý, chỉ nhìn Chiyoko đang bị mình ôm eo, nở nụ cười d*m đ*ng.Thái Vĩ Dân vô cùng tức giận.Chu Lợi Quân không hề nể mặt ai.Tuy gã ta không dám làm gì Chu Lợi Quân, nhưng bắn chết một gã huấn luyện chó thì không thành vấn đề.“Bắn!”Thái Vĩ Dân ra lệnh.Bốn cây nỏ chuẩn bị bắn tên.Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chuỗi hạt trên cổ tay của Kampot đột nhiên nổ tung.Bốn hạt châu b*n r* đánh vào cổ tay của bốn người cầm nỏ.Nỏ đã rời tay.Kampot đưa tay ra, cả bốn chiếc nỏ đều nằm trong tay gã ta, gã ta lại hung hăng đập chúng xuống đất.Thái Vĩ Dân lắp bắp kinh hãi, không ngờ đối phương lại là cao thủ ám khí.Trần Văn Học nhìn ông lão bên cạnh, nói: “Chú Cố, nếu chú còn không ra tay thì người của nhà họ Trần ta sẽ bị bắt đi mất”.