Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 229

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 229Chín thành viên khác của Bạch Hổ Đường cũng ra tay cùng lúc đó.…“Anh rể cẩn thận!”Lâm Vân hoảng sợ hét lên.Theo cậu ta thấy, đó là một đòn khó giải, hiện tại đã biến thành đánh hội đồng.Thế này thì sao đánh tiếp đây?Mười cao thủ, ai cũng có năng lực so với cả đội quân, lần này Lý Dục Thần còn không biến thành thịt nát sao?Lâm Vân bắt đầu sợ hãi, dù sao cậu ta cũng chỉ là một học sinh cấp ba.Thậm chí trong lòng cậu ta có chút tự trách, mình không nên đứng ra thể hiện trong hội nghị gia tộc.Nếu mình không tới, nhà họ Lâm không ai ủng hộ, từ đó Lý Dục Thần cũng sẽ không theo, rồi cũng không đụng tới Bạch Hổ Đường của nhà họ Triệu.“Thằng họ Lý, mày chết đi!”, Triệu Thần Dương hưng phấn kêu lên.Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng thần kỳ xảy ra.Dù là Lâm Vân hay Triệu Thần Dương, chẳng ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mười cao thủ của Bạch Hổ Đường đều bay lên.Giống như ở giữa có chôn bom rồi nổ mạnh vào lúc này, nổ bay cả mười người.Mười tên nện mạnh xuống nền, dùng Lý Dục Thần làm tâm, tạo thành một hình tròn.Sau đó, Lý Dục Thần cũng không cho đối phương có cơ hội đứng lên, anh dạo theo vòng tròn, dùng tốc độ cực nhanh đá ra mười cú, mỗi chân đều giẫm nát mắt cá chân của một tên.Chỉ nghe được mười tiếng hét thảm vang lên, không ai đứng lên nổi nữa.Lâm Vân mở to mắt nhìn, trong lòng chấn động.Sao có thể làm được như thế?Giờ phút này, cậu ta đột nhiên có một suy nghĩ: Mình muốn học võ với anh rể!Mắt Triệu Thần Dương trợn trừng.Đây chính là Bạch Hổ Đường mà!Nhà họ Triệu đã tốn bao nhiêu tiền tài và công sức mới bồi dưỡng ra được.Là Bạch Hổ Đường mà hắn ta vô cùng tự hào và kiêu ngạo mà!Cả một nhóm mười người của Bạch Hổ Đường mà lại bị một kẻ đánh bại?Hơn nữa còn bị đánh bại hoàn toàn như thế, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.“Người đâu?”, Triệu Thần Dương hét toáng lên.Nhưng lần này, Lý Dục Thần không cho hắn ta cơ hội nào nữa.“Sao, không phải bảo bọn nó phế tao hả?”Lý Dục Thần tới trước mặt Triệu Thần Dương, cầm lấy dao gọt trái cây trên mâm chỗ bàn trà, kề sát cổ hắn ta.

Chương 229

Chín thành viên khác của Bạch Hổ Đường cũng ra tay cùng lúc đó.

“Anh rể cẩn thận!”

Lâm Vân hoảng sợ hét lên.

Theo cậu ta thấy, đó là một đòn khó giải, hiện tại đã biến thành đánh hội đồng.

Thế này thì sao đánh tiếp đây?

Mười cao thủ, ai cũng có năng lực so với cả đội quân, lần này Lý Dục Thần còn không biến thành thịt nát sao?

Lâm Vân bắt đầu sợ hãi, dù sao cậu ta cũng chỉ là một học sinh cấp ba.

Thậm chí trong lòng cậu ta có chút tự trách, mình không nên đứng ra thể hiện trong hội nghị gia tộc.

Nếu mình không tới, nhà họ Lâm không ai ủng hộ, từ đó Lý Dục Thần cũng sẽ không theo, rồi cũng không đụng tới Bạch Hổ Đường của nhà họ Triệu.

“Thằng họ Lý, mày chết đi!”, Triệu Thần Dương hưng phấn kêu lên.

Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng thần kỳ xảy ra.

Dù là Lâm Vân hay Triệu Thần Dương, chẳng ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mười cao thủ của Bạch Hổ Đường đều bay lên.

Giống như ở giữa có chôn bom rồi nổ mạnh vào lúc này, nổ bay cả mười người.

Mười tên nện mạnh xuống nền, dùng Lý Dục Thần làm tâm, tạo thành một hình tròn.

Sau đó, Lý Dục Thần cũng không cho đối phương có cơ hội đứng lên, anh dạo theo vòng tròn, dùng tốc độ cực nhanh đá ra mười cú, mỗi chân đều giẫm nát mắt cá chân của một tên.

Chỉ nghe được mười tiếng hét thảm vang lên, không ai đứng lên nổi nữa.

Lâm Vân mở to mắt nhìn, trong lòng chấn động.

Sao có thể làm được như thế?

Giờ phút này, cậu ta đột nhiên có một suy nghĩ: Mình muốn học võ với anh rể!

Mắt Triệu Thần Dương trợn trừng.

Đây chính là Bạch Hổ Đường mà!

Nhà họ Triệu đã tốn bao nhiêu tiền tài và công sức mới bồi dưỡng ra được.

Là Bạch Hổ Đường mà hắn ta vô cùng tự hào và kiêu ngạo mà!

Cả một nhóm mười người của Bạch Hổ Đường mà lại bị một kẻ đánh bại?

Hơn nữa còn bị đánh bại hoàn toàn như thế, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.

“Người đâu?”, Triệu Thần Dương hét toáng lên.

Nhưng lần này, Lý Dục Thần không cho hắn ta cơ hội nào nữa.

“Sao, không phải bảo bọn nó phế tao hả?”

Lý Dục Thần tới trước mặt Triệu Thần Dương, cầm lấy dao gọt trái cây trên mâm chỗ bàn trà, kề sát cổ hắn ta.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 229Chín thành viên khác của Bạch Hổ Đường cũng ra tay cùng lúc đó.…“Anh rể cẩn thận!”Lâm Vân hoảng sợ hét lên.Theo cậu ta thấy, đó là một đòn khó giải, hiện tại đã biến thành đánh hội đồng.Thế này thì sao đánh tiếp đây?Mười cao thủ, ai cũng có năng lực so với cả đội quân, lần này Lý Dục Thần còn không biến thành thịt nát sao?Lâm Vân bắt đầu sợ hãi, dù sao cậu ta cũng chỉ là một học sinh cấp ba.Thậm chí trong lòng cậu ta có chút tự trách, mình không nên đứng ra thể hiện trong hội nghị gia tộc.Nếu mình không tới, nhà họ Lâm không ai ủng hộ, từ đó Lý Dục Thần cũng sẽ không theo, rồi cũng không đụng tới Bạch Hổ Đường của nhà họ Triệu.“Thằng họ Lý, mày chết đi!”, Triệu Thần Dương hưng phấn kêu lên.Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng thần kỳ xảy ra.Dù là Lâm Vân hay Triệu Thần Dương, chẳng ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mười cao thủ của Bạch Hổ Đường đều bay lên.Giống như ở giữa có chôn bom rồi nổ mạnh vào lúc này, nổ bay cả mười người.Mười tên nện mạnh xuống nền, dùng Lý Dục Thần làm tâm, tạo thành một hình tròn.Sau đó, Lý Dục Thần cũng không cho đối phương có cơ hội đứng lên, anh dạo theo vòng tròn, dùng tốc độ cực nhanh đá ra mười cú, mỗi chân đều giẫm nát mắt cá chân của một tên.Chỉ nghe được mười tiếng hét thảm vang lên, không ai đứng lên nổi nữa.Lâm Vân mở to mắt nhìn, trong lòng chấn động.Sao có thể làm được như thế?Giờ phút này, cậu ta đột nhiên có một suy nghĩ: Mình muốn học võ với anh rể!Mắt Triệu Thần Dương trợn trừng.Đây chính là Bạch Hổ Đường mà!Nhà họ Triệu đã tốn bao nhiêu tiền tài và công sức mới bồi dưỡng ra được.Là Bạch Hổ Đường mà hắn ta vô cùng tự hào và kiêu ngạo mà!Cả một nhóm mười người của Bạch Hổ Đường mà lại bị một kẻ đánh bại?Hơn nữa còn bị đánh bại hoàn toàn như thế, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.“Người đâu?”, Triệu Thần Dương hét toáng lên.Nhưng lần này, Lý Dục Thần không cho hắn ta cơ hội nào nữa.“Sao, không phải bảo bọn nó phế tao hả?”Lý Dục Thần tới trước mặt Triệu Thần Dương, cầm lấy dao gọt trái cây trên mâm chỗ bàn trà, kề sát cổ hắn ta.

Chương 229