Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 239
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 239Ban đầu Ngô Hiền còn lo lắng nhưng thấy Lý Dục Thần đứng như trời trồng tại chỗ, không phản kháng gì thì cũng yên tâm.Ông ta cười lạnh: “Hừ, hoá ra trên người có mang theo pháp bảo trừ tà, mau giao ra đây, tôi tha cho cậu không chết!”Đống rơm đang không ngừng cuốn chặt Lâm Vân tiếp tục phát triển, bò soàn soạt trên mặt đất, tiến về phía Lý Dục Thần.Nhưng dù cố gắng cỡ nào, nó cũng chỉ sượt qua bên chân anh.Lấy Lý Dục Thần làm tâm, đống xúc tu tạo thành một vòng tròn đường kính một mét.Bù nhìn không cam tâm, xúc tu tiếp tục phát triển tràn lan chung quanh.Vệ sĩ, bảo vệ gần đó lập tức bị thứ gì quấn lấy rồi bị bọc kín mít.Những người khác thấy vậy thì té nhào lui ra sau.Một người bò chậm, bị một cọng rơm đuổi kịp quấn lấy cổ chân.Bảo vệ kia ra sức bò đi, rơm rạ thì kéo về sau.Bất chợt, một lực kéo mạnh khiến bảo vệ kia bay lên không, mấy cọng rơm đâm vào trong cơ thể hắn ta, rút máu từ trong đó truyền về người bù nhìn.Thoáng chốc, đống rơm bọc lấy Lâm Vân và bò tràn lan trên đất biến thành máu đỏ tươi.Còn bảo vệ kia thì rơi xuống đất, biến thành thây khô.Mọi người sợ tới mức mặt không còn hột máu, tất cả đều chạy biến.“Đại sư Ngô, mau dừng lại, đừng tổn thương người một nhà!”. Triệu Tứ Hải cố gắng kiềm nén sự sợ hãi nói.“Ha ha ha! Kẻ có mặt tại đây đều phải chết!”, Ngô Hiền hét to, trong mắt là sự điên cuồng.Lý Dục Thần cười lạnh: “Rốt cuộc cũng chịu lộ ra bộ mặt thật, ông không phải người trong đạo môn hay vu môn, ông tu ma đạo!”“Thế thì sao? Ranh con, cậu ỷ vào pháp bảo. Cho rằng nó có thể giúp tránh thoát Tác Hồn Tế của tôi sao? Để tôi coi cậu có thể chống đỡ tới bao giờ?”Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Lâm Vân bị bao bọc rồi cười lạnh:“Pháp bảo? Trên người tôi đúng là có vài món nhưng để đối phó ông thì không cần dùng tới pháp bảo!”Bùa lửa trong tay anh sắp cháy hết, chỉ còn lại một góc, đang bị đầu ngón tay anh nắm lấy.“Không phải ông mới nhắc tới lửa tím Thần Tiêu sao? Tôi sẽ cho ông hiểu biết một chút cái gì mới là lửa tím Thần Tiêu chân chính!”Sau đó anh lại nói: “Lâm Vân. Chuẩn bị xong chưa, anh rể giúp em vượt ải!”Anh dứt lời, tay run lên, mảnh bùa còn lại hoá thành ngôi sao băng bay về phía bù nhìn.Người bù nhìn lập tức bị thiêu cháy.Ngọn lửa màu tím tinh khiết, không chút tạp chất.Lửa bén rơm lan ra với tốc độ cực nhanh. Nơi ngọn lửa đi qua, rơm rạ đều biến mất trong đốm lửa tím, ngay cả tro tàn cũng không còn.Chỉ chốc lát sau, Lâm Vân xuất hiện.
Chương 239
Ban đầu Ngô Hiền còn lo lắng nhưng thấy Lý Dục Thần đứng như trời trồng tại chỗ, không phản kháng gì thì cũng yên tâm.
Ông ta cười lạnh: “Hừ, hoá ra trên người có mang theo pháp bảo trừ tà, mau giao ra đây, tôi tha cho cậu không chết!”
Đống rơm đang không ngừng cuốn chặt Lâm Vân tiếp tục phát triển, bò soàn soạt trên mặt đất, tiến về phía Lý Dục Thần.
Nhưng dù cố gắng cỡ nào, nó cũng chỉ sượt qua bên chân anh.
Lấy Lý Dục Thần làm tâm, đống xúc tu tạo thành một vòng tròn đường kính một mét.
Bù nhìn không cam tâm, xúc tu tiếp tục phát triển tràn lan chung quanh.
Vệ sĩ, bảo vệ gần đó lập tức bị thứ gì quấn lấy rồi bị bọc kín mít.
Những người khác thấy vậy thì té nhào lui ra sau.
Một người bò chậm, bị một cọng rơm đuổi kịp quấn lấy cổ chân.
Bảo vệ kia ra sức bò đi, rơm rạ thì kéo về sau.
Bất chợt, một lực kéo mạnh khiến bảo vệ kia bay lên không, mấy cọng rơm đâm vào trong cơ thể hắn ta, rút máu từ trong đó truyền về người bù nhìn.
Thoáng chốc, đống rơm bọc lấy Lâm Vân và bò tràn lan trên đất biến thành máu đỏ tươi.
Còn bảo vệ kia thì rơi xuống đất, biến thành thây khô.
Mọi người sợ tới mức mặt không còn hột máu, tất cả đều chạy biến.
“Đại sư Ngô, mau dừng lại, đừng tổn thương người một nhà!”. Triệu Tứ Hải cố gắng kiềm nén sự sợ hãi nói.
“Ha ha ha! Kẻ có mặt tại đây đều phải chết!”, Ngô Hiền hét to, trong mắt là sự điên cuồng.
Lý Dục Thần cười lạnh: “Rốt cuộc cũng chịu lộ ra bộ mặt thật, ông không phải người trong đạo môn hay vu môn, ông tu ma đạo!”
“Thế thì sao? Ranh con, cậu ỷ vào pháp bảo. Cho rằng nó có thể giúp tránh thoát Tác Hồn Tế của tôi sao? Để tôi coi cậu có thể chống đỡ tới bao giờ?”
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Lâm Vân bị bao bọc rồi cười lạnh:
“Pháp bảo? Trên người tôi đúng là có vài món nhưng để đối phó ông thì không cần dùng tới pháp bảo!”
Bùa lửa trong tay anh sắp cháy hết, chỉ còn lại một góc, đang bị đầu ngón tay anh nắm lấy.
“Không phải ông mới nhắc tới lửa tím Thần Tiêu sao? Tôi sẽ cho ông hiểu biết một chút cái gì mới là lửa tím Thần Tiêu chân chính!”
Sau đó anh lại nói: “Lâm Vân. Chuẩn bị xong chưa, anh rể giúp em vượt ải!”
Anh dứt lời, tay run lên, mảnh bùa còn lại hoá thành ngôi sao băng bay về phía bù nhìn.
Người bù nhìn lập tức bị thiêu cháy.
Ngọn lửa màu tím tinh khiết, không chút tạp chất.
Lửa bén rơm lan ra với tốc độ cực nhanh. Nơi ngọn lửa đi qua, rơm rạ đều biến mất trong đốm lửa tím, ngay cả tro tàn cũng không còn.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Vân xuất hiện.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 239Ban đầu Ngô Hiền còn lo lắng nhưng thấy Lý Dục Thần đứng như trời trồng tại chỗ, không phản kháng gì thì cũng yên tâm.Ông ta cười lạnh: “Hừ, hoá ra trên người có mang theo pháp bảo trừ tà, mau giao ra đây, tôi tha cho cậu không chết!”Đống rơm đang không ngừng cuốn chặt Lâm Vân tiếp tục phát triển, bò soàn soạt trên mặt đất, tiến về phía Lý Dục Thần.Nhưng dù cố gắng cỡ nào, nó cũng chỉ sượt qua bên chân anh.Lấy Lý Dục Thần làm tâm, đống xúc tu tạo thành một vòng tròn đường kính một mét.Bù nhìn không cam tâm, xúc tu tiếp tục phát triển tràn lan chung quanh.Vệ sĩ, bảo vệ gần đó lập tức bị thứ gì quấn lấy rồi bị bọc kín mít.Những người khác thấy vậy thì té nhào lui ra sau.Một người bò chậm, bị một cọng rơm đuổi kịp quấn lấy cổ chân.Bảo vệ kia ra sức bò đi, rơm rạ thì kéo về sau.Bất chợt, một lực kéo mạnh khiến bảo vệ kia bay lên không, mấy cọng rơm đâm vào trong cơ thể hắn ta, rút máu từ trong đó truyền về người bù nhìn.Thoáng chốc, đống rơm bọc lấy Lâm Vân và bò tràn lan trên đất biến thành máu đỏ tươi.Còn bảo vệ kia thì rơi xuống đất, biến thành thây khô.Mọi người sợ tới mức mặt không còn hột máu, tất cả đều chạy biến.“Đại sư Ngô, mau dừng lại, đừng tổn thương người một nhà!”. Triệu Tứ Hải cố gắng kiềm nén sự sợ hãi nói.“Ha ha ha! Kẻ có mặt tại đây đều phải chết!”, Ngô Hiền hét to, trong mắt là sự điên cuồng.Lý Dục Thần cười lạnh: “Rốt cuộc cũng chịu lộ ra bộ mặt thật, ông không phải người trong đạo môn hay vu môn, ông tu ma đạo!”“Thế thì sao? Ranh con, cậu ỷ vào pháp bảo. Cho rằng nó có thể giúp tránh thoát Tác Hồn Tế của tôi sao? Để tôi coi cậu có thể chống đỡ tới bao giờ?”Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Lâm Vân bị bao bọc rồi cười lạnh:“Pháp bảo? Trên người tôi đúng là có vài món nhưng để đối phó ông thì không cần dùng tới pháp bảo!”Bùa lửa trong tay anh sắp cháy hết, chỉ còn lại một góc, đang bị đầu ngón tay anh nắm lấy.“Không phải ông mới nhắc tới lửa tím Thần Tiêu sao? Tôi sẽ cho ông hiểu biết một chút cái gì mới là lửa tím Thần Tiêu chân chính!”Sau đó anh lại nói: “Lâm Vân. Chuẩn bị xong chưa, anh rể giúp em vượt ải!”Anh dứt lời, tay run lên, mảnh bùa còn lại hoá thành ngôi sao băng bay về phía bù nhìn.Người bù nhìn lập tức bị thiêu cháy.Ngọn lửa màu tím tinh khiết, không chút tạp chất.Lửa bén rơm lan ra với tốc độ cực nhanh. Nơi ngọn lửa đi qua, rơm rạ đều biến mất trong đốm lửa tím, ngay cả tro tàn cũng không còn.Chỉ chốc lát sau, Lâm Vân xuất hiện.