Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 249
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 249“Bà chủ, bà không sao chứ?”, sư phụ Vinh hỏi.“Không sao”, bà chủ nhặt cái vỉ đập ruồi trên bàn bên cạnh lên rồi nói: “Có con ruồi không biết từ đâu tới lại vo ve làm tôi khó chịu quá, để bà đây nghe tiếng vo ve lần nữa thì bà đây liền đập chết nó!”Vừa nói bà ta vừa đập bàn thật mạnh, một tiếng “chát” vang lên khiến cho Chu Húc liền sợ hãi rùng mình.Bà chủ xoay người, dẫn Đinh Hương đi.“Chị Mai, cảm ơn chị”, Đinh Hương nói.“Khách khí gì chứ, đều là người một nhà. Sau này ai bắt nạt cậu thì cứ nói với chị Mai, chị Mai sẽ trút giận cho cậu!”, bà chủ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dục Thần: “Phụ nữ chúng tôi toàn phải tự dựa vào mình, có vài tên chỉ được cái đẹp mã!”Sau quầy bar, ông chủ cười hì hì: “Đúng đó, mấy cậu đẹp mã thì có gì tốt!”Bà chủ liếc mắt khinh thường: “Biến biến biến, liên quan gì ông!”Sư phụ Vinh nói: “Tôi còn tưởng có người tới ăn quỵt!”Tiểu Dương vung đao trong tay nói: “Ai ăn quỵt, tôi chém chết luôn!”Hai người đều hung hăng trừng Chu Húc.Chu Húc cũng thấy hơi nhục, sau lại thấy sư phụ Vinh và Tiểu Dương quá hung dữ, không dám nói gì thêm, ảo não rời đi.Ra ngoài, anh ta còn ngoái lại mắng: “Mấy người chờ cho ông!”…Lý Dục Thần cũng không coi mấy kẻ như Chu Húc ra gì.Như bà chủ đã nói, chỉ là loại ruồi bọ vo ve mà thôi.Nhưng Đinh Hương làm ở đây, dù có mấy người ông bà chủ quan tâm nhưng cứ bị ruồi thì rất phiền phức.Không sợ ăn trộm vào nhà, chỉ sợ bị trộm ngấp nghé!Lý Dục Thần gọi điện cho Hoàng Tam.Hiện tại Hoàng Tam coi Lý Dục Thần như thần, răm rắp nghe theo lệnh anh.Tuy Lý Dục Thần không quá thích anh ta nhưng đây là người hợp dùng nhất bây giờ.Nhưng kẻ ác phải cần có kẻ ác hơn trị, ruồi bọ thì phải dùng sâu trùng xử lý.…Hơn tám giờ tối, trong tiệm xuất hiện vị khách không mời mà tới thứ ba.Người này hơn năm mươi, để mái húi cua, tóc mai để dài, màu tóc hoa râm nối liền với đống râu ria xồm xoàm, trông khá nghệ sĩ.Nhưng Lý Dục Thần biết đây là một cao thủ.Sau khi trở về thành phố Hoà, anh đã gặp không ít võ giả.Ví dụ như Hoàng Hải thiết y, Hồng Thiên Thành Thái Cực, còn có Lâm Thiền Minh, Triệu Sơn của nhà họ Triệu.Lợi hại nhất chắc là Tiền Khôn bên hồ Linh Sơn, còn có ông lão Cố Ngôn Châu bên cạnh Trần Văn Học.Mà công lực người trước mặt không hề thua kém hai người này.Sau khi người râu ria tiến vào, gã tìm một cái bàn ngồi xuống.
Chương 249
“Bà chủ, bà không sao chứ?”, sư phụ Vinh hỏi.
“Không sao”, bà chủ nhặt cái vỉ đập ruồi trên bàn bên cạnh lên rồi nói: “Có con ruồi không biết từ đâu tới lại vo ve làm tôi khó chịu quá, để bà đây nghe tiếng vo ve lần nữa thì bà đây liền đập chết nó!”
Vừa nói bà ta vừa đập bàn thật mạnh, một tiếng “chát” vang lên khiến cho Chu Húc liền sợ hãi rùng mình.
Bà chủ xoay người, dẫn Đinh Hương đi.
“Chị Mai, cảm ơn chị”, Đinh Hương nói.
“Khách khí gì chứ, đều là người một nhà. Sau này ai bắt nạt cậu thì cứ nói với chị Mai, chị Mai sẽ trút giận cho cậu!”, bà chủ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dục Thần: “Phụ nữ chúng tôi toàn phải tự dựa vào mình, có vài tên chỉ được cái đẹp mã!”
Sau quầy bar, ông chủ cười hì hì: “Đúng đó, mấy cậu đẹp mã thì có gì tốt!”
Bà chủ liếc mắt khinh thường: “Biến biến biến, liên quan gì ông!”
Sư phụ Vinh nói: “Tôi còn tưởng có người tới ăn quỵt!”
Tiểu Dương vung đao trong tay nói: “Ai ăn quỵt, tôi chém chết luôn!”
Hai người đều hung hăng trừng Chu Húc.
Chu Húc cũng thấy hơi nhục, sau lại thấy sư phụ Vinh và Tiểu Dương quá hung dữ, không dám nói gì thêm, ảo não rời đi.
Ra ngoài, anh ta còn ngoái lại mắng: “Mấy người chờ cho ông!”
…
Lý Dục Thần cũng không coi mấy kẻ như Chu Húc ra gì.
Như bà chủ đã nói, chỉ là loại ruồi bọ vo ve mà thôi.
Nhưng Đinh Hương làm ở đây, dù có mấy người ông bà chủ quan tâm nhưng cứ bị ruồi thì rất phiền phức.
Không sợ ăn trộm vào nhà, chỉ sợ bị trộm ngấp nghé!
Lý Dục Thần gọi điện cho Hoàng Tam.
Hiện tại Hoàng Tam coi Lý Dục Thần như thần, răm rắp nghe theo lệnh anh.
Tuy Lý Dục Thần không quá thích anh ta nhưng đây là người hợp dùng nhất bây giờ.
Nhưng kẻ ác phải cần có kẻ ác hơn trị, ruồi bọ thì phải dùng sâu trùng xử lý.
…
Hơn tám giờ tối, trong tiệm xuất hiện vị khách không mời mà tới thứ ba.
Người này hơn năm mươi, để mái húi cua, tóc mai để dài, màu tóc hoa râm nối liền với đống râu ria xồm xoàm, trông khá nghệ sĩ.
Nhưng Lý Dục Thần biết đây là một cao thủ.
Sau khi trở về thành phố Hoà, anh đã gặp không ít võ giả.
Ví dụ như Hoàng Hải thiết y, Hồng Thiên Thành Thái Cực, còn có Lâm Thiền Minh, Triệu Sơn của nhà họ Triệu.
Lợi hại nhất chắc là Tiền Khôn bên hồ Linh Sơn, còn có ông lão Cố Ngôn Châu bên cạnh Trần Văn Học.
Mà công lực người trước mặt không hề thua kém hai người này.
Sau khi người râu ria tiến vào, gã tìm một cái bàn ngồi xuống.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 249“Bà chủ, bà không sao chứ?”, sư phụ Vinh hỏi.“Không sao”, bà chủ nhặt cái vỉ đập ruồi trên bàn bên cạnh lên rồi nói: “Có con ruồi không biết từ đâu tới lại vo ve làm tôi khó chịu quá, để bà đây nghe tiếng vo ve lần nữa thì bà đây liền đập chết nó!”Vừa nói bà ta vừa đập bàn thật mạnh, một tiếng “chát” vang lên khiến cho Chu Húc liền sợ hãi rùng mình.Bà chủ xoay người, dẫn Đinh Hương đi.“Chị Mai, cảm ơn chị”, Đinh Hương nói.“Khách khí gì chứ, đều là người một nhà. Sau này ai bắt nạt cậu thì cứ nói với chị Mai, chị Mai sẽ trút giận cho cậu!”, bà chủ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dục Thần: “Phụ nữ chúng tôi toàn phải tự dựa vào mình, có vài tên chỉ được cái đẹp mã!”Sau quầy bar, ông chủ cười hì hì: “Đúng đó, mấy cậu đẹp mã thì có gì tốt!”Bà chủ liếc mắt khinh thường: “Biến biến biến, liên quan gì ông!”Sư phụ Vinh nói: “Tôi còn tưởng có người tới ăn quỵt!”Tiểu Dương vung đao trong tay nói: “Ai ăn quỵt, tôi chém chết luôn!”Hai người đều hung hăng trừng Chu Húc.Chu Húc cũng thấy hơi nhục, sau lại thấy sư phụ Vinh và Tiểu Dương quá hung dữ, không dám nói gì thêm, ảo não rời đi.Ra ngoài, anh ta còn ngoái lại mắng: “Mấy người chờ cho ông!”…Lý Dục Thần cũng không coi mấy kẻ như Chu Húc ra gì.Như bà chủ đã nói, chỉ là loại ruồi bọ vo ve mà thôi.Nhưng Đinh Hương làm ở đây, dù có mấy người ông bà chủ quan tâm nhưng cứ bị ruồi thì rất phiền phức.Không sợ ăn trộm vào nhà, chỉ sợ bị trộm ngấp nghé!Lý Dục Thần gọi điện cho Hoàng Tam.Hiện tại Hoàng Tam coi Lý Dục Thần như thần, răm rắp nghe theo lệnh anh.Tuy Lý Dục Thần không quá thích anh ta nhưng đây là người hợp dùng nhất bây giờ.Nhưng kẻ ác phải cần có kẻ ác hơn trị, ruồi bọ thì phải dùng sâu trùng xử lý.…Hơn tám giờ tối, trong tiệm xuất hiện vị khách không mời mà tới thứ ba.Người này hơn năm mươi, để mái húi cua, tóc mai để dài, màu tóc hoa râm nối liền với đống râu ria xồm xoàm, trông khá nghệ sĩ.Nhưng Lý Dục Thần biết đây là một cao thủ.Sau khi trở về thành phố Hoà, anh đã gặp không ít võ giả.Ví dụ như Hoàng Hải thiết y, Hồng Thiên Thành Thái Cực, còn có Lâm Thiền Minh, Triệu Sơn của nhà họ Triệu.Lợi hại nhất chắc là Tiền Khôn bên hồ Linh Sơn, còn có ông lão Cố Ngôn Châu bên cạnh Trần Văn Học.Mà công lực người trước mặt không hề thua kém hai người này.Sau khi người râu ria tiến vào, gã tìm một cái bàn ngồi xuống.