Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 259
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 259Dĩ nhiên Mã Sơn không đồng ý, tại sao một căn nhà ma lại đắt hơn nhà bình thường?Cuối cùng, quản lý công ty môi giới nói: “Một, hai người muốn mua lại căn nhà, tôi nghĩ hai vị cũng không phải là người thiếu tiền, nếu thật sự thích ngôi nhà này, hai người có thể mua nó”.“Các anh có quyền bán căn nhà này?”, Mã Sơn tò mò nói.Quản lý nói: “Chúng tôi có giấy ủy thác toàn quyền quyết định của chủ sở hữu căn nhà, theo thỏa thuận ban đầu, sau khi quản lý hộ mười năm, nếu anh ta không quay lại, chúng tôi có thể bán nó. Hơn nữa, nhiều năm nay chúng tôi đều không thể liên lạc được với chủ căn nhà bằng tất cả các hình thức rồi, cho nên trên thực tế, nó đã là của công ty chúng tôi. Nếu các anh mua lại, cho dù sau này có tranh chấp, chủ nhà muốn kiện cũng chỉ kiện chúng tôi, không liên quan gì đến các anh”.“Bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần hỏi.“Theo giá thị trường, căn biệt thự biệt lập lớn như vậy cũng có giá khởi điểm là mười triệu tệ, nhưng căn nhà này là trường hợp đặc biệt, có thể rẻ hơn!”, quản lý giơ hai ngón tay ra: “Một giá, tám triệu tệ”.Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần.Lý Dục Thần nói: “Ba triệu tệ, tôi mua”.Quản lý sửng sốt: “Tôi ra giá tám triệu tệ, anh còn trả xuống ba triệu tệ, giảm đến hơn một nửa? Này anh bạn, đây là nhà chứ không phải là mua rau ngoài chợ”.“Tôi dám đảm bảo không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi!”, Lý Dục Thần kiên quyết nói: “Ba triệu tệ, bán thì tôi chuẩn bị tiền, còn không thì thôi”.Nói rồi anh đứng dậy định đi ra ngoài.Không để anh sải bước, quản lý đã nói: “Bán!”Sau đó bật cười.Hai bên vui vẻ ký hợp đồng, Mã Sơn đưa một trăm ngàn tệ tiền đặt cọc.Lý Dục Thần đưa ra một yêu cầu, trước khi trả hết toàn bộ số tiền để bàn giao nhà thì phải đưa chìa khóa cho họ trước.Quản lý vui vẻ đồng ý.Đã trả tiền đặt cọc xong rồi, cũng không sợ họ giở trò.Đó là ngôi nhà ma, thích ở thì cứ ở, nếu cho thuê thì một trăm ngàn tệ cũng có thể trả được tận mấy tháng.Trên đường về, Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Chúng ta mua căn nhà đó thật à?”Lý Dục Thần nói: “Mọi phương diện của căn nhà này đều phù hợp với yêu cầu của em, hơn nữa, cái giá ba triệu tệ thì đi đâu mà mua được căn biệt thự lớn như thế?”Mã Sơn nói: “Nhưng nhà đó có ma đấy, nếu không họ sẽ chịu bán rẻ thế à?”Lý Dục Thần cười nói: “Có ma hay không thì phải xem là ai ở nữa”.“Cũng đúng, ông đây không tin có ma!”, Mã Sơn tự hào nói.Bỗng nhiên nhớ tới chuyện trong căn nhà kia, Mã Sơn hỏi: “Em nói xem, vì sao căn nhà kia tầng dưới tích đầy bụi, trên tầng lại không có một chút bụi nào? Đây là nguyên lý gì?”Lý Dục Thần nói: “Đó là bởi vì trên tầng vẫn luôn có người ở”.Mã Sơn đang lái xe, nghe thấy lời này nhất thời nổi da gà.
Chương 259
Dĩ nhiên Mã Sơn không đồng ý, tại sao một căn nhà ma lại đắt hơn nhà bình thường?
Cuối cùng, quản lý công ty môi giới nói: “Một, hai người muốn mua lại căn nhà, tôi nghĩ hai vị cũng không phải là người thiếu tiền, nếu thật sự thích ngôi nhà này, hai người có thể mua nó”.
“Các anh có quyền bán căn nhà này?”, Mã Sơn tò mò nói.
Quản lý nói: “Chúng tôi có giấy ủy thác toàn quyền quyết định của chủ sở hữu căn nhà, theo thỏa thuận ban đầu, sau khi quản lý hộ mười năm, nếu anh ta không quay lại, chúng tôi có thể bán nó. Hơn nữa, nhiều năm nay chúng tôi đều không thể liên lạc được với chủ căn nhà bằng tất cả các hình thức rồi, cho nên trên thực tế, nó đã là của công ty chúng tôi. Nếu các anh mua lại, cho dù sau này có tranh chấp, chủ nhà muốn kiện cũng chỉ kiện chúng tôi, không liên quan gì đến các anh”.
“Bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Theo giá thị trường, căn biệt thự biệt lập lớn như vậy cũng có giá khởi điểm là mười triệu tệ, nhưng căn nhà này là trường hợp đặc biệt, có thể rẻ hơn!”, quản lý giơ hai ngón tay ra: “Một giá, tám triệu tệ”.
Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Ba triệu tệ, tôi mua”.
Quản lý sửng sốt: “Tôi ra giá tám triệu tệ, anh còn trả xuống ba triệu tệ, giảm đến hơn một nửa? Này anh bạn, đây là nhà chứ không phải là mua rau ngoài chợ”.
“Tôi dám đảm bảo không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi!”, Lý Dục Thần kiên quyết nói: “Ba triệu tệ, bán thì tôi chuẩn bị tiền, còn không thì thôi”.
Nói rồi anh đứng dậy định đi ra ngoài.
Không để anh sải bước, quản lý đã nói: “Bán!”
Sau đó bật cười.
Hai bên vui vẻ ký hợp đồng, Mã Sơn đưa một trăm ngàn tệ tiền đặt cọc.
Lý Dục Thần đưa ra một yêu cầu, trước khi trả hết toàn bộ số tiền để bàn giao nhà thì phải đưa chìa khóa cho họ trước.
Quản lý vui vẻ đồng ý.
Đã trả tiền đặt cọc xong rồi, cũng không sợ họ giở trò.
Đó là ngôi nhà ma, thích ở thì cứ ở, nếu cho thuê thì một trăm ngàn tệ cũng có thể trả được tận mấy tháng.
Trên đường về, Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Chúng ta mua căn nhà đó thật à?”
Lý Dục Thần nói: “Mọi phương diện của căn nhà này đều phù hợp với yêu cầu của em, hơn nữa, cái giá ba triệu tệ thì đi đâu mà mua được căn biệt thự lớn như thế?”
Mã Sơn nói: “Nhưng nhà đó có ma đấy, nếu không họ sẽ chịu bán rẻ thế à?”
Lý Dục Thần cười nói: “Có ma hay không thì phải xem là ai ở nữa”.
“Cũng đúng, ông đây không tin có ma!”, Mã Sơn tự hào nói.
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện trong căn nhà kia, Mã Sơn hỏi: “Em nói xem, vì sao căn nhà kia tầng dưới tích đầy bụi, trên tầng lại không có một chút bụi nào? Đây là nguyên lý gì?”
Lý Dục Thần nói: “Đó là bởi vì trên tầng vẫn luôn có người ở”.
Mã Sơn đang lái xe, nghe thấy lời này nhất thời nổi da gà.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 259Dĩ nhiên Mã Sơn không đồng ý, tại sao một căn nhà ma lại đắt hơn nhà bình thường?Cuối cùng, quản lý công ty môi giới nói: “Một, hai người muốn mua lại căn nhà, tôi nghĩ hai vị cũng không phải là người thiếu tiền, nếu thật sự thích ngôi nhà này, hai người có thể mua nó”.“Các anh có quyền bán căn nhà này?”, Mã Sơn tò mò nói.Quản lý nói: “Chúng tôi có giấy ủy thác toàn quyền quyết định của chủ sở hữu căn nhà, theo thỏa thuận ban đầu, sau khi quản lý hộ mười năm, nếu anh ta không quay lại, chúng tôi có thể bán nó. Hơn nữa, nhiều năm nay chúng tôi đều không thể liên lạc được với chủ căn nhà bằng tất cả các hình thức rồi, cho nên trên thực tế, nó đã là của công ty chúng tôi. Nếu các anh mua lại, cho dù sau này có tranh chấp, chủ nhà muốn kiện cũng chỉ kiện chúng tôi, không liên quan gì đến các anh”.“Bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần hỏi.“Theo giá thị trường, căn biệt thự biệt lập lớn như vậy cũng có giá khởi điểm là mười triệu tệ, nhưng căn nhà này là trường hợp đặc biệt, có thể rẻ hơn!”, quản lý giơ hai ngón tay ra: “Một giá, tám triệu tệ”.Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần.Lý Dục Thần nói: “Ba triệu tệ, tôi mua”.Quản lý sửng sốt: “Tôi ra giá tám triệu tệ, anh còn trả xuống ba triệu tệ, giảm đến hơn một nửa? Này anh bạn, đây là nhà chứ không phải là mua rau ngoài chợ”.“Tôi dám đảm bảo không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi!”, Lý Dục Thần kiên quyết nói: “Ba triệu tệ, bán thì tôi chuẩn bị tiền, còn không thì thôi”.Nói rồi anh đứng dậy định đi ra ngoài.Không để anh sải bước, quản lý đã nói: “Bán!”Sau đó bật cười.Hai bên vui vẻ ký hợp đồng, Mã Sơn đưa một trăm ngàn tệ tiền đặt cọc.Lý Dục Thần đưa ra một yêu cầu, trước khi trả hết toàn bộ số tiền để bàn giao nhà thì phải đưa chìa khóa cho họ trước.Quản lý vui vẻ đồng ý.Đã trả tiền đặt cọc xong rồi, cũng không sợ họ giở trò.Đó là ngôi nhà ma, thích ở thì cứ ở, nếu cho thuê thì một trăm ngàn tệ cũng có thể trả được tận mấy tháng.Trên đường về, Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Chúng ta mua căn nhà đó thật à?”Lý Dục Thần nói: “Mọi phương diện của căn nhà này đều phù hợp với yêu cầu của em, hơn nữa, cái giá ba triệu tệ thì đi đâu mà mua được căn biệt thự lớn như thế?”Mã Sơn nói: “Nhưng nhà đó có ma đấy, nếu không họ sẽ chịu bán rẻ thế à?”Lý Dục Thần cười nói: “Có ma hay không thì phải xem là ai ở nữa”.“Cũng đúng, ông đây không tin có ma!”, Mã Sơn tự hào nói.Bỗng nhiên nhớ tới chuyện trong căn nhà kia, Mã Sơn hỏi: “Em nói xem, vì sao căn nhà kia tầng dưới tích đầy bụi, trên tầng lại không có một chút bụi nào? Đây là nguyên lý gì?”Lý Dục Thần nói: “Đó là bởi vì trên tầng vẫn luôn có người ở”.Mã Sơn đang lái xe, nghe thấy lời này nhất thời nổi da gà.