Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 319
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 319Lý Dục Thần không động vào bùa trên thành giếng, mà tiếp tục xuống dưới.Vượt qua cang khí, khí âm sát dày đặc ập đến.Lý Dục Thần vừa xuống đến mặt nước, bỗng nhiên không khí trước mặt méo mó.Từ trên mặt nước hình thành một luồng sát khí đen nhánh như mực.Con nhím trong lòng bàn tay hét lớn: “Thượng tiên cẩn thận, hiện giờ anh Hồ không có ý thức rõ ràng, anh ta sẽ không nhận thượng tiên, sẽ tấn công bừa bãi”.Khí đen đó ngưng tụ thành một hình người, hình thành một khuôn mặt mơ hồ và hung dữ, lao về phía Lý Dục Thần.Đương nhiên Lý Dục Thần không sợ một oán linh, tay trái kết ấn, mặc niệm khẩu quyết.Oán linh đó dường như bị thứ gì trói buộc, nhe ranh múa vuốt, nhưng lại không tiến lên được nửa phân.Lý Dục Thần vung tay phải, đưa con nhím đó đến trước mặt oán linh, hỏi: “Anh còn nhận ra nó không?”Oán linh dường như ngẩn người.Con nhím vui mừng, kêu lên: “Anh Hồ! Anh Hồ! Là tôi đây, tôi là Gai Nhọn đây!”Oán linh dường như rất đau khổ, ôm chặt đầu mình, đứng ở đó không ngừng xua lắc.Sau đó, bỗng nhiên trở nên hung dữ, nhe răng múa vuốt muốn lao đến.Con nhím nóng ruột đến suýt òa khóc: “Anh Hồ! Anh Hồ! Là tôi đây!”Lý Dục Thần nói: “Anh ta chỉ có một chút linh tri còn sót lại trước khi chết, nhưng bị oán khí đeo bám, mày càng gọi anh ta, anh ta càng đau khổ”.Con nhím nói: “Vậy làm tiêu tan hết oán khí của anh ta là được phải không?”Lý Dục Thần lắc đầu: “Oán khí tiêu tan, linh tri cũng mất. Đây là oán linh, vì linh mà sinh ra oán, vì oán mà linh tồn tại. Anh đã không phải là anh Hồ nữa rồi”.Con nhím lặng lẽ rơi nước mắt.Nhìn dáng vẻ đau khổ của oán linh, Lý Dục Thần cũng cảm thấy buồn.Đương nhiên anh có thể đưa oán linh ra ngoài, cũng có cách khiến nó tồn tại mãi mãi.Nhưng nó gần như tà thuật, như những thuật sĩ Nam Dương, thích thu thập oán linh của con người, để nuôi thành ‘gia quỷ’, dùng để tạo may mắn.Đặc biệt là oán linh của trẻ con, rất dễ nuôi dưỡng, đây chính là nguyên nhân thuật “nuôi tiểu quỷ” của Nam Dương rất thịnh hành.Còn có những kẻ gi3t chết những trẻ em khỏe mạnh bằng cách thức cực kỳ tàn nhẫn bán cho những thuật sĩ đó.Thuật sĩ lại bán những ‘tiểu quỷ’ cho các minh tinh, nhà giàu.Việc này đã hình thành chuỗi sản nghiệp.Cũng không phải tất cả thuật sĩ Nam Dương đều là người xấu.Thuật pháp Nam Dương, bắt nguồn từ vu đạo, nền tảng vốn là chính phái, tuy nhiên Nam Dương thiếu các phái lớn duy trì, không đủ chính khí, dần dần biến thành tà, đây cũng là lý do đại phái tu hành coi thường bọn họ.Anh Hồ này, bị người ta giết rồi cho chìm xuống giếng, còn phong tỏa giếng bằng bùa trận.Mục đích của kẻ giết người rất rõ ràng, chính là không để oán linh của anh ta tiêu tan.Oán linh mà không tan, đau khổ không dứt.
Chương 319
Lý Dục Thần không động vào bùa trên thành giếng, mà tiếp tục xuống dưới.
Vượt qua cang khí, khí âm sát dày đặc ập đến.
Lý Dục Thần vừa xuống đến mặt nước, bỗng nhiên không khí trước mặt méo mó.
Từ trên mặt nước hình thành một luồng sát khí đen nhánh như mực.
Con nhím trong lòng bàn tay hét lớn: “Thượng tiên cẩn thận, hiện giờ anh Hồ không có ý thức rõ ràng, anh ta sẽ không nhận thượng tiên, sẽ tấn công bừa bãi”.
Khí đen đó ngưng tụ thành một hình người, hình thành một khuôn mặt mơ hồ và hung dữ, lao về phía Lý Dục Thần.
Đương nhiên Lý Dục Thần không sợ một oán linh, tay trái kết ấn, mặc niệm khẩu quyết.
Oán linh đó dường như bị thứ gì trói buộc, nhe ranh múa vuốt, nhưng lại không tiến lên được nửa phân.
Lý Dục Thần vung tay phải, đưa con nhím đó đến trước mặt oán linh, hỏi: “Anh còn nhận ra nó không?”
Oán linh dường như ngẩn người.
Con nhím vui mừng, kêu lên: “Anh Hồ! Anh Hồ! Là tôi đây, tôi là Gai Nhọn đây!”
Oán linh dường như rất đau khổ, ôm chặt đầu mình, đứng ở đó không ngừng xua lắc.
Sau đó, bỗng nhiên trở nên hung dữ, nhe răng múa vuốt muốn lao đến.
Con nhím nóng ruột đến suýt òa khóc: “Anh Hồ! Anh Hồ! Là tôi đây!”
Lý Dục Thần nói: “Anh ta chỉ có một chút linh tri còn sót lại trước khi chết, nhưng bị oán khí đeo bám, mày càng gọi anh ta, anh ta càng đau khổ”.
Con nhím nói: “Vậy làm tiêu tan hết oán khí của anh ta là được phải không?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Oán khí tiêu tan, linh tri cũng mất. Đây là oán linh, vì linh mà sinh ra oán, vì oán mà linh tồn tại. Anh đã không phải là anh Hồ nữa rồi”.
Con nhím lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của oán linh, Lý Dục Thần cũng cảm thấy buồn.
Đương nhiên anh có thể đưa oán linh ra ngoài, cũng có cách khiến nó tồn tại mãi mãi.
Nhưng nó gần như tà thuật, như những thuật sĩ Nam Dương, thích thu thập oán linh của con người, để nuôi thành ‘gia quỷ’, dùng để tạo may mắn.
Đặc biệt là oán linh của trẻ con, rất dễ nuôi dưỡng, đây chính là nguyên nhân thuật “nuôi tiểu quỷ” của Nam Dương rất thịnh hành.
Còn có những kẻ gi3t chết những trẻ em khỏe mạnh bằng cách thức cực kỳ tàn nhẫn bán cho những thuật sĩ đó.
Thuật sĩ lại bán những ‘tiểu quỷ’ cho các minh tinh, nhà giàu.
Việc này đã hình thành chuỗi sản nghiệp.
Cũng không phải tất cả thuật sĩ Nam Dương đều là người xấu.
Thuật pháp Nam Dương, bắt nguồn từ vu đạo, nền tảng vốn là chính phái, tuy nhiên Nam Dương thiếu các phái lớn duy trì, không đủ chính khí, dần dần biến thành tà, đây cũng là lý do đại phái tu hành coi thường bọn họ.
Anh Hồ này, bị người ta giết rồi cho chìm xuống giếng, còn phong tỏa giếng bằng bùa trận.
Mục đích của kẻ giết người rất rõ ràng, chính là không để oán linh của anh ta tiêu tan.
Oán linh mà không tan, đau khổ không dứt.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 319Lý Dục Thần không động vào bùa trên thành giếng, mà tiếp tục xuống dưới.Vượt qua cang khí, khí âm sát dày đặc ập đến.Lý Dục Thần vừa xuống đến mặt nước, bỗng nhiên không khí trước mặt méo mó.Từ trên mặt nước hình thành một luồng sát khí đen nhánh như mực.Con nhím trong lòng bàn tay hét lớn: “Thượng tiên cẩn thận, hiện giờ anh Hồ không có ý thức rõ ràng, anh ta sẽ không nhận thượng tiên, sẽ tấn công bừa bãi”.Khí đen đó ngưng tụ thành một hình người, hình thành một khuôn mặt mơ hồ và hung dữ, lao về phía Lý Dục Thần.Đương nhiên Lý Dục Thần không sợ một oán linh, tay trái kết ấn, mặc niệm khẩu quyết.Oán linh đó dường như bị thứ gì trói buộc, nhe ranh múa vuốt, nhưng lại không tiến lên được nửa phân.Lý Dục Thần vung tay phải, đưa con nhím đó đến trước mặt oán linh, hỏi: “Anh còn nhận ra nó không?”Oán linh dường như ngẩn người.Con nhím vui mừng, kêu lên: “Anh Hồ! Anh Hồ! Là tôi đây, tôi là Gai Nhọn đây!”Oán linh dường như rất đau khổ, ôm chặt đầu mình, đứng ở đó không ngừng xua lắc.Sau đó, bỗng nhiên trở nên hung dữ, nhe răng múa vuốt muốn lao đến.Con nhím nóng ruột đến suýt òa khóc: “Anh Hồ! Anh Hồ! Là tôi đây!”Lý Dục Thần nói: “Anh ta chỉ có một chút linh tri còn sót lại trước khi chết, nhưng bị oán khí đeo bám, mày càng gọi anh ta, anh ta càng đau khổ”.Con nhím nói: “Vậy làm tiêu tan hết oán khí của anh ta là được phải không?”Lý Dục Thần lắc đầu: “Oán khí tiêu tan, linh tri cũng mất. Đây là oán linh, vì linh mà sinh ra oán, vì oán mà linh tồn tại. Anh đã không phải là anh Hồ nữa rồi”.Con nhím lặng lẽ rơi nước mắt.Nhìn dáng vẻ đau khổ của oán linh, Lý Dục Thần cũng cảm thấy buồn.Đương nhiên anh có thể đưa oán linh ra ngoài, cũng có cách khiến nó tồn tại mãi mãi.Nhưng nó gần như tà thuật, như những thuật sĩ Nam Dương, thích thu thập oán linh của con người, để nuôi thành ‘gia quỷ’, dùng để tạo may mắn.Đặc biệt là oán linh của trẻ con, rất dễ nuôi dưỡng, đây chính là nguyên nhân thuật “nuôi tiểu quỷ” của Nam Dương rất thịnh hành.Còn có những kẻ gi3t chết những trẻ em khỏe mạnh bằng cách thức cực kỳ tàn nhẫn bán cho những thuật sĩ đó.Thuật sĩ lại bán những ‘tiểu quỷ’ cho các minh tinh, nhà giàu.Việc này đã hình thành chuỗi sản nghiệp.Cũng không phải tất cả thuật sĩ Nam Dương đều là người xấu.Thuật pháp Nam Dương, bắt nguồn từ vu đạo, nền tảng vốn là chính phái, tuy nhiên Nam Dương thiếu các phái lớn duy trì, không đủ chính khí, dần dần biến thành tà, đây cũng là lý do đại phái tu hành coi thường bọn họ.Anh Hồ này, bị người ta giết rồi cho chìm xuống giếng, còn phong tỏa giếng bằng bùa trận.Mục đích của kẻ giết người rất rõ ràng, chính là không để oán linh của anh ta tiêu tan.Oán linh mà không tan, đau khổ không dứt.