Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 330
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 330Ông chủ Vương cũng nói: “Đúng vậy, đánh nhau không phải là bài bạc, bài bạc có thể chơi bẩn nhưng đánh nhau thì không. Tiểu Lý và Vương Tông Sinh luận võ? Không phải là Tiểu Lý điên rồi thì là Vương Tông Sinh điên rồi”.Sư phụ Vinh nói: “Tôi thấy cả hai đều điên rồi”.Chị Mai cũng biết điều đó là không thể, tự giễu cười, lắc đầu nói: “Quên đi, có thể là do tôi suy nghĩ nhiều quá”.Ông chủ Vương nói: “Đừng đoán nữa, gọi thằng bé tới hỏi là biết thôi ấy mà”.Chị Mai mượn điện thoại, bấm số của Lý Dục Thần.Nhưng điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng tút tút.Bấy giờ, Lý Dục Thần vừa mới nhận được điện thoại của Lâm Thượng Nghĩa…Một tiếng phanh chói tai, chiếc Porsche màu đỏ ma sát với mặt đường, tạo nên vết đen thật dài, dừng lại trước cửa sơn trang Bắc Khê.Lý Dục Thần từ trên xe bước xuống, thấy mây đen bên trong còn dày đặc hơn cả trước kia.Đi vào sơn trang, thấy bảo vệ bị thương nằm đầy đất, Lý Dục Thần không khỏi nhíu mày.Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa vẫn không nhúc nhích, như một cành mai khô khốc, kiên cường đứng ở đó.Xung quanh ông ta, đều là người nằm la liệt trên đất, có người chết và cũng có người bị thương.Dù nhà họ Lâm đã không còn lành lặn hoàn hảo nữa, ông ta cũng không chịu ngã xuống.Lý Dục Thần nhanh chóng điểm huyệt cho những người bị thương, để phòng vết thương chuyển biến xấu.Cánh tay và xương đùi của Lâm Thiền Minh đã gãy, nội tạng cũng đã tổn thương, nhưng cũng may, công lực của ông ấy mạnh mẽ nên cũng không nguy hại đến tính mạng.Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn đang ngất xỉu, nhưng bị thương không nặng, lúc này cũng đã tỉnh lại.Chỉ có Lâm Vân nằm trên đất hấp hối.Khi Lý Dục Thần kiểm tra vết thương của Lâm Vân thì cơn tức bùng lên trong lòng anh.Trên người Lâm Vân, ngoài đầu ra thì hầu như xương cốt đều bị bóp nát bằn một phương pháp đặc biệt.Phân Thân Thác Cốt!Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, khiến con người ta giận sôi!“Ông nội Lâm, rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này?”Lâm Thượng Nghĩa mở đôi môi khô khốc, trong cổ họng chỉ vang lên vài âm tiết nhỏ, cuối cùng vẫn không nói được gì.Ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Dục Thần xong, ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa.Ngoài việc kiên cường đứng đó, ông ta chẳng thể làm thêm được gì nữa.Lý Dục Thần lấy ra một viên Dưỡng Khí Hoàn, nhét vào miệng Lâm Thượng Nghĩa, sau đó vỗ ngực ông ta.Lâm Thượng Nghĩa ho khan một tiếng, ngụm máu tươi ứ trong cổ họng phun ra ngoài.Mới lấy lại chút hơi sức.Lý Dục Thần đỡ ông ta sang chiếc ghế đá bên cạnh ngồi xuống.
Chương 330
Ông chủ Vương cũng nói: “Đúng vậy, đánh nhau không phải là bài bạc, bài bạc có thể chơi bẩn nhưng đánh nhau thì không. Tiểu Lý và Vương Tông Sinh luận võ? Không phải là Tiểu Lý điên rồi thì là Vương Tông Sinh điên rồi”.
Sư phụ Vinh nói: “Tôi thấy cả hai đều điên rồi”.
Chị Mai cũng biết điều đó là không thể, tự giễu cười, lắc đầu nói: “Quên đi, có thể là do tôi suy nghĩ nhiều quá”.
Ông chủ Vương nói: “Đừng đoán nữa, gọi thằng bé tới hỏi là biết thôi ấy mà”.
Chị Mai mượn điện thoại, bấm số của Lý Dục Thần.
Nhưng điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng tút tút.
Bấy giờ, Lý Dục Thần vừa mới nhận được điện thoại của Lâm Thượng Nghĩa…
Một tiếng phanh chói tai, chiếc Porsche màu đỏ ma sát với mặt đường, tạo nên vết đen thật dài, dừng lại trước cửa sơn trang Bắc Khê.
Lý Dục Thần từ trên xe bước xuống, thấy mây đen bên trong còn dày đặc hơn cả trước kia.
Đi vào sơn trang, thấy bảo vệ bị thương nằm đầy đất, Lý Dục Thần không khỏi nhíu mày.
Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa vẫn không nhúc nhích, như một cành mai khô khốc, kiên cường đứng ở đó.
Xung quanh ông ta, đều là người nằm la liệt trên đất, có người chết và cũng có người bị thương.
Dù nhà họ Lâm đã không còn lành lặn hoàn hảo nữa, ông ta cũng không chịu ngã xuống.
Lý Dục Thần nhanh chóng điểm huyệt cho những người bị thương, để phòng vết thương chuyển biến xấu.
Cánh tay và xương đùi của Lâm Thiền Minh đã gãy, nội tạng cũng đã tổn thương, nhưng cũng may, công lực của ông ấy mạnh mẽ nên cũng không nguy hại đến tính mạng.
Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn đang ngất xỉu, nhưng bị thương không nặng, lúc này cũng đã tỉnh lại.
Chỉ có Lâm Vân nằm trên đất hấp hối.
Khi Lý Dục Thần kiểm tra vết thương của Lâm Vân thì cơn tức bùng lên trong lòng anh.
Trên người Lâm Vân, ngoài đầu ra thì hầu như xương cốt đều bị bóp nát bằn một phương pháp đặc biệt.
Phân Thân Thác Cốt!
Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, khiến con người ta giận sôi!
“Ông nội Lâm, rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này?”
Lâm Thượng Nghĩa mở đôi môi khô khốc, trong cổ họng chỉ vang lên vài âm tiết nhỏ, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Dục Thần xong, ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa.
Ngoài việc kiên cường đứng đó, ông ta chẳng thể làm thêm được gì nữa.
Lý Dục Thần lấy ra một viên Dưỡng Khí Hoàn, nhét vào miệng Lâm Thượng Nghĩa, sau đó vỗ ngực ông ta.
Lâm Thượng Nghĩa ho khan một tiếng, ngụm máu tươi ứ trong cổ họng phun ra ngoài.
Mới lấy lại chút hơi sức.
Lý Dục Thần đỡ ông ta sang chiếc ghế đá bên cạnh ngồi xuống.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 330Ông chủ Vương cũng nói: “Đúng vậy, đánh nhau không phải là bài bạc, bài bạc có thể chơi bẩn nhưng đánh nhau thì không. Tiểu Lý và Vương Tông Sinh luận võ? Không phải là Tiểu Lý điên rồi thì là Vương Tông Sinh điên rồi”.Sư phụ Vinh nói: “Tôi thấy cả hai đều điên rồi”.Chị Mai cũng biết điều đó là không thể, tự giễu cười, lắc đầu nói: “Quên đi, có thể là do tôi suy nghĩ nhiều quá”.Ông chủ Vương nói: “Đừng đoán nữa, gọi thằng bé tới hỏi là biết thôi ấy mà”.Chị Mai mượn điện thoại, bấm số của Lý Dục Thần.Nhưng điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng tút tút.Bấy giờ, Lý Dục Thần vừa mới nhận được điện thoại của Lâm Thượng Nghĩa…Một tiếng phanh chói tai, chiếc Porsche màu đỏ ma sát với mặt đường, tạo nên vết đen thật dài, dừng lại trước cửa sơn trang Bắc Khê.Lý Dục Thần từ trên xe bước xuống, thấy mây đen bên trong còn dày đặc hơn cả trước kia.Đi vào sơn trang, thấy bảo vệ bị thương nằm đầy đất, Lý Dục Thần không khỏi nhíu mày.Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa vẫn không nhúc nhích, như một cành mai khô khốc, kiên cường đứng ở đó.Xung quanh ông ta, đều là người nằm la liệt trên đất, có người chết và cũng có người bị thương.Dù nhà họ Lâm đã không còn lành lặn hoàn hảo nữa, ông ta cũng không chịu ngã xuống.Lý Dục Thần nhanh chóng điểm huyệt cho những người bị thương, để phòng vết thương chuyển biến xấu.Cánh tay và xương đùi của Lâm Thiền Minh đã gãy, nội tạng cũng đã tổn thương, nhưng cũng may, công lực của ông ấy mạnh mẽ nên cũng không nguy hại đến tính mạng.Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn đang ngất xỉu, nhưng bị thương không nặng, lúc này cũng đã tỉnh lại.Chỉ có Lâm Vân nằm trên đất hấp hối.Khi Lý Dục Thần kiểm tra vết thương của Lâm Vân thì cơn tức bùng lên trong lòng anh.Trên người Lâm Vân, ngoài đầu ra thì hầu như xương cốt đều bị bóp nát bằn một phương pháp đặc biệt.Phân Thân Thác Cốt!Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, khiến con người ta giận sôi!“Ông nội Lâm, rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này?”Lâm Thượng Nghĩa mở đôi môi khô khốc, trong cổ họng chỉ vang lên vài âm tiết nhỏ, cuối cùng vẫn không nói được gì.Ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Dục Thần xong, ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa.Ngoài việc kiên cường đứng đó, ông ta chẳng thể làm thêm được gì nữa.Lý Dục Thần lấy ra một viên Dưỡng Khí Hoàn, nhét vào miệng Lâm Thượng Nghĩa, sau đó vỗ ngực ông ta.Lâm Thượng Nghĩa ho khan một tiếng, ngụm máu tươi ứ trong cổ họng phun ra ngoài.Mới lấy lại chút hơi sức.Lý Dục Thần đỡ ông ta sang chiếc ghế đá bên cạnh ngồi xuống.