Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 335
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 335“A!”, Lâm Thiếu Bình gầm thét: “Tao phải xé xác mày thành trăm ngàn mảnh!”Lại vung nhẫn đao lần nữa.Đao khí chém ngang.Mười sáu nhát đao liên tục, đao khí như cầu vồng.Nhng không có nhát đao nào chém đến người Lý Dục Thần.Mười sáu nhát đao này, dường như Lâm Thiếu Bình đã dùng hết sức lực.Cậu ta quỳ một chân ở đó, phù phù thở hổn hển.“Lấy thuốc giải ra đây, tao tha cho mày không chết”, Lý Dục Thần nói.“Thuốc giải ư?”, Lâm Thiếu Bình cười: ‘Tao không mang thuốc giải, bởi vì tao không nghĩ sẽ cho cô ta thuốc giải, qua mười mấy tiếng nữa, cô ta sẽ biến thành một con chó cái đ*ng t*nh, ha ha ha…”Lý Dục Thần không thất vọng, anh cũng không mong có thể lấy được thuốc giải từ tay Lâm Thiếu Bình.“Nếu đã như vậy, mày có thể chết được rồi”.“Vậy sao? Mày chắc chắn có thể g**t ch*t tao không?”, Lâm Thiếu Bình cười lạnh lùng nói: “Tao thừa nhận mày rất lợi hại, là kẻ địch mạnh mà đời này tao gặp được, nhưng nếu mày muốn g**t ch*t một cao thủ Thượng Nhẫn của Thiên Nhẫn Tông, trừ phi mày là tông sư, ha ha ha…”Hai tay Lâm Thiếu Bình nắm chặt nhẫn đao, thu lại nụ cười, tập trung toàn tinh thần, truyền tinh khí cả người vào trong đao.Cây đao trong tay dần trở nên đỏ rực.“Lưỡi đao hỏa nhẫn!”Lâm Thiếu Bình hơi cúi đầu, nhỏ tiếng niệm một câu.Sau đó, vung đao.Người và đao gần như dùng hợp với nhau.Một đường ánh sáng đỏ.Như cầu vồng vượt ngang bầu trời, gió bão mặt trời, mang theo sát ý sóng nhiệt, sức mạnh và hủy diệt.Lâm Thiếu Bình nhếch miệng cười.“Lưỡi đao hỏa nhẫn”, chỉ có cường giả cấp Đột Nhẫn mới có thể sử dụng.Trăm năm nay, cậu ta là người đầu tiên có thể sử dụng “lưỡi đao hỏa nhẫn” ở giai đoạn Thượng Nhẫn.Cậu ta tin rằng, chỉ cần đối thủ không phải là tông sư võ đạo, thì khó mà chống lại được đao của cậu ta.Phụt!Đao khí chém lên cơ thể của Lý Dục Thần, cùng với sóng nhiệt sôi sục, cơ thể của anh hóa thành hơi nước, biến mất trong không khí.Lâm Thiếu Bình đáp xuống đất, không nhịn được ho mấy tiếng.Vượt cảnh giới sử dụng kỹ pháp cấp cao, khiến cậu ta khó mà chịu được tiêu hao tinh khí.Nhưng cũng coi như thành công!Hiệu quả tốt hơn so với cậu ta tưởng tượng.Đối thủ chẳng còn thừa lại chút cặn, trực tiếp bốc hơi.Ha ha ha!Cậu ta cười điên cuồng trong lòng, đao kỹ của mình lại tiến bộ rồi!“Kỹ pháp của Đột Nhẫn, cũng chỉ vậy mà thôi!”
Chương 335
“A!”, Lâm Thiếu Bình gầm thét: “Tao phải xé xác mày thành trăm ngàn mảnh!”
Lại vung nhẫn đao lần nữa.
Đao khí chém ngang.
Mười sáu nhát đao liên tục, đao khí như cầu vồng.
Nhng không có nhát đao nào chém đến người Lý Dục Thần.
Mười sáu nhát đao này, dường như Lâm Thiếu Bình đã dùng hết sức lực.
Cậu ta quỳ một chân ở đó, phù phù thở hổn hển.
“Lấy thuốc giải ra đây, tao tha cho mày không chết”, Lý Dục Thần nói.
“Thuốc giải ư?”, Lâm Thiếu Bình cười: ‘Tao không mang thuốc giải, bởi vì tao không nghĩ sẽ cho cô ta thuốc giải, qua mười mấy tiếng nữa, cô ta sẽ biến thành một con chó cái đ*ng t*nh, ha ha ha…”
Lý Dục Thần không thất vọng, anh cũng không mong có thể lấy được thuốc giải từ tay Lâm Thiếu Bình.
“Nếu đã như vậy, mày có thể chết được rồi”.
“Vậy sao? Mày chắc chắn có thể g**t ch*t tao không?”, Lâm Thiếu Bình cười lạnh lùng nói: “Tao thừa nhận mày rất lợi hại, là kẻ địch mạnh mà đời này tao gặp được, nhưng nếu mày muốn g**t ch*t một cao thủ Thượng Nhẫn của Thiên Nhẫn Tông, trừ phi mày là tông sư, ha ha ha…”
Hai tay Lâm Thiếu Bình nắm chặt nhẫn đao, thu lại nụ cười, tập trung toàn tinh thần, truyền tinh khí cả người vào trong đao.
Cây đao trong tay dần trở nên đỏ rực.
“Lưỡi đao hỏa nhẫn!”
Lâm Thiếu Bình hơi cúi đầu, nhỏ tiếng niệm một câu.
Sau đó, vung đao.
Người và đao gần như dùng hợp với nhau.
Một đường ánh sáng đỏ.
Như cầu vồng vượt ngang bầu trời, gió bão mặt trời, mang theo sát ý sóng nhiệt, sức mạnh và hủy diệt.
Lâm Thiếu Bình nhếch miệng cười.
“Lưỡi đao hỏa nhẫn”, chỉ có cường giả cấp Đột Nhẫn mới có thể sử dụng.
Trăm năm nay, cậu ta là người đầu tiên có thể sử dụng “lưỡi đao hỏa nhẫn” ở giai đoạn Thượng Nhẫn.
Cậu ta tin rằng, chỉ cần đối thủ không phải là tông sư võ đạo, thì khó mà chống lại được đao của cậu ta.
Phụt!
Đao khí chém lên cơ thể của Lý Dục Thần, cùng với sóng nhiệt sôi sục, cơ thể của anh hóa thành hơi nước, biến mất trong không khí.
Lâm Thiếu Bình đáp xuống đất, không nhịn được ho mấy tiếng.
Vượt cảnh giới sử dụng kỹ pháp cấp cao, khiến cậu ta khó mà chịu được tiêu hao tinh khí.
Nhưng cũng coi như thành công!
Hiệu quả tốt hơn so với cậu ta tưởng tượng.
Đối thủ chẳng còn thừa lại chút cặn, trực tiếp bốc hơi.
Ha ha ha!
Cậu ta cười điên cuồng trong lòng, đao kỹ của mình lại tiến bộ rồi!
“Kỹ pháp của Đột Nhẫn, cũng chỉ vậy mà thôi!”
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 335“A!”, Lâm Thiếu Bình gầm thét: “Tao phải xé xác mày thành trăm ngàn mảnh!”Lại vung nhẫn đao lần nữa.Đao khí chém ngang.Mười sáu nhát đao liên tục, đao khí như cầu vồng.Nhng không có nhát đao nào chém đến người Lý Dục Thần.Mười sáu nhát đao này, dường như Lâm Thiếu Bình đã dùng hết sức lực.Cậu ta quỳ một chân ở đó, phù phù thở hổn hển.“Lấy thuốc giải ra đây, tao tha cho mày không chết”, Lý Dục Thần nói.“Thuốc giải ư?”, Lâm Thiếu Bình cười: ‘Tao không mang thuốc giải, bởi vì tao không nghĩ sẽ cho cô ta thuốc giải, qua mười mấy tiếng nữa, cô ta sẽ biến thành một con chó cái đ*ng t*nh, ha ha ha…”Lý Dục Thần không thất vọng, anh cũng không mong có thể lấy được thuốc giải từ tay Lâm Thiếu Bình.“Nếu đã như vậy, mày có thể chết được rồi”.“Vậy sao? Mày chắc chắn có thể g**t ch*t tao không?”, Lâm Thiếu Bình cười lạnh lùng nói: “Tao thừa nhận mày rất lợi hại, là kẻ địch mạnh mà đời này tao gặp được, nhưng nếu mày muốn g**t ch*t một cao thủ Thượng Nhẫn của Thiên Nhẫn Tông, trừ phi mày là tông sư, ha ha ha…”Hai tay Lâm Thiếu Bình nắm chặt nhẫn đao, thu lại nụ cười, tập trung toàn tinh thần, truyền tinh khí cả người vào trong đao.Cây đao trong tay dần trở nên đỏ rực.“Lưỡi đao hỏa nhẫn!”Lâm Thiếu Bình hơi cúi đầu, nhỏ tiếng niệm một câu.Sau đó, vung đao.Người và đao gần như dùng hợp với nhau.Một đường ánh sáng đỏ.Như cầu vồng vượt ngang bầu trời, gió bão mặt trời, mang theo sát ý sóng nhiệt, sức mạnh và hủy diệt.Lâm Thiếu Bình nhếch miệng cười.“Lưỡi đao hỏa nhẫn”, chỉ có cường giả cấp Đột Nhẫn mới có thể sử dụng.Trăm năm nay, cậu ta là người đầu tiên có thể sử dụng “lưỡi đao hỏa nhẫn” ở giai đoạn Thượng Nhẫn.Cậu ta tin rằng, chỉ cần đối thủ không phải là tông sư võ đạo, thì khó mà chống lại được đao của cậu ta.Phụt!Đao khí chém lên cơ thể của Lý Dục Thần, cùng với sóng nhiệt sôi sục, cơ thể của anh hóa thành hơi nước, biến mất trong không khí.Lâm Thiếu Bình đáp xuống đất, không nhịn được ho mấy tiếng.Vượt cảnh giới sử dụng kỹ pháp cấp cao, khiến cậu ta khó mà chịu được tiêu hao tinh khí.Nhưng cũng coi như thành công!Hiệu quả tốt hơn so với cậu ta tưởng tượng.Đối thủ chẳng còn thừa lại chút cặn, trực tiếp bốc hơi.Ha ha ha!Cậu ta cười điên cuồng trong lòng, đao kỹ của mình lại tiến bộ rồi!“Kỹ pháp của Đột Nhẫn, cũng chỉ vậy mà thôi!”