Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 344
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 344Từ lần trước bị Lý Dục Thần tát cho một cái, thì bà ta đã luôn mang theo súng trên người.Gương mặt bà ta trở nên dữ tợn, lộ ra dáng vẻ điên cuồng, tay không ngừng run run.Viên Quốc Thành căng thẳng, vội vàng ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.Đoàng!Tiếng súng vang lên…Mọi người bật thốt lên đầy hoảng hốt.Nhất là Lâm Mộng Đình, tiếng súng vang lên, trái tim của cô đã ngừng đập ngay khoảnh khắc đó.Cô cảm thấy máu trong người mình như ngừng chảy.Những người khác cũng ngừng thở.Có người sợ hãi, có người mừng thầm, có người lo lắng, có người không biết phải làm thế nào…Nói tóm lại, mọi người đều hóa đá.Bên trong vườn hoa nhà họ Lâm như có thêm rất nhiều tượng đá.Mắt của người bình thường không có khả năng quan sát viên đạn.Nhưng, mọi người lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ thấy được quỹ đạo bay của viên đạn.Đầu đạn xoay tròn với tốc độ cực nhanh, băng qua không khí, phần đuôi bốc khói làm méo mó quỹ đạo không gian, xuất hiện ở vị trí cách ngực Lý Dục Thần đâu đó khoảng hai mét.Viên đạn vẫn còn bay tới, chỉ là như gặp phải một lá chắn nên tốc độ càng ngày càng chậm.Cuối cùng thì dừng lại cách tim anh đâu đó nửa mét.Tất cả mọi người như trợn mắt há hốc miệng!Không ngờ viên đạn lại dừng lại!Tim Viên Quốc Thành bỗng chốc lạnh toát.Kế hoạch nhận thua đã không thể thực hiện được nữa, khoảnh khắc vợ ông ta nổ súng thì ông ta đã biết mình chỉ còn một con đường…Quỳ xuống, cầu xin tha thứ!Viên Quốc Thành không hề do dự, bịch bịch một tiếng quỳ xuống.“Cậu Lý! Đại sư Lý! Cậu đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống!”Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta.Viên đạn trước ngực anh vẫn còn xoay tròn giữa hư không, như muốn tiêu hao hết toàn bộ năng lượng để phá cái lá chắn vô hình nào đó.“Tôi không hề muốn giết ông, cả suy nghĩ trong đầu cũng không hề có. Nhưng bây giờ…”Sát khí trong mắt anh chợt lóe.“Nhớ kỹ, phát súng này là do vợ ông bắn. Trên đường xuống suối vàng, vợ chồng hai người thong thả tính với nhau đi”.Dứt lời, viên đạn trước ngực anh như va vào thứ gì đó và đột nhiên bắn ngược trở về.Dùng tốc độ như lúc ban đầu ghim thẳng vào mi tâm Viên Quốc Thành.Viên Quốc Thành quỳ gối ở đó, trong ánh mắt để lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cuối cùng.
Chương 344
Từ lần trước bị Lý Dục Thần tát cho một cái, thì bà ta đã luôn mang theo súng trên người.
Gương mặt bà ta trở nên dữ tợn, lộ ra dáng vẻ điên cuồng, tay không ngừng run run.
Viên Quốc Thành căng thẳng, vội vàng ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên…
Mọi người bật thốt lên đầy hoảng hốt.
Nhất là Lâm Mộng Đình, tiếng súng vang lên, trái tim của cô đã ngừng đập ngay khoảnh khắc đó.
Cô cảm thấy máu trong người mình như ngừng chảy.
Những người khác cũng ngừng thở.
Có người sợ hãi, có người mừng thầm, có người lo lắng, có người không biết phải làm thế nào…
Nói tóm lại, mọi người đều hóa đá.
Bên trong vườn hoa nhà họ Lâm như có thêm rất nhiều tượng đá.
Mắt của người bình thường không có khả năng quan sát viên đạn.
Nhưng, mọi người lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ thấy được quỹ đạo bay của viên đạn.
Đầu đạn xoay tròn với tốc độ cực nhanh, băng qua không khí, phần đuôi bốc khói làm méo mó quỹ đạo không gian, xuất hiện ở vị trí cách ngực Lý Dục Thần đâu đó khoảng hai mét.
Viên đạn vẫn còn bay tới, chỉ là như gặp phải một lá chắn nên tốc độ càng ngày càng chậm.
Cuối cùng thì dừng lại cách tim anh đâu đó nửa mét.
Tất cả mọi người như trợn mắt há hốc miệng!
Không ngờ viên đạn lại dừng lại!
Tim Viên Quốc Thành bỗng chốc lạnh toát.
Kế hoạch nhận thua đã không thể thực hiện được nữa, khoảnh khắc vợ ông ta nổ súng thì ông ta đã biết mình chỉ còn một con đường…
Quỳ xuống, cầu xin tha thứ!
Viên Quốc Thành không hề do dự, bịch bịch một tiếng quỳ xuống.
“Cậu Lý! Đại sư Lý! Cậu đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta.
Viên đạn trước ngực anh vẫn còn xoay tròn giữa hư không, như muốn tiêu hao hết toàn bộ năng lượng để phá cái lá chắn vô hình nào đó.
“Tôi không hề muốn giết ông, cả suy nghĩ trong đầu cũng không hề có. Nhưng bây giờ…”
Sát khí trong mắt anh chợt lóe.
“Nhớ kỹ, phát súng này là do vợ ông bắn. Trên đường xuống suối vàng, vợ chồng hai người thong thả tính với nhau đi”.
Dứt lời, viên đạn trước ngực anh như va vào thứ gì đó và đột nhiên bắn ngược trở về.
Dùng tốc độ như lúc ban đầu ghim thẳng vào mi tâm Viên Quốc Thành.
Viên Quốc Thành quỳ gối ở đó, trong ánh mắt để lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cuối cùng.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 344Từ lần trước bị Lý Dục Thần tát cho một cái, thì bà ta đã luôn mang theo súng trên người.Gương mặt bà ta trở nên dữ tợn, lộ ra dáng vẻ điên cuồng, tay không ngừng run run.Viên Quốc Thành căng thẳng, vội vàng ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.Đoàng!Tiếng súng vang lên…Mọi người bật thốt lên đầy hoảng hốt.Nhất là Lâm Mộng Đình, tiếng súng vang lên, trái tim của cô đã ngừng đập ngay khoảnh khắc đó.Cô cảm thấy máu trong người mình như ngừng chảy.Những người khác cũng ngừng thở.Có người sợ hãi, có người mừng thầm, có người lo lắng, có người không biết phải làm thế nào…Nói tóm lại, mọi người đều hóa đá.Bên trong vườn hoa nhà họ Lâm như có thêm rất nhiều tượng đá.Mắt của người bình thường không có khả năng quan sát viên đạn.Nhưng, mọi người lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ thấy được quỹ đạo bay của viên đạn.Đầu đạn xoay tròn với tốc độ cực nhanh, băng qua không khí, phần đuôi bốc khói làm méo mó quỹ đạo không gian, xuất hiện ở vị trí cách ngực Lý Dục Thần đâu đó khoảng hai mét.Viên đạn vẫn còn bay tới, chỉ là như gặp phải một lá chắn nên tốc độ càng ngày càng chậm.Cuối cùng thì dừng lại cách tim anh đâu đó nửa mét.Tất cả mọi người như trợn mắt há hốc miệng!Không ngờ viên đạn lại dừng lại!Tim Viên Quốc Thành bỗng chốc lạnh toát.Kế hoạch nhận thua đã không thể thực hiện được nữa, khoảnh khắc vợ ông ta nổ súng thì ông ta đã biết mình chỉ còn một con đường…Quỳ xuống, cầu xin tha thứ!Viên Quốc Thành không hề do dự, bịch bịch một tiếng quỳ xuống.“Cậu Lý! Đại sư Lý! Cậu đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống!”Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta.Viên đạn trước ngực anh vẫn còn xoay tròn giữa hư không, như muốn tiêu hao hết toàn bộ năng lượng để phá cái lá chắn vô hình nào đó.“Tôi không hề muốn giết ông, cả suy nghĩ trong đầu cũng không hề có. Nhưng bây giờ…”Sát khí trong mắt anh chợt lóe.“Nhớ kỹ, phát súng này là do vợ ông bắn. Trên đường xuống suối vàng, vợ chồng hai người thong thả tính với nhau đi”.Dứt lời, viên đạn trước ngực anh như va vào thứ gì đó và đột nhiên bắn ngược trở về.Dùng tốc độ như lúc ban đầu ghim thẳng vào mi tâm Viên Quốc Thành.Viên Quốc Thành quỳ gối ở đó, trong ánh mắt để lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cuối cùng.