Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 351

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 351“Tôi đã nói rồi mà, tên đó là kẻ lừa gạt”.Thiên Tinh Quan, Trương Đạo Viễn đang thảnh thơi uống trà.Phùng Thiên Minh ngồi đối diện Trương Ngôn Viễn, vẻ mặt cung kính nói: “Haiz, lúc trước không nghe lời đạo trưởng nói nên đã tổn thất lớn. Đạo trưởng cho hỏi, tôi có cơ hội thu trở về hay không?”“Ông hai Phùng à, Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc? Hôm nay ông bị chơi một vố, cũng đã biết khôn, thấy rõ kẻ tiểu nhân. Tránh cho lần sau tổn thất nhiều hơn nữa. Thân người tài, tránh xa tiểu nhân, đó chính là cách duy nhất để làm giàu”.“Dạ dạ, đạo gia dạy đúng”.“Ồ, một đạo nhân như tôi nào dám dạy dỗ ông hai Phùng, chỉ là nhắc nhở mà thôi. Tôi thấy ông hai đang có vận may, chút tổn thất đó có lẽ sẽ nhanh chóng kiếm lại được”.Phùng Thiên Minh vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn lời hay của đạo trưởng”.Sau đó lấy ra một phong bì dày ơi là dày đặt lên bàn.Trương Đạo Viễn cũng không từ chối, nói với đạo đồng bên cạnh: “Công đức của ông hai Phùng, con cứ ghi vào trong sổ”.“Dạ”, đạo đồng nhận tiền, lùi ra ngoài.“Đạo trưởng, còn một chuyện tôi muốn hỏi thăm ông một chút”, Phùng Thiên Minh nói.“Mời ông nói”.“Nghe bảo nhà họ Lâm và nhà họ Viên Tiền Đường đã xảy ra chuyện, không rõ là chuyện gì?”Tuy Thiên Tinh Quan chỉ là một đạo quan nhưng vì người phú quý đều đến đây để cầu xin hỏi thăm nên tin tức còn nhanh nhạy hơn cả tòa soạn báo.Trương Đạo Viễn im lặng một lát, bỗng nhiên cười nói: “Thật ra cũng không có gì, hai nhà nhưng chuyện của một nhà, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến chuyện của ông”.“Hả?”, Phùng Thiên Minh tò mò: “Liên quan gì đến chuyện của tôi?”Trương Đạo Viễn vuốt râu, mỉm cười: “Lý Dục Thần g**t ch*t Viên Quốc Thành trong sơn trang nhà họ Lâm”.“Hả?”Phùng Thiên Minh kinh hãi.Đây chắc chắn là một tiếng sét kinh thiên động địa.Chỉ một câu ngắn ngủn mà lượng tin tức lại quá lớn.Ông ta còn muốn hỏi tiếp.Nhưng ông ta biết Trương Đạo Viễn sẽ không nói thêm điều gì.Có thể tiết lộ cho ông ta nhiều tin tức như thế trong một câu nói đã là ngoại lệ rồi.Đó cũng chính là quy tắc của Trương Đạo Viễn, nếu ông ta tùy tiện lộ ra quá nhiều chi tiết của người khác ra ngoài thì sẽ không còn ai nói cho ông ta biết nữa.Phùng Thiên Minh trở về nhà, vẫn nghĩ tới những lời Trương Đạo Viễn nói.Xem ra, Lý Dục Thần đã bỏ trốn rồi, thảo nào lại không đến tham gia luận võ.Giết người nhà họ Viên, chắc chắn nhà họ Viên sẽ trả thù.Lý Dục Thần trốn, xem ra nhà họ Lâm sẽ gặp phải tai ương.…Bấy giờ nhà họ Lâm vẫn lộn xộn như thế.

Chương 351

“Tôi đã nói rồi mà, tên đó là kẻ lừa gạt”.

Thiên Tinh Quan, Trương Đạo Viễn đang thảnh thơi uống trà.

Phùng Thiên Minh ngồi đối diện Trương Ngôn Viễn, vẻ mặt cung kính nói: “Haiz, lúc trước không nghe lời đạo trưởng nói nên đã tổn thất lớn. Đạo trưởng cho hỏi, tôi có cơ hội thu trở về hay không?”

“Ông hai Phùng à, Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc? Hôm nay ông bị chơi một vố, cũng đã biết khôn, thấy rõ kẻ tiểu nhân. Tránh cho lần sau tổn thất nhiều hơn nữa. Thân người tài, tránh xa tiểu nhân, đó chính là cách duy nhất để làm giàu”.

“Dạ dạ, đạo gia dạy đúng”.

“Ồ, một đạo nhân như tôi nào dám dạy dỗ ông hai Phùng, chỉ là nhắc nhở mà thôi. Tôi thấy ông hai đang có vận may, chút tổn thất đó có lẽ sẽ nhanh chóng kiếm lại được”.

Phùng Thiên Minh vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn lời hay của đạo trưởng”.

Sau đó lấy ra một phong bì dày ơi là dày đặt lên bàn.

Trương Đạo Viễn cũng không từ chối, nói với đạo đồng bên cạnh: “Công đức của ông hai Phùng, con cứ ghi vào trong sổ”.

“Dạ”, đạo đồng nhận tiền, lùi ra ngoài.

“Đạo trưởng, còn một chuyện tôi muốn hỏi thăm ông một chút”, Phùng Thiên Minh nói.

“Mời ông nói”.

“Nghe bảo nhà họ Lâm và nhà họ Viên Tiền Đường đã xảy ra chuyện, không rõ là chuyện gì?”

Tuy Thiên Tinh Quan chỉ là một đạo quan nhưng vì người phú quý đều đến đây để cầu xin hỏi thăm nên tin tức còn nhanh nhạy hơn cả tòa soạn báo.

Trương Đạo Viễn im lặng một lát, bỗng nhiên cười nói: “Thật ra cũng không có gì, hai nhà nhưng chuyện của một nhà, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến chuyện của ông”.

“Hả?”, Phùng Thiên Minh tò mò: “Liên quan gì đến chuyện của tôi?”

Trương Đạo Viễn vuốt râu, mỉm cười: “Lý Dục Thần g**t ch*t Viên Quốc Thành trong sơn trang nhà họ Lâm”.

“Hả?”

Phùng Thiên Minh kinh hãi.

Đây chắc chắn là một tiếng sét kinh thiên động địa.

Chỉ một câu ngắn ngủn mà lượng tin tức lại quá lớn.

Ông ta còn muốn hỏi tiếp.

Nhưng ông ta biết Trương Đạo Viễn sẽ không nói thêm điều gì.

Có thể tiết lộ cho ông ta nhiều tin tức như thế trong một câu nói đã là ngoại lệ rồi.

Đó cũng chính là quy tắc của Trương Đạo Viễn, nếu ông ta tùy tiện lộ ra quá nhiều chi tiết của người khác ra ngoài thì sẽ không còn ai nói cho ông ta biết nữa.

Phùng Thiên Minh trở về nhà, vẫn nghĩ tới những lời Trương Đạo Viễn nói.

Xem ra, Lý Dục Thần đã bỏ trốn rồi, thảo nào lại không đến tham gia luận võ.

Giết người nhà họ Viên, chắc chắn nhà họ Viên sẽ trả thù.

Lý Dục Thần trốn, xem ra nhà họ Lâm sẽ gặp phải tai ương.

Bấy giờ nhà họ Lâm vẫn lộn xộn như thế.

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 351“Tôi đã nói rồi mà, tên đó là kẻ lừa gạt”.Thiên Tinh Quan, Trương Đạo Viễn đang thảnh thơi uống trà.Phùng Thiên Minh ngồi đối diện Trương Ngôn Viễn, vẻ mặt cung kính nói: “Haiz, lúc trước không nghe lời đạo trưởng nói nên đã tổn thất lớn. Đạo trưởng cho hỏi, tôi có cơ hội thu trở về hay không?”“Ông hai Phùng à, Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc? Hôm nay ông bị chơi một vố, cũng đã biết khôn, thấy rõ kẻ tiểu nhân. Tránh cho lần sau tổn thất nhiều hơn nữa. Thân người tài, tránh xa tiểu nhân, đó chính là cách duy nhất để làm giàu”.“Dạ dạ, đạo gia dạy đúng”.“Ồ, một đạo nhân như tôi nào dám dạy dỗ ông hai Phùng, chỉ là nhắc nhở mà thôi. Tôi thấy ông hai đang có vận may, chút tổn thất đó có lẽ sẽ nhanh chóng kiếm lại được”.Phùng Thiên Minh vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn lời hay của đạo trưởng”.Sau đó lấy ra một phong bì dày ơi là dày đặt lên bàn.Trương Đạo Viễn cũng không từ chối, nói với đạo đồng bên cạnh: “Công đức của ông hai Phùng, con cứ ghi vào trong sổ”.“Dạ”, đạo đồng nhận tiền, lùi ra ngoài.“Đạo trưởng, còn một chuyện tôi muốn hỏi thăm ông một chút”, Phùng Thiên Minh nói.“Mời ông nói”.“Nghe bảo nhà họ Lâm và nhà họ Viên Tiền Đường đã xảy ra chuyện, không rõ là chuyện gì?”Tuy Thiên Tinh Quan chỉ là một đạo quan nhưng vì người phú quý đều đến đây để cầu xin hỏi thăm nên tin tức còn nhanh nhạy hơn cả tòa soạn báo.Trương Đạo Viễn im lặng một lát, bỗng nhiên cười nói: “Thật ra cũng không có gì, hai nhà nhưng chuyện của một nhà, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến chuyện của ông”.“Hả?”, Phùng Thiên Minh tò mò: “Liên quan gì đến chuyện của tôi?”Trương Đạo Viễn vuốt râu, mỉm cười: “Lý Dục Thần g**t ch*t Viên Quốc Thành trong sơn trang nhà họ Lâm”.“Hả?”Phùng Thiên Minh kinh hãi.Đây chắc chắn là một tiếng sét kinh thiên động địa.Chỉ một câu ngắn ngủn mà lượng tin tức lại quá lớn.Ông ta còn muốn hỏi tiếp.Nhưng ông ta biết Trương Đạo Viễn sẽ không nói thêm điều gì.Có thể tiết lộ cho ông ta nhiều tin tức như thế trong một câu nói đã là ngoại lệ rồi.Đó cũng chính là quy tắc của Trương Đạo Viễn, nếu ông ta tùy tiện lộ ra quá nhiều chi tiết của người khác ra ngoài thì sẽ không còn ai nói cho ông ta biết nữa.Phùng Thiên Minh trở về nhà, vẫn nghĩ tới những lời Trương Đạo Viễn nói.Xem ra, Lý Dục Thần đã bỏ trốn rồi, thảo nào lại không đến tham gia luận võ.Giết người nhà họ Viên, chắc chắn nhà họ Viên sẽ trả thù.Lý Dục Thần trốn, xem ra nhà họ Lâm sẽ gặp phải tai ương.…Bấy giờ nhà họ Lâm vẫn lộn xộn như thế.

Chương 351