Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 353
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 353Con nhím bò lên miệng giếng, thò đầu ra, nhìn thấy bóng ngược của mình.Nó chít chít kêu hai tiếng, sau đó phù một cái hà hơi, dường như cảm thấy bất mãn vì mình không thể hóa thành hình người.Rèm cửa sổ trên tầng được kéo kín mít.Bỗng nhiên, rèm được kéo ra.Tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp.Con nhím nhìn mà ngẩn người.Hai ngày trước, khi Lý Dục Thần đưa cô gái này đến, nó đã cảm thấy rất đẹp.Nhưng lúc này, cô còn đẹp hơn mấy phần so với hai ngày trước.Không, không chỉ mấy phần.Mà là thay da đổi thịt hoàn toàn!Con nhím quan sát kỹ, khuôn mặt cô gái không thay đổi.Nhưng cô thực sự đẹp hơn.Con nhím không hiểu, tại sao lại như vậy.Nó lại nhìn vào trong giếng, nước giếng phản chiếu khuôn mặt của nó.Nó ảo tưởng, có một ngày cũng trở nên đẹp như cô gái đó.Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau đi ra.Cả người Lâm Mộng Đình tỏa sáng.Chân khí dồi dào đang chảy trong cơ thể, kinh mạch thông suốt không tắc nghẽn.Trước nay cô chưa từng cảm thấy dễ chịu như vậy, còn thế giới trước mặt, lại tràn đầy sức sống đến thế.Lâm Mộng Đình nhìn con nhím trên miệng giếng, vui vẻ nói: “A, dễ thương quá! Chính nó hộ pháp cho chúng ta phải không?”Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng thế”.“Tôi có thể sờ nó không?”, Lâm Mộng Đình đưa tay ra thăm dò.Con nhím không thích người khác sờ nó.Nó bắt đầu ghét cô gái này.Xinh đẹp thì có thể tùy tiện sờ vào người khác hả?Nhưng nó không lên tiếng phản đối.Lâm Mộng Đình đặt tay lên sống lưng con nhím, nhẹ nhàng v**t v*.“Nó có tên không?”“Tôi cũng không biết”.Lý Dục Thần mới nhớ ra, trước nay mình chưa từng hỏi con nhím vấn đề này.Con nhím lên tiếng nói: “Có, tôi là Bạch Kinh Kinh, Kinh trong gai nhọn”.“Bạch Kinh Kinh…”, Lâm Mộng Đình thầm đọc: “Cái tên hay quá”.Cô cầm tay nhỏ của con nhím nói: “Bạch Kinh Kinh, xin chào, tôi là Lâm Mộng Đình”.Con nhím nhất thời ngẩn người.
Chương 353
Con nhím bò lên miệng giếng, thò đầu ra, nhìn thấy bóng ngược của mình.
Nó chít chít kêu hai tiếng, sau đó phù một cái hà hơi, dường như cảm thấy bất mãn vì mình không thể hóa thành hình người.
Rèm cửa sổ trên tầng được kéo kín mít.
Bỗng nhiên, rèm được kéo ra.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp.
Con nhím nhìn mà ngẩn người.
Hai ngày trước, khi Lý Dục Thần đưa cô gái này đến, nó đã cảm thấy rất đẹp.
Nhưng lúc này, cô còn đẹp hơn mấy phần so với hai ngày trước.
Không, không chỉ mấy phần.
Mà là thay da đổi thịt hoàn toàn!
Con nhím quan sát kỹ, khuôn mặt cô gái không thay đổi.
Nhưng cô thực sự đẹp hơn.
Con nhím không hiểu, tại sao lại như vậy.
Nó lại nhìn vào trong giếng, nước giếng phản chiếu khuôn mặt của nó.
Nó ảo tưởng, có một ngày cũng trở nên đẹp như cô gái đó.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau đi ra.
Cả người Lâm Mộng Đình tỏa sáng.
Chân khí dồi dào đang chảy trong cơ thể, kinh mạch thông suốt không tắc nghẽn.
Trước nay cô chưa từng cảm thấy dễ chịu như vậy, còn thế giới trước mặt, lại tràn đầy sức sống đến thế.
Lâm Mộng Đình nhìn con nhím trên miệng giếng, vui vẻ nói: “A, dễ thương quá! Chính nó hộ pháp cho chúng ta phải không?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng thế”.
“Tôi có thể sờ nó không?”, Lâm Mộng Đình đưa tay ra thăm dò.
Con nhím không thích người khác sờ nó.
Nó bắt đầu ghét cô gái này.
Xinh đẹp thì có thể tùy tiện sờ vào người khác hả?
Nhưng nó không lên tiếng phản đối.
Lâm Mộng Đình đặt tay lên sống lưng con nhím, nhẹ nhàng v**t v*.
“Nó có tên không?”
“Tôi cũng không biết”.
Lý Dục Thần mới nhớ ra, trước nay mình chưa từng hỏi con nhím vấn đề này.
Con nhím lên tiếng nói: “Có, tôi là Bạch Kinh Kinh, Kinh trong gai nhọn”.
“Bạch Kinh Kinh…”, Lâm Mộng Đình thầm đọc: “Cái tên hay quá”.
Cô cầm tay nhỏ của con nhím nói: “Bạch Kinh Kinh, xin chào, tôi là Lâm Mộng Đình”.
Con nhím nhất thời ngẩn người.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 353Con nhím bò lên miệng giếng, thò đầu ra, nhìn thấy bóng ngược của mình.Nó chít chít kêu hai tiếng, sau đó phù một cái hà hơi, dường như cảm thấy bất mãn vì mình không thể hóa thành hình người.Rèm cửa sổ trên tầng được kéo kín mít.Bỗng nhiên, rèm được kéo ra.Tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp.Con nhím nhìn mà ngẩn người.Hai ngày trước, khi Lý Dục Thần đưa cô gái này đến, nó đã cảm thấy rất đẹp.Nhưng lúc này, cô còn đẹp hơn mấy phần so với hai ngày trước.Không, không chỉ mấy phần.Mà là thay da đổi thịt hoàn toàn!Con nhím quan sát kỹ, khuôn mặt cô gái không thay đổi.Nhưng cô thực sự đẹp hơn.Con nhím không hiểu, tại sao lại như vậy.Nó lại nhìn vào trong giếng, nước giếng phản chiếu khuôn mặt của nó.Nó ảo tưởng, có một ngày cũng trở nên đẹp như cô gái đó.Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau đi ra.Cả người Lâm Mộng Đình tỏa sáng.Chân khí dồi dào đang chảy trong cơ thể, kinh mạch thông suốt không tắc nghẽn.Trước nay cô chưa từng cảm thấy dễ chịu như vậy, còn thế giới trước mặt, lại tràn đầy sức sống đến thế.Lâm Mộng Đình nhìn con nhím trên miệng giếng, vui vẻ nói: “A, dễ thương quá! Chính nó hộ pháp cho chúng ta phải không?”Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng thế”.“Tôi có thể sờ nó không?”, Lâm Mộng Đình đưa tay ra thăm dò.Con nhím không thích người khác sờ nó.Nó bắt đầu ghét cô gái này.Xinh đẹp thì có thể tùy tiện sờ vào người khác hả?Nhưng nó không lên tiếng phản đối.Lâm Mộng Đình đặt tay lên sống lưng con nhím, nhẹ nhàng v**t v*.“Nó có tên không?”“Tôi cũng không biết”.Lý Dục Thần mới nhớ ra, trước nay mình chưa từng hỏi con nhím vấn đề này.Con nhím lên tiếng nói: “Có, tôi là Bạch Kinh Kinh, Kinh trong gai nhọn”.“Bạch Kinh Kinh…”, Lâm Mộng Đình thầm đọc: “Cái tên hay quá”.Cô cầm tay nhỏ của con nhím nói: “Bạch Kinh Kinh, xin chào, tôi là Lâm Mộng Đình”.Con nhím nhất thời ngẩn người.