Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 372
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 372Nếu không do chính miệng Tôn Lam Thanh nói ra thì có chết hai người họ cũng không tin cậu nhóc đầu hai mươi trước mắt lại có thể khiến ngôi sao sáng trong làng y học của trường đại học Nam Giang tâm phục khẩu phục, bằng lòng bái làm thầy.“Ha ha ha!”, Hồ Sư Ước là người đầu tiên bật cười: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giới trẻ bây giờ đúng là giỏi thật đấy!”Giọng ông ta hùng hồn, tiếng cười đầy sảng khoái khiến cho người nghe rất thoải mái.Lý Dục Thần cũng mỉm cười, nói: “Ông Hồ quá khen”.Nhưng còn sắc mặt của Cao Tử Hạng thì không được tốt cho lắm, đã vậy còn chứa đựng vài phần lo âu. Vào giây phút nghe Tôn Lam Thanh giới thiệu Lý Dục Thần, một tia hy vọng chợt lóe qua trong mắt ông ta, nhưng ngay sau đó lại chìm vào nỗi lo lắng tột cùng.Cả Tôn Lam Thanh lẫn Lý Dục Thần đều thấy được rằng, Cao Tử Hạng không tin Lý Dục Thần còn trẻ thế này mà có y thuật cao siêu cỡ nào, chẳng qua Tôn Lam Thanh đang có mặt ở đây nên ông ta không tiện nói ra mà thôi.Tôn Lam Thanh cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Cao Tử Hạng cũng là người nhà bệnh nhân, hơn nữa anh ta còn là cậu cả nhà họ Cao, gia chủ tương lai nhà họ, địa vị được tôn sùng ở Tiền Đường, tìm ai khám bệnh cũng phải do anh ta tự quyết định.Hồ Sư Ước liếc nhìn Lý Dục Thần, lại nhìn Cao Tử Hạng rồi nói: “Nếu người đã tới rồi, không ngại thì mời anh Lý qua khám chút, tình hình không thể tồi tệ hơn nữa rồi”.Nghe thấy câu ‘Tình hình không thể tồi tệ hơn’, sắc mặt Cao Tử Hạng buồn bã gật đầu: “Được, vậy phiền anh Lý rồi”.Lý Dục Thần cũng không từ chối, vốn dĩ đến để gặp Hồ Sư Ước, vừa đến người ta liền ra mặt mời anh chữa bệnh, chữa khỏi rồi thì chuyện của Hoàng Tinh cũng dễ nói.Ngoài ra anh cũng có ấn tượng không tệ với Tôn Lam Thanh, nếu đã nhận ‘đồ đệ’ rẻ tiền này, đương nhiên phải giúp ông ta giữ lấy mặt mũi, chứng minh việc ông ta bái sư không phải hồ đồ nhất thời.Vào phòng bệnh, Lý Dục Thần nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.Khí sắc người phụ nữ rất kém, hốc mắt lõm sâu, hai mắt vô thần, không nhìn thấy chút sức sống.Hồ Sư Ước không nói gì, hiển nhiên là đang cố ý kiểm tra xem Lý Dục Thần có thể dựa vào bắt mạch khám bệnh được hay không.Nếu như ngay cả bệnh gì cũng không nói ra được, vậy đương nhiên không cần kê toa thuốc.Tôn Lam Thanh há miệng muốn nói gì đó, chỉ thấy Hồ Sư Ước không nói một lời, nên cũng giữ im lặng.Ông ta rất muốn giúp Lý Dục Thần, nhưng ông ta cũng biết lúc này mình mà nói chuyện, rất có thể sẽ gây thêm rắc rối.Bầu không khí trong phòng bệnh rất kỳ quái, một nhóm bảy tám người đều đang nhìn Lý Dục Thần.Lý Dục Thần đứng trước giường, không ngồi xuống, cũng không đi bắt mạch cho người phụ nữ, chỉ liếc mắt rồi nói.“Kinh mạch cản trở không thông, tín hiệu thần kinh không thể nào truyền đi, dẫn đến đại não không khống chế được cơ thịt”.Tôn Lam Thanh mặt lộ vẻ vui mừng.Hồ Sư Ước cũng liên tục gật đầu, nhưng ông ta không nói xen vào.Lúc này, vẫn không thể xác định được y thuật của Lý Dục Thần.Người hiểu một chút về y học thông thường khi nhìn thấy người bệnh như vậy cũng có thể đoán ra được vài phần.Lẽ nào giả thì sao?
Chương 372
Nếu không do chính miệng Tôn Lam Thanh nói ra thì có chết hai người họ cũng không tin cậu nhóc đầu hai mươi trước mắt lại có thể khiến ngôi sao sáng trong làng y học của trường đại học Nam Giang tâm phục khẩu phục, bằng lòng bái làm thầy.
“Ha ha ha!”, Hồ Sư Ước là người đầu tiên bật cười: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giới trẻ bây giờ đúng là giỏi thật đấy!”
Giọng ông ta hùng hồn, tiếng cười đầy sảng khoái khiến cho người nghe rất thoải mái.
Lý Dục Thần cũng mỉm cười, nói: “Ông Hồ quá khen”.
Nhưng còn sắc mặt của Cao Tử Hạng thì không được tốt cho lắm, đã vậy còn chứa đựng vài phần lo âu. Vào giây phút nghe Tôn Lam Thanh giới thiệu Lý Dục Thần, một tia hy vọng chợt lóe qua trong mắt ông ta, nhưng ngay sau đó lại chìm vào nỗi lo lắng tột cùng.
Cả Tôn Lam Thanh lẫn Lý Dục Thần đều thấy được rằng, Cao Tử Hạng không tin Lý Dục Thần còn trẻ thế này mà có y thuật cao siêu cỡ nào, chẳng qua Tôn Lam Thanh đang có mặt ở đây nên ông ta không tiện nói ra mà thôi.
Tôn Lam Thanh cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Cao Tử Hạng cũng là người nhà bệnh nhân, hơn nữa anh ta còn là cậu cả nhà họ Cao, gia chủ tương lai nhà họ, địa vị được tôn sùng ở Tiền Đường, tìm ai khám bệnh cũng phải do anh ta tự quyết định.
Hồ Sư Ước liếc nhìn Lý Dục Thần, lại nhìn Cao Tử Hạng rồi nói: “Nếu người đã tới rồi, không ngại thì mời anh Lý qua khám chút, tình hình không thể tồi tệ hơn nữa rồi”.
Nghe thấy câu ‘Tình hình không thể tồi tệ hơn’, sắc mặt Cao Tử Hạng buồn bã gật đầu: “Được, vậy phiền anh Lý rồi”.
Lý Dục Thần cũng không từ chối, vốn dĩ đến để gặp Hồ Sư Ước, vừa đến người ta liền ra mặt mời anh chữa bệnh, chữa khỏi rồi thì chuyện của Hoàng Tinh cũng dễ nói.
Ngoài ra anh cũng có ấn tượng không tệ với Tôn Lam Thanh, nếu đã nhận ‘đồ đệ’ rẻ tiền này, đương nhiên phải giúp ông ta giữ lấy mặt mũi, chứng minh việc ông ta bái sư không phải hồ đồ nhất thời.
Vào phòng bệnh, Lý Dục Thần nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
Khí sắc người phụ nữ rất kém, hốc mắt lõm sâu, hai mắt vô thần, không nhìn thấy chút sức sống.
Hồ Sư Ước không nói gì, hiển nhiên là đang cố ý kiểm tra xem Lý Dục Thần có thể dựa vào bắt mạch khám bệnh được hay không.
Nếu như ngay cả bệnh gì cũng không nói ra được, vậy đương nhiên không cần kê toa thuốc.
Tôn Lam Thanh há miệng muốn nói gì đó, chỉ thấy Hồ Sư Ước không nói một lời, nên cũng giữ im lặng.
Ông ta rất muốn giúp Lý Dục Thần, nhưng ông ta cũng biết lúc này mình mà nói chuyện, rất có thể sẽ gây thêm rắc rối.
Bầu không khí trong phòng bệnh rất kỳ quái, một nhóm bảy tám người đều đang nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng trước giường, không ngồi xuống, cũng không đi bắt mạch cho người phụ nữ, chỉ liếc mắt rồi nói.
“Kinh mạch cản trở không thông, tín hiệu thần kinh không thể nào truyền đi, dẫn đến đại não không khống chế được cơ thịt”.
Tôn Lam Thanh mặt lộ vẻ vui mừng.
Hồ Sư Ước cũng liên tục gật đầu, nhưng ông ta không nói xen vào.
Lúc này, vẫn không thể xác định được y thuật của Lý Dục Thần.
Người hiểu một chút về y học thông thường khi nhìn thấy người bệnh như vậy cũng có thể đoán ra được vài phần.
Lẽ nào giả thì sao?
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 372Nếu không do chính miệng Tôn Lam Thanh nói ra thì có chết hai người họ cũng không tin cậu nhóc đầu hai mươi trước mắt lại có thể khiến ngôi sao sáng trong làng y học của trường đại học Nam Giang tâm phục khẩu phục, bằng lòng bái làm thầy.“Ha ha ha!”, Hồ Sư Ước là người đầu tiên bật cười: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giới trẻ bây giờ đúng là giỏi thật đấy!”Giọng ông ta hùng hồn, tiếng cười đầy sảng khoái khiến cho người nghe rất thoải mái.Lý Dục Thần cũng mỉm cười, nói: “Ông Hồ quá khen”.Nhưng còn sắc mặt của Cao Tử Hạng thì không được tốt cho lắm, đã vậy còn chứa đựng vài phần lo âu. Vào giây phút nghe Tôn Lam Thanh giới thiệu Lý Dục Thần, một tia hy vọng chợt lóe qua trong mắt ông ta, nhưng ngay sau đó lại chìm vào nỗi lo lắng tột cùng.Cả Tôn Lam Thanh lẫn Lý Dục Thần đều thấy được rằng, Cao Tử Hạng không tin Lý Dục Thần còn trẻ thế này mà có y thuật cao siêu cỡ nào, chẳng qua Tôn Lam Thanh đang có mặt ở đây nên ông ta không tiện nói ra mà thôi.Tôn Lam Thanh cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Cao Tử Hạng cũng là người nhà bệnh nhân, hơn nữa anh ta còn là cậu cả nhà họ Cao, gia chủ tương lai nhà họ, địa vị được tôn sùng ở Tiền Đường, tìm ai khám bệnh cũng phải do anh ta tự quyết định.Hồ Sư Ước liếc nhìn Lý Dục Thần, lại nhìn Cao Tử Hạng rồi nói: “Nếu người đã tới rồi, không ngại thì mời anh Lý qua khám chút, tình hình không thể tồi tệ hơn nữa rồi”.Nghe thấy câu ‘Tình hình không thể tồi tệ hơn’, sắc mặt Cao Tử Hạng buồn bã gật đầu: “Được, vậy phiền anh Lý rồi”.Lý Dục Thần cũng không từ chối, vốn dĩ đến để gặp Hồ Sư Ước, vừa đến người ta liền ra mặt mời anh chữa bệnh, chữa khỏi rồi thì chuyện của Hoàng Tinh cũng dễ nói.Ngoài ra anh cũng có ấn tượng không tệ với Tôn Lam Thanh, nếu đã nhận ‘đồ đệ’ rẻ tiền này, đương nhiên phải giúp ông ta giữ lấy mặt mũi, chứng minh việc ông ta bái sư không phải hồ đồ nhất thời.Vào phòng bệnh, Lý Dục Thần nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.Khí sắc người phụ nữ rất kém, hốc mắt lõm sâu, hai mắt vô thần, không nhìn thấy chút sức sống.Hồ Sư Ước không nói gì, hiển nhiên là đang cố ý kiểm tra xem Lý Dục Thần có thể dựa vào bắt mạch khám bệnh được hay không.Nếu như ngay cả bệnh gì cũng không nói ra được, vậy đương nhiên không cần kê toa thuốc.Tôn Lam Thanh há miệng muốn nói gì đó, chỉ thấy Hồ Sư Ước không nói một lời, nên cũng giữ im lặng.Ông ta rất muốn giúp Lý Dục Thần, nhưng ông ta cũng biết lúc này mình mà nói chuyện, rất có thể sẽ gây thêm rắc rối.Bầu không khí trong phòng bệnh rất kỳ quái, một nhóm bảy tám người đều đang nhìn Lý Dục Thần.Lý Dục Thần đứng trước giường, không ngồi xuống, cũng không đi bắt mạch cho người phụ nữ, chỉ liếc mắt rồi nói.“Kinh mạch cản trở không thông, tín hiệu thần kinh không thể nào truyền đi, dẫn đến đại não không khống chế được cơ thịt”.Tôn Lam Thanh mặt lộ vẻ vui mừng.Hồ Sư Ước cũng liên tục gật đầu, nhưng ông ta không nói xen vào.Lúc này, vẫn không thể xác định được y thuật của Lý Dục Thần.Người hiểu một chút về y học thông thường khi nhìn thấy người bệnh như vậy cũng có thể đoán ra được vài phần.Lẽ nào giả thì sao?