Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 387
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 387Cô ta nhớn nhác kêu lên: “Dạy dỗ hắn cho tôi! Phế hắn!”Bốn người đàn ông sau lưng cô ta liền xông đến.Lý Dục Trần không nhúc nhích.Mấy người này chính là vệ sĩ bình thường, khả năng cũng không phải vệ sĩ, chỉ là người hầu.Mã Sơn đã học qua quyền cước, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau, kinh nghiệm thực chiến phong phú, mấy tên đàn ông to khỏe bình thường căn bản đều không đáng nói.Quả nhiên, chưa đến mấy chiêu, bốn người liền bị Mã Sơn đánh gục.Mã Sơn quay đầu hỏi: “Chú Quốc Lập, vừa rồi mấy người này đánh chú?”Hứa Quốc Lập gật đầu nói: “Phải, chính là bọn chúng”.“Ai đánh gãy chân chú?”“Hắn”, Hứa Quốc Lập chỉ vào một người trong đó rồi nói.Mã Sơn tát vào mặt người đó mấy phát, sau đó nhấc một chân hắn, gác dọc theo bàn trà, đạp vào chân kêu rắc một tiếng.Người đó kêu r3n lên, chân lập tức bị đạp gãy.Mọi người nhìn cảnh tượng này mà sợ hết hồn hết vía.Mặc dù Dương Tùng mở khách sạn, cũng coi như có kiến thức sâu rộng, chuyện đánh nhau gây chuyện là thường có, nhưng ra tay ác ôn dứt khoác như vậy lại là lần đầu nhìn thấy.Dù sao Dao Hồng Lăng cũng là hot girl mạng, ỷ vào đàn ông có tiền có quyền mới dám tác oai tác quái.Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.Mã Sơn còn chưa hả giận, anh ta túm lấy ngón tay mấy người khác, mấy tiếng rắc rắc vang lên, mỗi người gãy một ngón.Anh ta lại cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà, chậm rãi đi về phía Dao Hồng Lăng.Dao Hồng Lăng răng lợi run cầm cập: “Anh, anh muốn làm gì?”Mã Sơn cầm gạt tàn thuốc lên.Lúc này, Quan Nhã Lệ bà chủ câu lạc bộ dẫn theo một đám bảo vệ vội chạy tới.“Dừng tay!”, Quan Nhã Lệ hét lên.Nhưng đã muộn rồi.Mã Sơn nâng gạt tàn rồi hạ xuống.Dao Hồng Lăng sợ hãi nhắm mắt, hai tay quơ loạn xạ trước mặt, miệng kêu oa oa.Nhưng Mã Sơn không đánh cô ta, gạt tàn thuốc lại nện vào đầu con chó Poodle bên cạnh.Chỉ thấy một tiếng rắc vang lên, gạt tàn thuốc vỡ đầy đất.Trong phút chốc còn kèm theo âm thanh xương gãy.Poodle kêu ô ô nghẹn ngào mấy tiếng rồi ngã xuống đất, co quắp vài cái rồi bất động.Trong phòng yên tĩnh.Mãi hồi lâu mới vang lên tiếng khóc rống tê tâm liệt phế của Dao Hồng Lăng, nhào đến bên cạnh con chó chết, khóc lóc còn đau buồn hơn cha chết.
Chương 387
Cô ta nhớn nhác kêu lên: “Dạy dỗ hắn cho tôi! Phế hắn!”
Bốn người đàn ông sau lưng cô ta liền xông đến.
Lý Dục Trần không nhúc nhích.
Mấy người này chính là vệ sĩ bình thường, khả năng cũng không phải vệ sĩ, chỉ là người hầu.
Mã Sơn đã học qua quyền cước, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau, kinh nghiệm thực chiến phong phú, mấy tên đàn ông to khỏe bình thường căn bản đều không đáng nói.
Quả nhiên, chưa đến mấy chiêu, bốn người liền bị Mã Sơn đánh gục.
Mã Sơn quay đầu hỏi: “Chú Quốc Lập, vừa rồi mấy người này đánh chú?”
Hứa Quốc Lập gật đầu nói: “Phải, chính là bọn chúng”.
“Ai đánh gãy chân chú?”
“Hắn”, Hứa Quốc Lập chỉ vào một người trong đó rồi nói.
Mã Sơn tát vào mặt người đó mấy phát, sau đó nhấc một chân hắn, gác dọc theo bàn trà, đạp vào chân kêu rắc một tiếng.
Người đó kêu r3n lên, chân lập tức bị đạp gãy.
Mọi người nhìn cảnh tượng này mà sợ hết hồn hết vía.
Mặc dù Dương Tùng mở khách sạn, cũng coi như có kiến thức sâu rộng, chuyện đánh nhau gây chuyện là thường có, nhưng ra tay ác ôn dứt khoác như vậy lại là lần đầu nhìn thấy.
Dù sao Dao Hồng Lăng cũng là hot girl mạng, ỷ vào đàn ông có tiền có quyền mới dám tác oai tác quái.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Mã Sơn còn chưa hả giận, anh ta túm lấy ngón tay mấy người khác, mấy tiếng rắc rắc vang lên, mỗi người gãy một ngón.
Anh ta lại cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà, chậm rãi đi về phía Dao Hồng Lăng.
Dao Hồng Lăng răng lợi run cầm cập: “Anh, anh muốn làm gì?”
Mã Sơn cầm gạt tàn thuốc lên.
Lúc này, Quan Nhã Lệ bà chủ câu lạc bộ dẫn theo một đám bảo vệ vội chạy tới.
“Dừng tay!”, Quan Nhã Lệ hét lên.
Nhưng đã muộn rồi.
Mã Sơn nâng gạt tàn rồi hạ xuống.
Dao Hồng Lăng sợ hãi nhắm mắt, hai tay quơ loạn xạ trước mặt, miệng kêu oa oa.
Nhưng Mã Sơn không đánh cô ta, gạt tàn thuốc lại nện vào đầu con chó Poodle bên cạnh.
Chỉ thấy một tiếng rắc vang lên, gạt tàn thuốc vỡ đầy đất.
Trong phút chốc còn kèm theo âm thanh xương gãy.
Poodle kêu ô ô nghẹn ngào mấy tiếng rồi ngã xuống đất, co quắp vài cái rồi bất động.
Trong phòng yên tĩnh.
Mãi hồi lâu mới vang lên tiếng khóc rống tê tâm liệt phế của Dao Hồng Lăng, nhào đến bên cạnh con chó chết, khóc lóc còn đau buồn hơn cha chết.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 387Cô ta nhớn nhác kêu lên: “Dạy dỗ hắn cho tôi! Phế hắn!”Bốn người đàn ông sau lưng cô ta liền xông đến.Lý Dục Trần không nhúc nhích.Mấy người này chính là vệ sĩ bình thường, khả năng cũng không phải vệ sĩ, chỉ là người hầu.Mã Sơn đã học qua quyền cước, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau, kinh nghiệm thực chiến phong phú, mấy tên đàn ông to khỏe bình thường căn bản đều không đáng nói.Quả nhiên, chưa đến mấy chiêu, bốn người liền bị Mã Sơn đánh gục.Mã Sơn quay đầu hỏi: “Chú Quốc Lập, vừa rồi mấy người này đánh chú?”Hứa Quốc Lập gật đầu nói: “Phải, chính là bọn chúng”.“Ai đánh gãy chân chú?”“Hắn”, Hứa Quốc Lập chỉ vào một người trong đó rồi nói.Mã Sơn tát vào mặt người đó mấy phát, sau đó nhấc một chân hắn, gác dọc theo bàn trà, đạp vào chân kêu rắc một tiếng.Người đó kêu r3n lên, chân lập tức bị đạp gãy.Mọi người nhìn cảnh tượng này mà sợ hết hồn hết vía.Mặc dù Dương Tùng mở khách sạn, cũng coi như có kiến thức sâu rộng, chuyện đánh nhau gây chuyện là thường có, nhưng ra tay ác ôn dứt khoác như vậy lại là lần đầu nhìn thấy.Dù sao Dao Hồng Lăng cũng là hot girl mạng, ỷ vào đàn ông có tiền có quyền mới dám tác oai tác quái.Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.Mã Sơn còn chưa hả giận, anh ta túm lấy ngón tay mấy người khác, mấy tiếng rắc rắc vang lên, mỗi người gãy một ngón.Anh ta lại cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà, chậm rãi đi về phía Dao Hồng Lăng.Dao Hồng Lăng răng lợi run cầm cập: “Anh, anh muốn làm gì?”Mã Sơn cầm gạt tàn thuốc lên.Lúc này, Quan Nhã Lệ bà chủ câu lạc bộ dẫn theo một đám bảo vệ vội chạy tới.“Dừng tay!”, Quan Nhã Lệ hét lên.Nhưng đã muộn rồi.Mã Sơn nâng gạt tàn rồi hạ xuống.Dao Hồng Lăng sợ hãi nhắm mắt, hai tay quơ loạn xạ trước mặt, miệng kêu oa oa.Nhưng Mã Sơn không đánh cô ta, gạt tàn thuốc lại nện vào đầu con chó Poodle bên cạnh.Chỉ thấy một tiếng rắc vang lên, gạt tàn thuốc vỡ đầy đất.Trong phút chốc còn kèm theo âm thanh xương gãy.Poodle kêu ô ô nghẹn ngào mấy tiếng rồi ngã xuống đất, co quắp vài cái rồi bất động.Trong phòng yên tĩnh.Mãi hồi lâu mới vang lên tiếng khóc rống tê tâm liệt phế của Dao Hồng Lăng, nhào đến bên cạnh con chó chết, khóc lóc còn đau buồn hơn cha chết.