Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 417
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 417Bà ta cau chặt mày, bất giác khom lưng ôm bụng.Còn ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.“Cô đã làm gì với chúng tôi?”“Không có gì, cho các người nếm thử Giáng Đầu thực sự, yên tâm, không có độc đâu”, Lại Sa Sa cười khà khà: “Nhưng tốt nhất các người đừng phản kháng, các người càng phản kháng, chúng càng hưng phấn, không cẩn thận sẽ ăn sạch nội tạng của các người, thì đừng trách tôi đấy”.“Tôi liều mạng với cô!”Sư phụ Vinh vừa giơ tay, con dao trong tay lóe lên ánh sáng trắng.Ông ta muốn lợi dụng khoái đao của mình, giải quyết Lại Sa Sa trước.Giáng Đầu Sư mà chết, Giáng Đầu cũng không còn đáng sợ.Nhưng, ánh đao chỉ lóe lên một cái, phần bụng của ông ta đã đau dữ dội, khiến ông ta không thể không quỳ xuống.Con dao trong tay cũng rớt xuống đất.“Bỉ ổi!”Sư phụ Vinh không cam tâm mắng một câu.“Hừ!”, Lại Sa Sa khinh thường nói: “Giáng Đầu là thuật pháp chính tông, mấy võ phu các người làm sao hiểu được!”Chị Mai dùng ánh mắt ngăn ông chủ Vương định ra tay.“Cô muốn thế nào?”, bà ta hỏi.“Các người chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi chỉ muốn xem xem, Lý Dục Thần đó liệu có đến cứu các người không”.Lại Sa Sa đưa bàn tay ra, lòng bàn tay có thêm một con sâu trùng màu đen rết thì không giống con rết mà bọ cạp thì cũng chẳng giống bọ cạp, lắc đầu vẫy đuôi, trông vô cùng ghê tởm.Cô ta vòng qua chị Mai, đi đến trước mặt Đinh Hương.Chị Mai nói: “Chúng tôi đi theo cô, cô ta chỉ là nhân viên phục vụ của quán, cũng không biết võ công, những việc này không liên quan đến cô ta, cô tha cho cô ta đi”.“Nếu đã như vậy, bảo cô ta đi báo tin cho tôi vậy”.Lại Sa Sa đưa tay bóp cằm của Đinh Hương, định bỏ sâu trùng vào trong miệng Đinh Hương.Bỗng nhiên, Lại Sa Sa ngẩn người.“Thể ngũ âm!”Lại Sa Sa dường như phát hiện ra báu vật, trong mắt đầy bất ngờ vui mừng.“Ha ha ha, là thể ngũ âm!”Cô ta buông tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Đinh Hương: “Cô gái, cô yên tâm, tôi sẽ đối xử với cô thật tốt”.Sau đó, cô ta đi đến bên cạnh Tiểu Dương.Tiểu Dương muốn phản kháng, nhưng trước mặt Lại Sa Sa, cậu ta phản kháng cũng vô cùng bất lực.Lại Sa Sa bóp mở miệng của Tiểu Dương, nhìn con sâu trùng từ miệng cậu ta bò vào trong.
Chương 417
Bà ta cau chặt mày, bất giác khom lưng ôm bụng.
Còn ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
“Cô đã làm gì với chúng tôi?”
“Không có gì, cho các người nếm thử Giáng Đầu thực sự, yên tâm, không có độc đâu”, Lại Sa Sa cười khà khà: “Nhưng tốt nhất các người đừng phản kháng, các người càng phản kháng, chúng càng hưng phấn, không cẩn thận sẽ ăn sạch nội tạng của các người, thì đừng trách tôi đấy”.
“Tôi liều mạng với cô!”
Sư phụ Vinh vừa giơ tay, con dao trong tay lóe lên ánh sáng trắng.
Ông ta muốn lợi dụng khoái đao của mình, giải quyết Lại Sa Sa trước.
Giáng Đầu Sư mà chết, Giáng Đầu cũng không còn đáng sợ.
Nhưng, ánh đao chỉ lóe lên một cái, phần bụng của ông ta đã đau dữ dội, khiến ông ta không thể không quỳ xuống.
Con dao trong tay cũng rớt xuống đất.
“Bỉ ổi!”
Sư phụ Vinh không cam tâm mắng một câu.
“Hừ!”, Lại Sa Sa khinh thường nói: “Giáng Đầu là thuật pháp chính tông, mấy võ phu các người làm sao hiểu được!”
Chị Mai dùng ánh mắt ngăn ông chủ Vương định ra tay.
“Cô muốn thế nào?”, bà ta hỏi.
“Các người chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi chỉ muốn xem xem, Lý Dục Thần đó liệu có đến cứu các người không”.
Lại Sa Sa đưa bàn tay ra, lòng bàn tay có thêm một con sâu trùng màu đen rết thì không giống con rết mà bọ cạp thì cũng chẳng giống bọ cạp, lắc đầu vẫy đuôi, trông vô cùng ghê tởm.
Cô ta vòng qua chị Mai, đi đến trước mặt Đinh Hương.
Chị Mai nói: “Chúng tôi đi theo cô, cô ta chỉ là nhân viên phục vụ của quán, cũng không biết võ công, những việc này không liên quan đến cô ta, cô tha cho cô ta đi”.
“Nếu đã như vậy, bảo cô ta đi báo tin cho tôi vậy”.
Lại Sa Sa đưa tay bóp cằm của Đinh Hương, định bỏ sâu trùng vào trong miệng Đinh Hương.
Bỗng nhiên, Lại Sa Sa ngẩn người.
“Thể ngũ âm!”
Lại Sa Sa dường như phát hiện ra báu vật, trong mắt đầy bất ngờ vui mừng.
“Ha ha ha, là thể ngũ âm!”
Cô ta buông tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Đinh Hương: “Cô gái, cô yên tâm, tôi sẽ đối xử với cô thật tốt”.
Sau đó, cô ta đi đến bên cạnh Tiểu Dương.
Tiểu Dương muốn phản kháng, nhưng trước mặt Lại Sa Sa, cậu ta phản kháng cũng vô cùng bất lực.
Lại Sa Sa bóp mở miệng của Tiểu Dương, nhìn con sâu trùng từ miệng cậu ta bò vào trong.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 417Bà ta cau chặt mày, bất giác khom lưng ôm bụng.Còn ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.“Cô đã làm gì với chúng tôi?”“Không có gì, cho các người nếm thử Giáng Đầu thực sự, yên tâm, không có độc đâu”, Lại Sa Sa cười khà khà: “Nhưng tốt nhất các người đừng phản kháng, các người càng phản kháng, chúng càng hưng phấn, không cẩn thận sẽ ăn sạch nội tạng của các người, thì đừng trách tôi đấy”.“Tôi liều mạng với cô!”Sư phụ Vinh vừa giơ tay, con dao trong tay lóe lên ánh sáng trắng.Ông ta muốn lợi dụng khoái đao của mình, giải quyết Lại Sa Sa trước.Giáng Đầu Sư mà chết, Giáng Đầu cũng không còn đáng sợ.Nhưng, ánh đao chỉ lóe lên một cái, phần bụng của ông ta đã đau dữ dội, khiến ông ta không thể không quỳ xuống.Con dao trong tay cũng rớt xuống đất.“Bỉ ổi!”Sư phụ Vinh không cam tâm mắng một câu.“Hừ!”, Lại Sa Sa khinh thường nói: “Giáng Đầu là thuật pháp chính tông, mấy võ phu các người làm sao hiểu được!”Chị Mai dùng ánh mắt ngăn ông chủ Vương định ra tay.“Cô muốn thế nào?”, bà ta hỏi.“Các người chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi chỉ muốn xem xem, Lý Dục Thần đó liệu có đến cứu các người không”.Lại Sa Sa đưa bàn tay ra, lòng bàn tay có thêm một con sâu trùng màu đen rết thì không giống con rết mà bọ cạp thì cũng chẳng giống bọ cạp, lắc đầu vẫy đuôi, trông vô cùng ghê tởm.Cô ta vòng qua chị Mai, đi đến trước mặt Đinh Hương.Chị Mai nói: “Chúng tôi đi theo cô, cô ta chỉ là nhân viên phục vụ của quán, cũng không biết võ công, những việc này không liên quan đến cô ta, cô tha cho cô ta đi”.“Nếu đã như vậy, bảo cô ta đi báo tin cho tôi vậy”.Lại Sa Sa đưa tay bóp cằm của Đinh Hương, định bỏ sâu trùng vào trong miệng Đinh Hương.Bỗng nhiên, Lại Sa Sa ngẩn người.“Thể ngũ âm!”Lại Sa Sa dường như phát hiện ra báu vật, trong mắt đầy bất ngờ vui mừng.“Ha ha ha, là thể ngũ âm!”Cô ta buông tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Đinh Hương: “Cô gái, cô yên tâm, tôi sẽ đối xử với cô thật tốt”.Sau đó, cô ta đi đến bên cạnh Tiểu Dương.Tiểu Dương muốn phản kháng, nhưng trước mặt Lại Sa Sa, cậu ta phản kháng cũng vô cùng bất lực.Lại Sa Sa bóp mở miệng của Tiểu Dương, nhìn con sâu trùng từ miệng cậu ta bò vào trong.