Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 441

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 441Tào Tra Lý nhìn Đinh Hương một cái, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.“Nhóc thối, tao xem mày có bao nhiêu bản lĩnh!”Nói xong, liền vung tay, đẩy ra một làn mây đen.“Mày dám!”Vạn Sơn Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm hành động của Tào Tra Lý, liền quát lớn một tiếng, giơ tay đánh ra một điểm ngân hoa.Ngân hoa đánh vào trong mây đen liền nổ tung, rực rỡ như pháo hoa.Lốp ba lốp bốp, ngân hoa hạ màn, mây đen cũng rơi xuống đất.Thì ra là cổ trùng chết khắp đất.“Hừ! Họ Vạn kia, ông thực sự muốn đối đầu với tôi hả?”, Tào Tra Lý tức giận nói: “Ông không sợ ngày nào đó, cậu của tôi làm đầu rồng của Hồng Môn hả?”Vạn Sơn Lâm cười lớn ha ha: “Hồng Môn tao từ xưa thay trời hành đạo, Giang Long Huy là người chèo lái của Hồng Môn Nam Dương, lại dám đi ngược lại lời dạy của tổ tiên, câu kết với tà môn ngoại đạo các người, còn muốn làm đầu rồng của Hồng Môn, đúng là si tâm vọng tưởng!”Tào Tra Lý cười lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ đợi mà xem đi, Vạn Thời Quân làm đầu rồng nhiều năm như vậy, chưa thấy ông ta khiến Hồng Môn lớn mạnh, sớm nên nhường vị rồi. Vạn Sơn Lâm, các ông đã hết thời rồi! Còn muốn thay trời hành đạo? Hôm nay cho ông thấy, thế nào là đạo!”Nói xong, gã ta giật mặt dây chuyền treo trước ngực ném xuống đất.Sau đó hai tay bấm quyết, miệng niệm đọc.Mặt dây chuyền đột nhiên có động tĩnh, hóa thành nhân ngẫu to bằng nắm đấm, nằm dưới đất, nhúc nhích, giống như còn là thai nhi trong bụng mẹ.*nhân ngẫu: búp bê đồ chơi hình người.“Cổ mạn đồng!”Vạn Sơn Lâm cau mày.Cổ mạn đồng là tà vật của đại sư Giáng Đầu Nam Dương luyện hóa từ trẻ sơ sinh, cũng là một loại Giáng Đầu đặt biệt.“Mày lại đưa tà vật như này vào Hoa Hạ, không sợ bị tiên môn diệt trừ sao?”“Ha ha ha…”, Tào Tra Lý cười lớn; “Tiên môn diệt trừ? Ông gọi người của tiên môn đến đi! Ở đây chỉ có một Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn là ông. Tôi giết ông, ai biết trên người tôi mang theo cổ mạn đồng? Hơn nữa, ông nhìn cho kỹ, đây là cổ mạn đồng hả?”Chỉ thấy lúc này nhân ngẫu trẻ con dưới đất lại to lên mấy phần, biến thành to như trẻ sơ sinh thật.Trên người trẻ sơ sinh này, từ đầu đến chân, đều là màu vàng, giống như bôi một lớp bột vàng.“Kim cổ mạn đồng!”, Vạn Sơn Lâm kinh hãi: “Sao mày lại có thứ này?”“Ông cũng biết kim cổ mạn đồng, còn không mau chịu hàng đi!”, Tào Tra Lý cười lạnh lùng: “Ngoan ngoãn theo tôi đến Nam Dương, gặp cậu của tôi, ông ấy rất từ bi, nói không chừng sẽ tha cho ông, còn thưởng cho ông làm hộ pháp Hồng Môn, phân đà chủ gì đó đấy”.“Nói láo!”, Vạn Sơn Lâm nổi giận: “Đừng hòng!”“Vậy ông chỉ có thể chết ở đây thôi”, Tào Tra Lý niệm thủ quyết, hét nói: “Thánh kim đồng tử, giết ông ta cho tôi!”

Chương 441

Tào Tra Lý nhìn Đinh Hương một cái, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.

“Nhóc thối, tao xem mày có bao nhiêu bản lĩnh!”

Nói xong, liền vung tay, đẩy ra một làn mây đen.

“Mày dám!”

Vạn Sơn Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm hành động của Tào Tra Lý, liền quát lớn một tiếng, giơ tay đánh ra một điểm ngân hoa.

Ngân hoa đánh vào trong mây đen liền nổ tung, rực rỡ như pháo hoa.

Lốp ba lốp bốp, ngân hoa hạ màn, mây đen cũng rơi xuống đất.

Thì ra là cổ trùng chết khắp đất.

“Hừ! Họ Vạn kia, ông thực sự muốn đối đầu với tôi hả?”, Tào Tra Lý tức giận nói: “Ông không sợ ngày nào đó, cậu của tôi làm đầu rồng của Hồng Môn hả?”

Vạn Sơn Lâm cười lớn ha ha: “Hồng Môn tao từ xưa thay trời hành đạo, Giang Long Huy là người chèo lái của Hồng Môn Nam Dương, lại dám đi ngược lại lời dạy của tổ tiên, câu kết với tà môn ngoại đạo các người, còn muốn làm đầu rồng của Hồng Môn, đúng là si tâm vọng tưởng!”

Tào Tra Lý cười lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ đợi mà xem đi, Vạn Thời Quân làm đầu rồng nhiều năm như vậy, chưa thấy ông ta khiến Hồng Môn lớn mạnh, sớm nên nhường vị rồi. Vạn Sơn Lâm, các ông đã hết thời rồi! Còn muốn thay trời hành đạo? Hôm nay cho ông thấy, thế nào là đạo!”

Nói xong, gã ta giật mặt dây chuyền treo trước ngực ném xuống đất.

Sau đó hai tay bấm quyết, miệng niệm đọc.

Mặt dây chuyền đột nhiên có động tĩnh, hóa thành nhân ngẫu to bằng nắm đấm, nằm dưới đất, nhúc nhích, giống như còn là thai nhi trong bụng mẹ.

*nhân ngẫu: búp bê đồ chơi hình người.

“Cổ mạn đồng!”

Vạn Sơn Lâm cau mày.

Cổ mạn đồng là tà vật của đại sư Giáng Đầu Nam Dương luyện hóa từ trẻ sơ sinh, cũng là một loại Giáng Đầu đặt biệt.

“Mày lại đưa tà vật như này vào Hoa Hạ, không sợ bị tiên môn diệt trừ sao?”

“Ha ha ha…”, Tào Tra Lý cười lớn; “Tiên môn diệt trừ? Ông gọi người của tiên môn đến đi! Ở đây chỉ có một Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn là ông. Tôi giết ông, ai biết trên người tôi mang theo cổ mạn đồng? Hơn nữa, ông nhìn cho kỹ, đây là cổ mạn đồng hả?”

Chỉ thấy lúc này nhân ngẫu trẻ con dưới đất lại to lên mấy phần, biến thành to như trẻ sơ sinh thật.

Trên người trẻ sơ sinh này, từ đầu đến chân, đều là màu vàng, giống như bôi một lớp bột vàng.

“Kim cổ mạn đồng!”, Vạn Sơn Lâm kinh hãi: “Sao mày lại có thứ này?”

“Ông cũng biết kim cổ mạn đồng, còn không mau chịu hàng đi!”, Tào Tra Lý cười lạnh lùng: “Ngoan ngoãn theo tôi đến Nam Dương, gặp cậu của tôi, ông ấy rất từ bi, nói không chừng sẽ tha cho ông, còn thưởng cho ông làm hộ pháp Hồng Môn, phân đà chủ gì đó đấy”.

“Nói láo!”, Vạn Sơn Lâm nổi giận: “Đừng hòng!”

“Vậy ông chỉ có thể chết ở đây thôi”, Tào Tra Lý niệm thủ quyết, hét nói: “Thánh kim đồng tử, giết ông ta cho tôi!”

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 441Tào Tra Lý nhìn Đinh Hương một cái, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.“Nhóc thối, tao xem mày có bao nhiêu bản lĩnh!”Nói xong, liền vung tay, đẩy ra một làn mây đen.“Mày dám!”Vạn Sơn Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm hành động của Tào Tra Lý, liền quát lớn một tiếng, giơ tay đánh ra một điểm ngân hoa.Ngân hoa đánh vào trong mây đen liền nổ tung, rực rỡ như pháo hoa.Lốp ba lốp bốp, ngân hoa hạ màn, mây đen cũng rơi xuống đất.Thì ra là cổ trùng chết khắp đất.“Hừ! Họ Vạn kia, ông thực sự muốn đối đầu với tôi hả?”, Tào Tra Lý tức giận nói: “Ông không sợ ngày nào đó, cậu của tôi làm đầu rồng của Hồng Môn hả?”Vạn Sơn Lâm cười lớn ha ha: “Hồng Môn tao từ xưa thay trời hành đạo, Giang Long Huy là người chèo lái của Hồng Môn Nam Dương, lại dám đi ngược lại lời dạy của tổ tiên, câu kết với tà môn ngoại đạo các người, còn muốn làm đầu rồng của Hồng Môn, đúng là si tâm vọng tưởng!”Tào Tra Lý cười lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ đợi mà xem đi, Vạn Thời Quân làm đầu rồng nhiều năm như vậy, chưa thấy ông ta khiến Hồng Môn lớn mạnh, sớm nên nhường vị rồi. Vạn Sơn Lâm, các ông đã hết thời rồi! Còn muốn thay trời hành đạo? Hôm nay cho ông thấy, thế nào là đạo!”Nói xong, gã ta giật mặt dây chuyền treo trước ngực ném xuống đất.Sau đó hai tay bấm quyết, miệng niệm đọc.Mặt dây chuyền đột nhiên có động tĩnh, hóa thành nhân ngẫu to bằng nắm đấm, nằm dưới đất, nhúc nhích, giống như còn là thai nhi trong bụng mẹ.*nhân ngẫu: búp bê đồ chơi hình người.“Cổ mạn đồng!”Vạn Sơn Lâm cau mày.Cổ mạn đồng là tà vật của đại sư Giáng Đầu Nam Dương luyện hóa từ trẻ sơ sinh, cũng là một loại Giáng Đầu đặt biệt.“Mày lại đưa tà vật như này vào Hoa Hạ, không sợ bị tiên môn diệt trừ sao?”“Ha ha ha…”, Tào Tra Lý cười lớn; “Tiên môn diệt trừ? Ông gọi người của tiên môn đến đi! Ở đây chỉ có một Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn là ông. Tôi giết ông, ai biết trên người tôi mang theo cổ mạn đồng? Hơn nữa, ông nhìn cho kỹ, đây là cổ mạn đồng hả?”Chỉ thấy lúc này nhân ngẫu trẻ con dưới đất lại to lên mấy phần, biến thành to như trẻ sơ sinh thật.Trên người trẻ sơ sinh này, từ đầu đến chân, đều là màu vàng, giống như bôi một lớp bột vàng.“Kim cổ mạn đồng!”, Vạn Sơn Lâm kinh hãi: “Sao mày lại có thứ này?”“Ông cũng biết kim cổ mạn đồng, còn không mau chịu hàng đi!”, Tào Tra Lý cười lạnh lùng: “Ngoan ngoãn theo tôi đến Nam Dương, gặp cậu của tôi, ông ấy rất từ bi, nói không chừng sẽ tha cho ông, còn thưởng cho ông làm hộ pháp Hồng Môn, phân đà chủ gì đó đấy”.“Nói láo!”, Vạn Sơn Lâm nổi giận: “Đừng hòng!”“Vậy ông chỉ có thể chết ở đây thôi”, Tào Tra Lý niệm thủ quyết, hét nói: “Thánh kim đồng tử, giết ông ta cho tôi!”

Chương 441